Đầu dây bên kia, Tô Cảnh Thu vừa hét lên một tiếng thì cúp máy. Khi Tư Minh Minh gọi lại, điện thoại không còn tín hiệu gì nữa.
Cô biết quán bar của Tô Cảnh Thu ở đâu, không do dự khoác áo khoác gió rồi lao ra khỏi nhà. Trong lòng cô lại bùng lên cảm giác kỳ lạ: "Hay lắm! Dám động vào người của Tư Minh Minh này à? Để xem là ai to gan thế!"
Cô đã quen với việc bảo vệ nhân viên ở nơi làm việc, đứng ra bênh vực bạn bè, và sau khi kết hôn, lại càng xem mọi người xung quanh như "vật sở hữu" của mình. Hôm nay, nếu có một trận đánh, thì nhất định cô phải thắng.
Vừa rẽ vào con phố có quán bar, xe đã bị kẹt cứng. Không muốn chậm trễ, cô đành tìm chỗ đậu xe rồi đi bộ vào trong. Dọc đường, cô nghe vài người bàn tán: "Thời này rồi mà còn cướp giật? Đây là Bắc Kinh cơ mà!"
Tư Minh Minh vốn không thích những nơi như thế này. Cô từng vài lần miễn cưỡng đến đây vì công việc, lần nào cũng thấy tim mình đập không yên. Khu này rất phức tạp, sau 1 giờ sáng thì đủ loại người xuất hiện: kẻ say rượu, đánh nhau, hay kẻ lợi dụng tình thế để gây chuyện. Cô luôn cảm thấy những nơi như thế này chẳng phù hợp với thế giới đầy trật tự mà cô mong muốn. Nhưng hôm nay, vì Tô Cảnh Thu, cô phải đến. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, cô lại nghĩ: "Anh liều mạng kiếm tiền thế này cũng đáng khâm phục đấy chứ."
Đi sâu vào trong, cô đến trước cửa quán bar của Tô Cảnh Thu, nơi mà trước đây cô từng dựa vào suy luận để tìm ra. Lần này, cuối cùng cô cũng tự mình đến đây. Trong quán lúc này chỉ còn vài khách đang uống rượu, nhưng không thấy Tô Cảnh Thu đâu. Cô tiến đến hỏi: "Ông chủ đâu rồi?"
"Ở cuối phố đang khai khẩu cung ấy."
Tư Minh Minh gật đầu rồi bước ra ngoài. Cô tự cho rằng mình đã trải qua đủ các tình huống lớn nhỏ, nên không hoảng sợ. Nhưng cô vẫn chuẩn bị tâm lý: lỡ đâu nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Tô Cảnh Thu, hay ruột gan bị lòi ra thì sao? Nghĩ kỹ trước để không bị sốc đến mức nôn mửa, cô còn tưởng tượng cả cảnh mình bình tĩnh đưa anh lên xe cứu thương, như một người hùng thực sự.
Phía trước, một đám đông đang vây quanh. Cô nghe có người nói: "Ông chủ quán đó nghĩa hiệp thật, lần nào cũng đứng ra giúp mọi người." Cảnh sát đang ghi lời khai, các nhân vật liên quan đứng đó. Cô thấy tay Tô Cảnh Thu đã được băng bó, chắc hẳn đã được xử lý. Bên cạnh anh là một người đàn ông có ngoại hình cực kỳ nổi bật, anh ấy là bạn thân sống chết có nhau - Cố Tuấn Xuyên. Cạnh đó là Trịnh Lương, và… người đàn ông xa lạ chắc là người chồng yêu xa của Trịnh Lương.
Tình hình rõ ràng đã nằm trong tầm kiểm soát, không cần đến cô. Nhẹ nhõm hơn, cô rời đi trong lặng lẽ, sau khi đã "hùng hổ mà đến". Trong đầu, cô tự hỏi: "Sao đến tuổi này rồi mà Tô Cảnh Thu vẫn còn mang trong mình cái máu anh hùng như thế? Giống một kẻ liều mạng hoàn toàn. Anh không biết nghĩ cách khôn khéo hơn à?" Khi khinh bỉ Tô Cảnh Thu, cô quên mất rằng bản thân từng bóp "tan nát" một tên trộm trong tàu điện ngầm.
