Tư Minh Minh chớp mắt, trả lời rất nghiêm túc: "Đúng thế." Việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả, cô từng gọi tay vịn thì đúng là từng gọi, cũng xem như một trải nghiệm mới mẻ trong đời. Giờ nghĩ lại, vẫn thấy khá thú vị.
Tốt lắm, thật là tuyệt vời.
"Sao em lại gọi tay vịn?" Tô Cảnh Thu hỏi: "Em thích tay vịn à?"
"Lục Mạn Mạn gọi cho em, cậu ấy bảo là có phúc thì phải cùng hưởng." Tư Minh Minh trả lời mà không nói dối nửa lời, đúng là Lục Mạn Mạn đã gọi tay vịn.
Hôm đó là ngày Tư Minh Minh kết thúc một mối tình, để ăn mừng việc cô trở lại cuộc sống độc thân, Lục Mạn Mạn đã rủ cô đi chơi. Ban đầu, Tư Minh Minh cứ tưởng là đi hát KTV bình thường thôi, như mọi lần, cô sẽ nhìn Lục Mạn Mạn hát hò nhảy múa, còn cô thì thỉnh thoảng phát điên chút cho xong.
Ai ngờ, vừa ngồi xuống, một nhóm đàn ông cao hơn mét chín đã đẩy cửa bước vào. Lần đầu tiên trong đời, Tư Minh Minh cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè đầu, bởi những người đàn ông đó đứng thành hàng, nhìn chằm chằm vào cô.
"Ở đây còn có cả dịch vụ này à?" Tư Minh Minh tò mò hỏi, sao cô không biết KTV này có dịch vụ như thế?
Lục Mạn Mạn vung bàn tay nhỏ, nói đầy hào hứng: "Nghĩ hay nhỉ! Cậu từng thấy KTV nào đàng hoàng mà có vụ này chưa? Đây đều là bạn của mình! Hôm nay cậu phải chọn một người, muốn làm gì thì làm!"
Tư Minh Minh bèn chỉ đại một cậu đeo kính, nghĩ rằng mấy người kia sẽ rời đi. Nhưng không, họ bắt đầu biểu diễn đủ trò trước mặt cô. Cả đời này, lần đầu tiên Tư Minh Minh thấy những người đàn ông đẹp trai tạo dáng quyến rũ ngay trước mắt mình. Cô vừa xem vừa quay sang hỏi Lục Mạn Mạn: "Có kiểu chơi thế này nữa à?"
Thật ra, cô không mấy hứng thú, nhưng cũng không muốn làm cụt hứng bạn bè. Xem một hồi, cô cũng thấy trai đẹp không tệ, chẳng trách vị sếp nữ quyền lực trong công ty cô thường xuyên đổi bạn trai trẻ.
Khi nghe xong toàn bộ, Tô Cảnh Thu hỏi: "Hết rồi?"
"Còn… có thể có thêm không?" Tư Minh Minh thử hỏi. Thật ra, đúng là có thêm, chẳng thể phụ lòng Lục Mạn Mạn được.
"Em dám giấu thử xem!"
"Ồ, vậy thì còn."
"Sau khi ra khỏi KTV, Lục Mạn Mạn nhét cho em một chiếc thẻ phòng. Em nghĩ thôi thì cứ đi. Cậu chàng kia cũng theo, vào phòng rồi bọn em trò chuyện một chút, em làm cho cậu ta một bài trắc nghiệm tâm lý. Không hiểu sao, lúc em giải thích kết quả, cậu ta lại khóc…"
"Tư Minh Minh, em đùa anh đấy à?" Tô Cảnh Thu sắp tức điên rồi. Tư Minh Minh trông có vẻ nghiêm túc như vậy, hóa ra lại từng gọi tay vịn, còn dẫn về khách sạn! Anh đã biết Lục Mạn Mạn không phải người tốt đẹp gì, ai đời lại gọi tay vịn cho bạn thân chứ!
Cảm xúc của Tô Cảnh Thu giống như con thuyền lênh đênh trên biển, sóng yên hay bão táp đều phụ thuộc vào Tư Minh Minh mang đến ngọn gió gì.
