Về lá thư đó, Tư Minh Minh không nhắc đến. Một góc nội dung bị Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc vô tình nhìn thấy đã khiến họ tò mò suốt bao nhiêu năm. Mỗi khi cảm thấy cuộc sống nhàm chán, họ lại nhắc đến Diệp Kinh Thu và lá thư ấy, nhắc đến quãng thanh xuân yên ả không chút sóng gió của họ, cùng chuyến hành trình đạp xe đầy ngẫu hứng.
Một đêm nọ, trước khi Trương Lạc Lạc kết hôn, khi nhắc lại chuyến đi ấy, cả ba bất chợt nhận ra rằng có lẽ mỗi người đều giấu kín một bí mật liên quan đến chuyến hành trình đó. Một bí mật không bao giờ được thú nhận, nằm sâu trong lòng mỗi người.
Diệp Kinh Thu, Tô Cảnh Thu.
Lục Mạn Mạn chợt phát hiện ra điều gì đó, gõ hai cái tên này lên nhóm chat, kèm theo một chuỗi dấu chấm hỏi: "Tư Minh Minh, cậu có gì muốn giải thích không?"
"Chỉ là trùng hợp thôi." Tư Minh Minh trả lời.
Cuộc sống đối với Tư Minh Minh dường như đã bước vào một đường ray tốc hành, tất cả mọi thứ bỗng nhiên diễn ra nhanh chóng.
Đầu tiên là Trương Lạc Lạc, cô ấy đột nhiên quyết định nghỉ việc để chăm con, còn hỏi ý kiến hai người bạn trong nhóm. Lục Mạn Mạn thì có thể có ý kiến gì? Ngoài chửi rủa, cô ấy chẳng làm được gì khác. Cô ấy kịch liệt chỉ trích Bạch Dương, cho rằng anh ta đang thao túng tinh thần Trương Lạc Lạc, ép Trương Lạc Lạc từ bỏ bản thân, từ bỏ công việc, để trở thành nô lệ tình d*c, cỗ máy sinh sản, và bảo mẫu miễn phí!
Trương Lạc Lạc phân trần: Đây là lựa chọn cá nhân của mình. Mình muốn thử nỗ lực thêm một lần nữa vì gia đình.
"Sao Bạch Dương không nỗ lực?" Lục Mạn Mạn hỏi.
"Anh ấy đang cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình mà." Trương Lạc Lạc đáp.
"Xịn nhờ." Lục Mạn Mạn trả lời cộc lốc, rồi không nói thêm gì nữa. Cô ấy tức đến mức không thể thốt lên lời nào.
Ngay từ lần đầu gặp Bạch Dương, Lục Mạn Mạn đã phàn nàn với Tư Minh Minh: "Gã đó trông có vẻ hiền lành, nhưng mình thấy anh ta không phải người tốt, trong đầu toàn ý đồ xấu!" Nhưng suốt bao năm qua, Bạch Dương dường như đối xử với Trương Lạc Lạc cũng không đến nỗi tệ, nên Lục Mạn Mạn nhịn được. Nhưng lần này cô ấy không thể nhịn nổi, chửi một tràng dài, xong lại thấy chẳng thoải mái chút nào.
Lục Mạn Mạn gọi điện cho Tư Minh Minh, nhờ cô khuyên Trương Lạc Lạc dừng ngay cái suy nghĩ ngớ ngẩn ấy, đừng tự biến mình thành một "phụ nữ truyền thống" chỉ biết hy sinh, mà hãy tìm cách để cân bằng. Nếu không tìm được cách thì phải tạo ra cách, đừng bao giờ hoàn toàn quay lại cuộc sống gia đình.
Trước tiên, Tư Minh Minh trấn an Lục Mạn Mạn, bảo cô bạn thân đừng nổi nóng và đừng để lòng tốt của mình hóa thành chuyện xấu. Cô hứa sẽ đi khuyên Trương Lạc Lạc, rồi quyết định hẹn cô ấy ăn tối gần chỗ làm.