Về đến nhà, cô biết mình chắc chắn không thể ngủ được. Thế là lại tiếp tục nghiên cứu về Diệp Kinh Thu.
Tư Minh Minh nghĩ về Diệp Kinh Thu, anh ta đúng là một con người rất kỳ quặc, thậm chí còn lạ lùng hơn cả Tư Minh Minh. Trong một lần xung đột lâu dài với anh ta, cô từng tình cờ gặp bố của Diệp Kinh Thu ở con phố phía sau đạo quán.
Diệp Kinh Thu thừa hưởng gương mặt từ bố mình, trắng trẻo, đôi mắt sáng. Nhưng khác với con trai, ông ấy toát lên vẻ lạnh lùng, như thể đứng ngoài thế gian. Dù đang là mùa hè oi ả, xung quanh ông ấy vẫn có một sự mát mẻ kỳ lạ. Tư Minh Minh núp sau gốc cây, lau mồ hôi trên trán, bỗng nảy ra ý muốn đến gần ông ấy để "tránh nóng".
Hai bố con Diệp Kinh Thu không biết nói gì, nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã bật khóc. Cách anh ta khóc vừa cố nén, vừa bất lực, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, thỉnh thoảng còn dùng cánh tay lau đi. Một chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi khóc đến thảm thương như vậy, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười mà cũng xót xa.
Sau đó, Diệp Kinh Thu bước lên ôm lấy bố mình. Ông ấy cũng xúc động, vỗ vai anh ta, nhưng rồi vẫn đẩy anh ta ra và rời đi.
Diệp Kinh Thu nhìn theo bóng lưng của bố, nước mắt không ngừng rơi. Đôi lúc anh ta nhìn vào bức tường sau lưng cha, làm Tư Minh Minh cứ nghĩ anh ta sẽ lao đầu vào đó, liền tức tốc lao đến trước mặt anh ta: "Diệp Kinh Thu, cậu định làm gì đấy hả?"
Diệp Kinh Thu lau sạch nước mắt, quay người lại, nhìn chăm chú vào bức tường đỏ sẫm bong tróc. Tư Minh Minh rút ra một tờ giấy ăn nhăn nheo, là tờ mà cô lấy từ quán ăn vặt sau bữa trưa, định để lát nữa đi vệ sinh dùng, nhưng giờ thì đưa cho Diệp Kinh Thu.
"Bố tôi sắp đi ngao du khắp nơi rồi." Diệp Kinh Thu nức nở: "Giống như mẹ tôi vậy."
"Bố mẹ cậu ngầu thật đấy." Tư Minh Minh nhận xét.
"Cậu đừng nói với ai, được không?"
"Vậy cậu rút lại lời nguyền tôi là mệnh Cô Tinh đi."
"Đó là sự thật mà."
Kết thúc câu chuyện hôm đó là một trận đánh nhau giữa hai người. Ngay trước bức tường, họ kè tay lên nhau, cố sức vật đối phương ngã.
Tấm bưu thiếp trước mắt lại là khung cảnh ở một miền xa xôi của châu Phi: hai đứa trẻ da đen đang khoác tay, không biết là đánh nhau hay đùa giỡn, tái hiện đúng cảnh ngày xưa. Tình cờ, Tư Minh Minh thấy thú vị, liền ngắm nhìn thêm một lúc.
Từ những ngày thơ ấu đến hôm nay, rất nhiều chuyện cô đã quên sạch, nhưng một số điều thú vị thì chỉ cần nghĩ lại là hiện lên rõ ràng.