"Em nói thật mà." Tư Minh Minh trông rất thành thật. Cô nhớ lại tình cảnh lúc đó, cũng thấy buồn cười. Cậu chàng kia khóc như hoa lê đẫm mưa, như thể cô đã chạm đến tuyến lệ phát triển của cậu ta, hoặc câu nói nào đó của cô chạm đến đáy lòng. Anh ta khóc, còn cô thì lén hỏi Lục Mạn Mạn: "Trường hợp này ai trả tiền cho ai đây? Làm tư vấn tâm lý cũng không rẻ đâu."
Lục Mạn Mạn gửi liền ba tin nhắn "Chết tiệt", sau đó chạy tới kéo người đi. Câu chuyện kết thúc đột ngột như thế, chẳng hề có cảnh lãng mạn nào như Tô Cảnh Thu tưởng tượng. Nếu có thì chắc chỉ là lúc tay vịn kia siết chặt tay cô, nói: "Cảm ơn chị, cảm ơn."
Chuyện này khiến Tô Cảnh Thu chấn động nhẹ. Anh nhìn cô, hỏi đầy u uất: "Sao em chọn cậu ta? Cậu ta có điểm gì hay?"
Tư Minh Minh chỉ vào cổ mình, nói: "Cổ cậu ta dài trông như hươu cao cổ."
Tô Cảnh Thu vô thức sờ cổ mình. Tư Minh Minh vội an ủi: "Không, anh không giống đâu. Đừng so sánh với cậu ta, anh là anh, cậu ta là cậu ta, mỗi người một vẻ."
Câu nói này nghe kiểu gì cũng thấy không đúng. Tô Cảnh Thu ngồi bên mép giường, tức tối, còn Tư Minh Minh thì nghịch tay chọc chọc anh: "Anh không đi làm à?"
"Làm cái quái gì nữa."
Vừa nói, Tô Cảnh Thu lật người cô xuống.
Anh cúi đầu nhìn cô, tay véo tai cô, nói: "Giỏi lắm đấy, Tư Minh Minh, giấu kỹ thật." Nói xong, anh tự cười trước. Thật ra, anh cũng không giận nhiều, chỉ là sốc. Tư Minh Minh đúng là người không thể đoán được. Cô luôn mang đến những bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, như việc dẫn tay vịn đi khách sạn để "xem bói". Nếu chuyện này xảy ra với người khác, chắc anh sẽ cười ngất.
"Trình độ của Lục Mạn Mạn tìm tay vịn chắc cũng không ra gì." Tô Cảnh Thu nói: "Để lần khác anh tìm cho cô ấy. Tay vịn nam bên chỗ Cao Phái Văn mới là hàng chuẩn, của Lục Mạn Mạn toàn đồ giả."
"Vậy đừng tìm người cổ dài quá, cũng đừng tìm người hay khóc…" Tư Minh Minh ngập ngừng đưa ra yêu cầu.
Tô Cảnh Thu liền cắn cô: "Em vẫn muốn tìm à!"
Tư Minh Minh cắn trả, nhưng là cắn môi anh. Tô Cảnh Thu khẽ hừ một tiếng, rồi áp môi xuống.
Tay cô tự động chạm vào chiếc qu@n lót mà anh vừa cởi ra rồi mặc lại, vượt qua chiếc chun bó sát, khẽ vuốt v3.
Thật ra cô không quá chủ động, nhưng hôm nay nghĩ đến việc mình sắp đi công tác, mà khi trở về lại rơi vào "khoảng thời gian đặc biệt", nên hiếm khi trong lòng cô có chút mong chờ.
Tô Cảnh Thu cúi người phối hợp, tay chống bên người cô, cơ bắp trên cánh tay nổi gân xanh. Tư Minh Minh nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp, thầm nghĩ anh có phần hơn tay vịn kia một chút. Tiếc là không thể làm bài trắc nghiệm tâm lý cho anh, nếu không cũng có thể thấy anh khóc lăn lộn.
Tô Cảnh Thu nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay cô chạm vào mình. Tư Minh Minh quả thật rất giỏi, chuyện gì học cũng nhanh, chỉ cần cô không lười, việc gì làm cũng rất tốt.
Ví dụ như lúc này, cô lại hôn lên môi anh, từng chút từng chút tiến đến đầu lưỡi của anh, rồi bất ngờ m*t lấy.
Khi anh tiến vào, cô khẽ thở hổn hển và vô thức gọi: "Tô Cảnh Thu."
"Ừ?"
"Sâu quá rồi." cô nói.