Hôm đó, Trương Lạc Lạc trông có vẻ thoải mái, nói với Tư Minh Minh: "Cậu biết không? Gần đây mình nghĩ, mỗi người đều phải có sự đánh đổi. Nhất Nhất còn nhỏ thế, cần có người bên cạnh. Mình thật sự muốn làm một người mẹ tốt, nhưng mình không làm nổi. Mình quá mệt rồi. Đây mới là lý do thật sự khiến mình muốn quay về với gia đình."
Tư Minh Minh hiểu được sự lựa chọn lúc này của Trương Lạc Lạc. Cô ấy quá mệt mỏi, nên chọn điều quan trọng tuyệt đối với mình, từ bỏ những điều chỉ quan trọng tương đối. Cô ấy muốn bỏ một gánh nặng nặng nề để nhẹ nhàng tiến bước. Và cô ấy đã quyết định xong rồi.
Tư Minh Minh không nói gì thêm, chỉ bảo: "Cứ như trước đây đi, đừng vội đưa ra quyết định. Hãy nghĩ kỹ xem, nếu quay lại với gia đình, mỗi ngày cậu sẽ làm gì, có thể gặp những vấn đề gì, và giải pháp cho chúng là gì. Được không? Chúng ta không đánh trận mà không có chuẩn bị, đúng không?"
"Được."
"Cho mình thời hạn ba tháng nhé?"
"Được."
Tư Minh Minh tạm thời thuyết phục được Trương Lạc Lạc, muốn xác nhận rằng cô ấy không phải chỉ đang bốc đồng. Sau đó, cô đến tìm Lục Mạn Mạn, bảo cô ấy đừng quá căng thẳng, hãy dùng một chút chiến thuật.
"Chiến thuật gì?" Lục Mạn Mạn hỏi.
"Gửi gắm sự ấm áp."
Trương Lạc Lạc là một người dễ mềm lòng. Nếu trong ba người bạn, ai là người dễ bị thuyết phục nhất, thì chắc chắn là cô ấy. Tư Minh Minh bảo Lục Mạn Mạn hãy cố gắng dỗ dành Trương Lạc Lạc, thỉnh thoảng còn gửi cho cô ấy vài ví dụ đáng sợ để cảnh tỉnh.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Trương Lạc Lạc, Tư Minh Minh bắt đầu kỳ nghỉ lễ cưới. Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, cô bàn giao và lưu trữ công việc như thường lệ, tổ chức một buổi họp để phân công nhiệm vụ trong thời gian cô vắng mặt. Với cô, kỳ nghỉ này chẳng có gì khác biệt so với những lần nghỉ trước đây, nhưng các nhân viên lại tỏ ra lo lắng và căng thẳng.
"Lo gì chứ?" Khi rời đi, Tư Minh Minh trêu: "Nếu trời sập, tôi sẽ chống đỡ. Đất động, các cậu cứ chạy trước. Đây chẳng phải là câu các cậu hay nói sao? Đừng tưởng tôi không biết." Cô cố ý trêu đùa. Những lời xì xào sau lưng, cô đều biết, nhưng chưa từng tức giận, thậm chí còn thấy họ rất đáng yêu và lanh lợi. Ít nhất, họ biết rằng sếp của họ là người gánh vác được mọi chuyện.
Nghe cô nói vậy, không khí trở nên nhẹ nhõm, mọi người bật cười. Cô hứa sẽ mang quà về, sau đó rời đi một cách dứt khoát.
Sau khi rời văn phòng, Tư Minh Minh mới nhận ra rằng cuộc sống của mình đang thay đổi nhanh chóng. Chồng chưa cưới đã biến mất mấy ngày nay, để lại cô một mình tận hưởng cuộc sống trong ngôi nhà lớn, tự do và thoải mái. Ngày mai là ngày lên đường, và cô mới nhớ ra chú rể của hôn lễ trên núi tuyết vẫn chưa thấy tăm hơi. Liệu anh có xuất hiện đúng giờ không?