"Diệp Kinh Thu ơi là Diệp Kinh Thu, cậu tốt nhất trốn cho thật kỹ đi, nếu không cậu không sống được đâu." Người xưa xuất hiện mang lại cảm giác rất đặc biệt, như một người thợ may định tháo bỏ chiếc áo may sẵn của Tư Minh Minh, để cô soi vào gương thấy được con người chân thật của mình.
Thời gian trở về trước khi Tư Minh Minh gọi điện cho Tô Cảnh Thu nhờ tìm người trong giang hồ giúp mình tìm "thầy bói". Lúc đó, Tô Cảnh Thu đang phàn nàn với Cố Tuấn Xuyên: "Cái thùng to thế kia, bên trong toàn đá với vỏ cây. Bạn của Tư Minh Minh cũng lạ đời như cô ấy vậy!"
Cố Tuấn Xuyên đang tâm trạng không tốt, chỉ ậm ừ cho qua. Tô Cảnh Thu nói tiếp: "Cậu thấy cái gọi là nhẫn cưới có cần thiết không?"
"Ý cậu là gì?"
"Kết hôn rồi nhất định phải đeo nhẫn không?"
"Cậu đã có câu trả lời rồi còn hỏi tôi làm gì?" Cố Tuấn Xuyên bật cười chế nhạo. Một khi con người đã bắt đầu nghĩ ngợi, có dao động, thì thật ra đáp án đã rõ ràng. Chỉ là chính người đó chưa nhận ra mà thôi.
"Tôi nghĩ không được thì sắm đại một đôi vậy, ít nhất cũng làm cho có. Không thì đám ruồi nhặng bên cạnh Tư Minh Minh phiền chết đi được. Mấy người đó tự xem mình là món ngon, không biết tự soi lại mình xem đáng gì, suốt ngày định phá hỏng hôn nhân của chúng tôi." Nói rồi, Tô Cảnh Thu mở điện thoại, vào một trang web tìm kiếm.
"Trời đất, bây giờ nhẫn đôi giá cũng toàn ba mươi vạn trở lên!"
"Ai bảo cậu chọn cái đắt thế làm gì?" Cố Tuấn Xuyên nhíu mày: "Làm sao thế hả? Mua đại một đôi không được à? Nếu sau này ly hôn thì lấy lại hay sao? Tôi thấy cậu kiếm tiền dễ dàng quá rồi!"
"Không phải ai cũng ly hôn như cậu đâu." Tô Cảnh Thu cố tình chọc Cố Tuấn Xuyên, cười bảo: "Tôi tuyệt đối không ly hôn. Nếu ly hôn rồi thì cả đời không cưới nữa."
"Tôi đang nói đến nhẫn ba mươi vạn, cậu lại lôi chuyện ly hôn ra. Này, đầu óc cậu gần đây làm sao thế?"
Tô Cảnh Thu cười hì hì, cảm thấy mấy chiếc nhẫn đó cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ được mỗi cái giá cao. Nghĩ đến gu thẩm mỹ kỳ lạ của Tư Minh Minh, cộng thêm chiếc xe ọp ẹp cô thường lái, anh chợt nghĩ nếu mua nhẫn này chắc chắn sẽ bị cô mắng cho. Cô chắc chắn không thích đâu.
Nghĩ vậy, anh lại tiếp tục tìm kiếm.
Cố Tuấn Xuyên đẩy anh một cái, cả hai cùng nhìn sang phía đường đối diện. Trịnh Lương đang khoác tay một người đàn ông bước vào quán bar nhạc dân gian bên kia đường. Người đàn ông đó Tô Cảnh Thu từng gặp qua, là chồng của Trịnh Lương, hai người yêu xa, rất khó để gặp được nhau.
Cố Tuấn Xuyên quan sát biểu cảm của Tô Cảnh Thu, thấy anh bình thản hơn nhiều, thì vỗ vai anh. Anh ấy hiểu người bạn tốt này của mình, là người trọng tình trọng nghĩa. Đã kết hôn rồi thì sẽ không còn dây dưa gì với người cũ, cũng chẳng liếc mắt đến ai khác.