Tư Minh Minh dường như thích mọi thứ diễn ra chậm rãi, cô cần anh từng chút một tiến sâu hơn, cảm nhận rõ ràng từng nếp gấp trong cơ thể mình đang được mở ra. Tô Cảnh Thu tất nhiên biết điều đó, nhưng đôi lúc anh lại cố tình làm ngược lại. Cô muốn anh nhẹ nhàng, anh lại cố tình tiến sâu hơn, liên tục dồn dập cho đến khi cô mềm nhũn như bùn.
Giấc ngủ ấy vô cùng sảng khoái, khi Tư Minh Minh mở mắt ra, cô cảm giác như từng lỗ chân lông đều đang hít thở. Nhìn Tô Cảnh Thu đang ngủ say, cô muốn học theo mấy bà vợ khác hôn chồng mình khi anh đang ngủ. Nhưng khi môi sắp chạm vào môi anh, cô lại rụt lại, kéo vali rời đi.
Tư Minh Minh gặp Hồ Nhuận Kỳ trong phòng chờ sân bay.
Hồ Nhuận Kỳ "yếu đuối" vẫn là bộ dạng quý ông lịch lãm, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay lấp lánh. Anh ta đang gọi điện thoại, thấy Tư Minh Minh thì ra hiệu cô ngồi xuống ghế đối diện. Trợ lý của anh ta ngồi bên cạnh, ghi chép nhanh chóng.
Đúng là phô trương.
Tư Minh Minh vốn không mấy để ý đến những thứ như vậy. Nếu không phải là tình huống cần thiết, cô cực kỳ ghét kiểu này. Chẳng hạn như hiện tại, Hồ Nhuận Kỳ vừa gõ tay chỉ đạo, thư ký đã ghi chú, cô gái trẻ rõ ràng đã được huấn luyện tốc ký. Nhưng khi điện thoại vừa ngắt, Hồ Nhuận Kỳ chỉ lạnh lùng nói: "Không cần báo cáo, tự giữ lại mà xem."
Coi như đây cũng là một kiểu rèn luyện cho cô bé kia.
"Uống cà phê không?" Hồ Nhuận Kỳ hỏi.
"Nước nóng, tôi tự đi lấy."
Hồ Nhuận Kỳ bước bên cạnh cô, như nhớ ra gì đó, nói: "Em có quen người nào tên là Thu Tử không?"
"Chồng tôi... miễn cưỡng cũng có thể gọi anh ấy là Thu Tử."
Hồ Nhuận Kỳ lắc đầu cười: "Không phải, là một người hoàn toàn khác với chồng em. Tôi thật sự không nhớ rõ tên đầy đủ của anh ta. Em nghĩ kỹ đi, người cao, gầy, đeo kính, rất thần bí. Em quen chứ?"
Tư Minh Minh dừng bước, nhìn anh ta: "Diệp Kinh Thu?"
Hồ Nhuận Kỳ bừng tỉnh: "Đúng rồi, Diệp Kinh Thu. Lúc đó gặp ở New York, anh ta nghe tôi nói tên trường đại học thì hỏi tôi có phải là bạn cùng trường với em không."
"Năm nào?" Tư Minh Minh hỏi.
"Bốn năm trước."
Bốn năm trước. Tư Minh Minh nhớ lại tấm bưu thiếp. Bốn năm trước, Diệp Kinh Thu, tên thầy bói biến mất ấy quả thật đã ở New York.
"Nói tôi nghe về anh ta?"
"Sao thế? Người yêu cũ à?" Hồ Nhuận Kỳ cố ý làm ra vẻ bí ẩn: "Nói thật nhé, Tư Minh Minh, tôi chưa từng thấy em để t@m đến một người hay một việc gì như vậy. Ngay cả chồng em, tôi thấy em cũng chẳng mấy hứng thú. Anh ta biết em không thật sự yêu anh ta không?"
"Tôi không yêu anh ấy, thế tôi yêu anh à?" Tư Minh Minh hỏi lại.
Hồ Nhuận Kỳ lắc đầu: "Tôi không biết em trông thế nào khi yêu một người, nhưng tôi biết em trông thế nào khi không yêu một người. Em đối với người chồng hiện tại cũng chẳng khác gì cậu bạn trai hồi đại học."
Hồi đại học, Tư Minh Minh yêu đương như thế nào? Có lẽ cũng giống hiện tại. Cô không né tránh việc mình đang yêu, nếu có ai hỏi, cô sẵn sàng thừa nhận: "Đúng, anh ấy là bạn trai tôi." Cũng giống như lần cô chỉ vào Tô Cảnh Thu và nói: "Đó là chồng tôi." Chẳng có gì khác biệt.