Cùng lúc đó, Tô Cảnh Thu - vị hôn phu của cô - đang say xỉn trong một cuộc vui "không màng sự đời". Anh uống thâu đêm với người bạn thân Cố Tuấn Xuyên. Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh mới nhớ ra rằng hôn lễ sắp đến gần, và điều anh cần làm trước tiên là trở về Bắc Kinh. Nhưng anh đã lỡ chuyến bay, và dù đổi vé, vẫn không kịp để lên chuyến bay ngày hôm sau tới Urumqi.
Khi nghĩ đến gương mặt điềm tĩnh và lời nói sắc sảo của Tư Minh Minh, anh không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cố Tuấn Xuyên trấn an anh: "Đơn giản thôi, chọn chuyến bay sớm nhất đến Urumqi*."
[*] Urumqi (乌鲁木齐, Wūlǔmùqí) là thủ phủ của khu tự trị Tân Cương ở phía Tây Bắc Trung Quốc. Đây là một thành phố quan trọng cả về kinh tế, chính trị, và văn hóa của khu vực Tân Cương.
"Rồi sao nữa?"
"Còn sao nữa? Hôn lễ đã được chuẩn bị xong cả rồi. Cậu chỉ cần có mặt là được."
"À đúng rồi!" Tô Cảnh Thu đập tay lên trán, vội vàng đi làm thủ tục.
Trước khi lên máy bay, anh gọi điện cho Tư Minh Minh. Anh đã suy nghĩ rất kỹ về những lời sẽ nói: mình đã đi đâu, đi với ai, làm gì, tại sao lại bay thẳng đến Urumqi?
Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, chỉ nghe thấy giọng nói bình thản của Tư Minh Minh: "Hôm nay anh không về kịp phải không? Ngày mai anh đến Urumqi được chứ? Nếu không, tôi sẽ chờ anh thêm một ngày. Sau đó, chúng ta sẽ di chuyển ngày đêm để kịp lịch trình."
Tư Minh Minh không hỏi thêm gì, chỉ dùng thái độ bình tĩnh để đón nhận. Điều này khiến Tô Cảnh Thu cảm thấy áy náy. Anh nói: "À… chơi vui quá, quên mất… Xin lỗi em."
"Không cần xin lỗi. Trong đời có được niềm vui thuần túy là điều đáng quý. Thích thì cứ chơi. Chưa chơi đủ thì chơi thêm, không sao cả."
"Em thật sự không sao chứ?" Tô Cảnh Thu ngập ngừng hỏi.
"Tôi thật sự không sao." Cô cười nhẹ: "Anh chịu gọi điện báo tôi đã là rất tốt rồi."
Cuộc trò chuyện khác hoàn toàn với tưởng tượng của anh. Theo anh nghĩ, một người có tính kiểm soát như Tư Minh Minh chắc chắn sẽ không tha thứ cho chuyện này. Cúp máy, anh quay sang Cố Tuấn Xuyên, nói: "Cậu đoán sai rồi. Cô ấy chẳng nói thêm gì. Không giận, còn khen mình nữa."
"Cũng có phụ nữ giận ngầm mà." Cố Tuấn Xuyên đáp.
"Không đâu. Cậu không biết Tư Minh Minh. Cô ấy không phải kiểu người giận ngầm."
"Vậy thì chúc mừng cậu. Cậu đã chọn đúng người để kết hôn rồi."
Đàn ông thường không thích bị kiểm soát, chất vấn hay tra khảo. Họ muốn một cuộc hôn nhân mà vẫn giữ được sự tự do như khi độc thân. Miễn là giữ vững đạo đức và lương tri, không làm điều gì trái với thuần phong mỹ tục, họ cảm thấy thỏa mãn. Có lẽ, hôn nhân của Tô Cảnh Thu chính là điều mà nhiều người ao ước.