Trừ khi---
Trừ khi cái gì nhỉ? Đột nhiên có một người lao ra từ quán bar bên kia, trên tay xách theo túi của một phụ nữ, chạy vội đi. Ngay sau đó, một người đuổi theo, chính là chồng của Trịnh Lương. Hai anh chàng Tô Cố không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo. Thời buổi này còn có người dám giựt túi, đúng là bị ép đến đường cùng rồi. Máy quay ở khắp nơi, anh ta chạy đi đâu được cơ chứ! Người đó chạy rất nhanh, Tô Cảnh Thu vừa đuổi vừa hét: "Bảo sao anh ta dám giựt túi, hóa ra là vận động viên marathon à!"
Hai người ráng sức chạy, cuối cùng cũng giữ được anh ta ở đầu đường. Trong lúc vật lộn, anh ta bất ngờ vung tay, làm tay Tô Cảnh Thu rách toạc, máu chảy ròng ròng. Cố Tuấn Xuyên tiến lên tát một cái, mắng chửi rồi gọi cảnh sát.
Lấy lại được túi, Tô Cảnh Thu trả lại cho chồng Trịnh Lương. Anh chồng rất lịch sự cảm ơn, thấy tay Tô Cảnh Thu bị thương, nhất định đòi đưa anh đi bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Tô Cảnh Thu tiếp xúc gần với chồng của Trịnh Lương. Anh thấy đây là một người đàn ông thật thà, hiền lành, dáng vẻ trí thức, trên người toát ra khí chất của sách vở. Vì vừa chạy hết đoạn đường, giờ anh ấy thở hổn hển.
Người đàn ông tỏ ra rất áy náy, cứ khăng khăng muốn đưa Tô Cảnh Thu đi viện, nhưng anh kiên quyết từ chối. Anh làm việc tốt không muốn để lại tên, đặc biệt không muốn để lại ấn tượng trong lòng Trịnh Lương, như thể anh còn hy vọng gì. Nói cách khác, hôm nay cho dù túi của ai bị cướp, anh cũng sẽ giúp. Chỉ là tình cờ hôm nay là túi của Trịnh Lương.
Quán bar của Tô Cảnh Thu mở trên con phố này đã lâu, danh tiếng ngày càng tăng cũng vì những câu chuyện như vậy. Các cô gái uống rượu ở đây không phải lo lắng bị mấy gã say rượu quấy rối, vì hễ có kẻ nào gây rối, ông chủ là người đầu tiên nhảy ra xử lý. Chuyện này xảy ra không ít lần, Tô Cảnh Thu chẳng để tâm, nhưng khách khứa lại truyền tai nhau. Hôm nay, ông chủ quán bar Tô Cảnh Thu thậm chí còn can thiệp chuyện ở quán bar đối diện.
Khi Trịnh Lương chạy đến, hai người chỉ khẽ gật đầu chào, không nói thêm gì khác. Lúc đó, điện thoại của Tô Cảnh Thu reo lên, là Tư Minh Minh gọi, nhờ anh giúp tìm "thầy bói". Đúng lúc đó, tên cướp lại vùng vẫy, Tô Cảnh Thu buột miệng mắng một câu, rồi dập máy.
Cố Tuấn Xuyên băng bó vết thương cho anh, không hề nhắc đến chuyện của Trịnh Lương, chỉ dặn anh phải chăm sóc cẩn thận. Tay của Tô Cảnh Thu đau nhói từng cơn. Khi làm biên bản với cảnh sát, đầu óc anh cũng không tập trung được.
Về đến nhà, phòng của Tư Minh Minh vẫn sáng đèn, cô vẫn chưa đi ngủ dù rất coi trọng giấc ngủ dưỡng sinh của mình. Tô Cảnh Thu gõ cửa, khi cô mở cửa, anh thấy trên giường toàn những thứ lộn xộn. Hóa ra Tư Minh Minh đang nghiên cứu mấy món quà mà "thầy bói" tặng cô.