Cô sẵn sàng thừa nhận, nhưng không hề tỏ ra thân mật nơi công cộng. Đôi khi, hai người chỉ trao nhau một ánh mắt đơn giản, thế là đủ. Điều này chẳng khác gì với cách cô đối xử với người chồng hiện tại.
Cô đối xử tốt với bạn trai, thấu hiểu, giúp đỡ anh ta, không phải vì anh ta là bạn trai, mà chỉ đơn giản vì anh ta là một "người" cần giúp đỡ. Hồ Nhuận Kỳ không hiểu sâu thêm về cuộc sống hôn nhân của cô, nhưng anh ta đoán, có lẽ nó cũng chẳng khác gì cách cô đối xử với những người khác.
Hồ Nhuận Kỳ nghĩ: "Bất kể là người phụ nữ thế nào, khi yêu một ai đó, cô ấy sẽ luôn mãnh liệt hơn so với những người khác. Nếu cô ấy yêu một người hơn, thì sự mãnh liệt ấy càng rõ ràng hơn."
Trong suy nghĩ của Hồ Nhuận Kỳ, người chồng xăm hình của Tư Minh Minh chẳng khác gì những người đàn ông từng ở bên cô trước đây. Cho dù họ có tờ giấy đăng ký kết hôn, thì cũng chỉ là một cuộc hôn nhân trên bề mặt được pháp luật bảo vệ mà thôi.
"Em có muốn nghe chuyện của Thu Tử không?" Hồ Nhuận Kỳ cố ý hỏi cô, nhưng loa phát thanh lại thông báo lên máy bay. Họ phải đi rồi. Anh ta để lại một câu nói lấp lửng, chờ cô chủ động tìm đến.
Hồ Nhuận Kỳ không còn là chàng trai thật thà năm xưa nữa. Giờ đây, anh ta đầy tâm cơ và kiên nhẫn hơn. Anh ta sẽ không còn buồn bã lặng lẽ khi nghe bạn thân của cô mắng sau lưng mình nữa.
"Năm đó tôi đối xử với em không tệ." Khi ra khỏi phòng chờ, Hồ Nhuận Kỳ đột nhiên nói vậy.
Tư Minh Minh gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn anh. Tôi rất biết ơn."
Thư ký của Hồ Nhuận Kỳ chạy theo sau, hai người không nói gì thêm. Năm đó, Hồ Nhuận Kỳ đúng là đã rất tốt với Tư Minh Minh. Đơn xin việc đầu tiên của cô đơn giản và nhạt nhẽo như chính tính cách của cô, anh ta đã chỉnh sửa từng từ từng câu. Luận văn tốt nghiệp viết không tốt, anh ta đã chỉ dạy. Những khó khăn lúc bắt đầu đi làm, anh ta là người huấn luyện cô. Khi đó, anh ta tất nhiên đã nảy sinh tình cảm. Cô gái chưa tốt nghiệp ấy mang một vẻ lạnh lùng tự nhiên, ánh mắt nhìn người như muốn xuyên thấu tim gan. Dù đang yêu, nhưng cô không yêu bạn trai của mình.
Trong mắt một Hồ Nhuận Kỳ trẻ tuổi và kiêu ngạo, điều đó mới mẻ biết bao. Khi ấy, anh ta đã quyết tâm: "Cho dù em có là tuyết liên trên núi cao, tôi cũng phải hái xuống bằng được." Nhưng đời đâu ai đoán được chữ ngờ. Cả thế giới đều ghét bỏ anh ta, liên tục nói những lời tiêu cực vào tai cô. Ngay cả cô bạn thân trông giống một chị đại giang hồ của cô cũng từng đạp anh ta một cú trong phòng gym.
Cả hai cùng lên máy bay, đều ngồi khoang hạng nhất, một người ngồi gần cửa sổ bên này, người kia gần cửa sổ bên kia. Hồ Nhuận Kỳ nghiêng người nhìn cô một cái, biết không nên quá đeo bám, nếu không sếp Minh sẽ giận.