"Tay anh bị làm sao thế kia?" Tư Minh Minh giả vờ không biết, hỏi.
"Không cẩn thận bị xước thôi." Tô Cảnh Thu trả lời: "Đau lắm, em thổi cho anh đi."
Tư Minh Minh phối hợp, kéo tay anh lại gần, phồng má thổi vài hơi.
"Anh đánh nhau à?" Cô lại hỏi.
"Thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ."
"Anh giỏi thật."
Tư Minh Minh không nhắc đến bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện vừa xảy ra. Cô nghĩ rằng nên để cả hai giữ lại chút thể diện. Hơn nữa, với tính cách của Tô Cảnh Thu, khi giúp đỡ người khác, anh cũng chẳng quan tâm đó là ai. Dù không phải Trịnh Lương, có lẽ anh cũng sẽ hành động như vậy, vì đó là bản tính của anh.
Tư Minh Minh chuẩn bị thu dọn đồ trên giường thì Tô Cảnh Thu vì quá mệt mỏi liền nói: "Đừng dọn nữa, qua phòng anh ngủ đi. Ngày mai muốn xem tiếp cũng tiện."
Tư Minh Minh nhận ra giọng điệu khác lạ của anh, bèn kiên nhẫn giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu. Cậu ấy thật sự chỉ là một người bạn bình thường thôi."
"Bạn bình thường mà đồ tặng cũng phải xem cả đêm à?"
"Em muốn xem cậu ấy bây giờ còn sống không."
"Cậu ta tự nói là chưa chết mà."
"Cậu ấy nói chuyện không đáng tin."
Tô Cảnh Thu thở dài: "Em thật sự muốn tìm cậu ta đến vậy à?"
"Ừm."
Tư Minh Minh nằm xuống cạnh Tô Cảnh Thu, ghé lại gần ngửi thử, không thấy mùi rượu, cô hài lòng. Sau đó, cô kéo tay anh lại, nhìn vết thương, thấy băng gạc đã thấm máu nên xuống giường tìm hộp y tế, giúp anh sát trùng và thay băng.
Vết thương rất sâu, có vẻ là do dao gây ra. Tư Minh Minh hơi sợ máu, phải nhắm mắt lại một lúc mới có thể tiếp tục. Cô cố tình không hỏi, vì biết rằng Tô Cảnh Thu là người không giấu được chuyện. Nếu muốn nói, anh đã kể ngay khi vừa bước vào nhà. Nếu không muốn nói, anh cũng sẽ lỡ miệng sau một vài ngày.
"Em sợ à?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Có lúc sợ, có lúc không. Không biết sao nữa."
Tô Cảnh Thu kéo ngón tay cái của cô, nói: "Ngón tay em bị chảy máu thì không sợ, mà tay anh bị thương thì sợ. Tiêu chuẩn của em đúng là không đồng nhất."
"Anh so đo với ngón tay của em làm gì?"
"Nhìn là thấy khó chịu." Tô Cảnh Thu nói: "Tay người khác thì sạch sẽ, còn tay em thì thảm không dám nhìn. Em có xu hướng tự hại mình à?"
"Em chỉ hay cậy tay thôi."
"Anh tìm hiểu rồi, đây là bệnh tâm lý." Tô Cảnh Thu nói: "Em lo lắng, căng thẳng. Bình thường nhìn em có vẻ ghê gớm, nhưng thật ra là lo âu, căng thẳng."
"Sao anh lại tìm hiểu cái này?" Tư Minh Minh bất ngờ. Chưa từng có ai phân tích hay quan tâm cô như vậy. Hành động cạy tay của cô đã có từ lâu, nhưng chưa từng khiến người yêu nào phiền lòng. Có lẽ họ nghĩ rằng ai cũng có tật xấu, chẳng là thế này thì là thế khác, mà tật này cũng không phải là gì ghê gớm.