Tư Minh Minh cầm điện thoại, nghĩ về câu nói của Hồ Nhuận Kỳ rằng cô không yêu Tô Cảnh Thu. Câu nói ấy dường như đúng, nhưng cũng có vẻ sai. Cô dựa dẫm vào Tô Cảnh Thu, đã xem anh như gia đình của mình. Thậm chí, cô còn cảm thấy giữa họ đã hình thành thứ tình cảm giống như tình thân. Trong suy nghĩ của cô, tình thân bền vững hơn tình yêu. Bạn có thể chia tay bạn trai, ly hôn với người yêu, nhưng rất khó để cắt đứt quan hệ với người thân - đó chính là sự khác biệt cơ bản.
Cô lại nghĩ đến những lần gần đây Tô Cảnh Thu cứ cố chấp tranh luận với cô về "hình thức của tình yêu", bèn nhắn cho anh một tin: "Lên máy bay rồi."
Ở đầu bên kia, khi nhìn thấy tin nhắn, Tô Cảnh Thu tưởng mình nhìn nhầm. Việc này hiếm hoi quá! Từ khi nào mà Nữ hoàng Tư Minh Minh lại chủ động báo cáo lịch trình với anh? Anh thậm chí ngẩn người một lúc, cân nhắc xem nên trả lời thế nào để khuyến khích cô tiếp tục kiểu hành động này.
Chiếc đầu óc lâu ngày không dùng đến của Tô Cảnh Thu cuối cùng cũng được hoạt động. Anh nhanh trí nhắn lại: "Tốt lắm, rất suôn sẻ, khi máy bay cất cánh nhớ báo cho anh."
Anh tính toán xem làm thế nào để kéo dài cuộc trò chuyện này. Đây là điều anh chưa từng làm trước đây. Ngày xưa, khi yêu đương, các cô gái thường là người nhiệt tình hơn, còn anh thì luôn tỏ ra như một gã lạnh nhạt, trả lời tin nhắn hoàn toàn tùy hứng. Anh vốn ghét kiểu tình cảm ràng buộc, dính lấy nhau, vì nó làm anh cảm giác như đôi cánh tự do của mình bị trói buộc.
Nhưng thế giới này luôn có quy luật "vật gặp vật". Thứ ánh hào quang anh dễ dàng giành được ở người khác lại hoàn toàn không tồn tại trước Tư Minh Minh. Chỉ cần cô chịu nói thêm một câu, anh đã vui vẻ như một chàng trai mới lần đầu biết yêu.
Tư Minh Minh rất nghe lời. Quả thật, trước khi máy bay cất cánh, cô nhắn cho anh một chữ: "Cất cánh."
Tô Cảnh Thu nhắn lại ngay: "Khi hạ cánh nhớ báo anh."
Khi máy bay hạ cánh, Tư Minh Minh lại nhắn: "Hạ cánh."
Tô Cảnh Thu vừa thấy tin nhắn đã nổi cáu. Nhìn vào khung trò chuyện giữa hai người, anh cảm giác như mình đang nói chuyện với một con robot. Robot đó thường chỉ trả lời ngắn gọn: "Có", "Không", "Tốt", "Không tốt". Thỉnh thoảng nói thêm một câu khác, anh liền ngỡ rằng nó vừa được cập nhật chương trình mới đáng kinh ngạc. Tất nhiên, cũng có vài ngoại lệ.
Lúc rảnh rỗi, Tô Cảnh Thu lôi toàn bộ lịch sử trò chuyện ít ỏi giữa hai người ra xem lại. Cuối cùng anh rút ra kết luận: Chỉ khi Tư Minh Minh có ý đồ gì đó, cô mới chịu nói nhiều với anh.
Tư Minh Minh đúng là một người phụ nữ xấu xa!
Nghĩ vậy, anh lập tức bày trò chọc phá, gọi video cho cô. Tư Minh Minh chưa nhìn rõ ai đã gọi thì tiện tay nhận luôn. Khi thấy hình ảnh trong video, cô giật mình, vội vàng cúp máy. Ngay lúc đó, Hồ Nhuận Kỳ nghiêng người đến gần, nói: "Đi nào, cùng xuống máy bay."
Trong khoảnh khắc hình ảnh thoáng qua video, Tô Cảnh Thu nhận ra cái bóng dáng kia - chính là gã "gay yếu đuối, thích làm màu" kiêu ngạo đó! Lửa giận trong lòng anh lập tức bùng lên.
"Em đang đi công tác với thằng đần đó?"
"Em đi cùng một thằng đần có ý đồ với em mà không hề nói cho anh biết?"