"Vì anh nhìn mà khó chịu." Tô Cảnh Thu nói: "Thật lòng mà nói, hôm nay tay anh bị thương, anh cũng không thấy sao cả. Anh vốn là người xuề xòa. Nhưng tay em lành lặn mà tự cậy đến nỗi máu thịt be bét, anh thấy không chịu được. Chắc chắn là đau lắm."
"Không đau." Tư Minh Minh cứng giọng, nhưng thật ra có lúc đau đến mức "á" lên.
"Nói dối."
Tô Cảnh Thu nhắm mắt lại: "Anh buồn ngủ lắm rồi, ngủ đây. Ngày mai em nhận đồ xong tự thử xem có vừa không. Sau này làm việc hay suy nghĩ thì cứ đeo vào. Đừng lo mất, mất thì mua cái khác, không đáng bao nhiêu."
Nói xong, anh chìm vào giấc ngủ.
Tư Minh Minh cũng thấy buồn ngủ, dựa vào cánh tay anh mà ngủ. Đến sáng, Tô Cảnh Thu xoay người, gác chân lên người cô, nhưng cô vẫn không tỉnh. Có lẽ chuyện của "thầy bói" và Trương Lạc Lạc khiến đầu óc cô quá mệt mỏi, nên cô ngủ một mạch đến rất muộn.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy mặt mình căng cứng và nóng rát. Cô bò dậy soi gương thì thấy một "con ong mật". Toàn bộ khuôn mặt sưng phù, mắt chỉ còn là một khe hở, da căng bóng đến mức lấp lánh. Cô thở dài, đi đến bên giường lay Tô Cảnh Thu: "Tô Cảnh Thu, dậy đi."
Đến cả giọng nói cũng thay đổi.
Tô Cảnh Thu mở mắt, bị dọa giật mình. Anh ghé sát vào mũi cô để nhìn, buột miệng chửi: "Em làm sao thế? Hiện nguyên hình rồi à?" Miệng nói vậy nhưng động tác mặc quần áo của anh rất nhanh, còn chưa chỉnh tề đã bế cô thẳng đến bệnh viện.
Trong lúc chờ gọi số, anh cứ nhìn cô không ngừng, còn chụp ảnh gửi cho Nhiếp Như Sương: "Mẹ mau xem, Tư Minh Minh bị thầy bói kia yểm bùa rồi! May mà có con ở đây, đưa cô ấy đến bệnh viện kịp lúc." Tư Minh Minh nhìn hành động trẻ con của anh chỉ biết đảo mắt, nhưng vì mặt sưng nên ngay cả đảo mắt cũng không nhìn rõ.
Tô Cảnh Thu lại quay sang nói với Cố Tuấn Xuyên: "Tôi vừa mở mắt ra, đoán xem thế nào? Đổi vợ mới rồi!"
"Tư Minh Minh đúng là giỏi thật, cô ấy biết biến hình."
Tư Minh Minh đã quen với cái miệng "lắm lời" của anh, chỉ uể oải ngồi bên cạnh, chẳng buồn đáp lại.
Bác sĩ nói đây là bệnh mề đay, không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi, kiêng ăn một số thứ, và tăng cường sức đề kháng.
Nhưng Tư Minh Minh quá bận, nhất quyết mang gương mặt này đi làm. Cô nói mình đâu có dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, xấu thì xấu.
"Không phải xấu, mà là như bị ong chích, hoặc chính em là một con ong." Tô Cảnh Thu cười lớn, đánh tay lái đưa cô về nhà. Anh nhận ra cô đang không đủ tinh thần, ép buộc cô xin làm việc tại nhà, bớt thời gian di chuyển để đỡ vất vả.
Hai người, một bị thương tay, một sưng mặt, ngồi nhà chẳng nói với nhau câu nào. Tư Minh Minh cố tình nhìn tay Tô Cảnh Thu như muốn nói gì đó rồi lại thôi, khiến anh cảm thấy áp lực tâm lý vô cùng, cuối cùng quyết định thú nhận.
"Anh nói chuyện này, nhưng em phải hứa là chuyện này chỉ nói đến đây thôi, được không?"