Trên chuyến bay tới Urumqi, anh thầm cảm ơn Tư Minh Minh vì đã cho anh tự do tuyệt đối trong chuyện này. Anh nghĩ: "Hôn nhân của mình thật tốt. Mình vừa có chỗ để "xả stress", vừa có tự do trọn vẹn."
Khi gặp lại Tư Minh Minh trong bộ đồ dã ngoại năng động, anh thậm chí cảm thấy cô trông hấp dẫn hơn trước đây.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ sau đêm phá vỡ ranh giới giới tính giữa hai người.
Tư Minh Minh bước tới, chìa tay ra, gần như muốn nói: "Chào đồng chí."
Tô Cảnh Thu vỗ nhẹ vào tay cô, nói: "Ai đồng chí với em chứ."
Cô học theo giọng điệu của anh: "Ê, anh là giun đũa trong bụng tôi chắc?"
Anh bước lên một bước, quan sát kỹ ánh mắt của cô. Thấy trong mắt cô ngoài sự háo hức với ẩm thực Tân Cương, hoàn toàn không có gì khác, anh xác định rằng cô thật sự không giận vì anh mất tích mấy ngày.
Các bậc phụ huynh không muốn xuất phát cùng họ. Hai gia đình lớn, mỗi bên đều tính toán rất kỹ. Sau vài lần trao đổi, kết quả là họ tự sắp xếp riêng, hẹn gặp nhau tại hôn lễ. Người lớn không phải không hiểu, đại khái cũng nhìn ra hôn nhân này chẳng khác gì một trò đùa, vì vậy họ không muốn đầu tư quá nhiều cảm xúc. Nhưng nếu đã có một hôn lễ, họ nhân cơ hội này mà đi du lịch. Nghĩ vậy, thật sự chẳng còn gì tốt hơn.
Vì thế, chiếc xe mà Tư Minh Minh thuê chỉ dành cho hai người họ. Họ sẽ cùng trải qua một hành trình dài mà với cả hai, có lẽ là vô cùng đặc biệt. Lúc này, Tô Cảnh Thu bắt đầu tỏ ra kén chọn, khăng khăng phải tìm một nơi để tắm rửa sạch sẽ trước. Anh nói: "Anh không cho phép mình xuất hiện lôi thôi trên mảnh đất xinh đẹp này."
"Nhưng anh lại cho phép cái thân lôi thôi của mình bước lên máy bay, làm ô uế cả trời xanh mây trắng à?" Tư Minh Minh nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, bèn đồng ý, dẫn anh đi thuê một phòng nghỉ trong ngày.
Những cặp đôi thật sự thì vào khách sạn một cách đàng hoàng; còn họ, trông lại như đang lén lút ngoại tình. Khi Tô Cảnh Thu quay video gửi thông báo, Tư Minh Minh đứng yên cách đó vài bước, như thể chẳng quen biết gì với anh. Đến khi lễ tân yêu cầu quét mặt, cô mới từ từ bước tới, quét mặt với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Nhìn như anh đang bắt cóc em vậy." Khi vào phòng, Tô Cảnh Thu không kiêng nể chế giễu cô: "Chưa từng thuê phòng à? Chưa từng ở khách sạn khi đi công tác à?"
Tư Minh Minh nhận ra, từ hôm đó, Tô Cảnh Thu bắt đầu trở nên "chủ động tấn công", dường như việc trêu chọc cô mang lại cho anh niềm vui nào đó. Nhưng cô không muốn đối đầu trực tiếp, thầm nghĩ đến câu nói của người xưa: "Địch tiến, ta lùi; địch lùi, ta truy; địch mệt, ta đánh." Cô đợi thời cơ thích hợp.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa sổ, nhìn anh: "Anh đi tắm đi."
Tô Cảnh Thu vốn là người không câu nệ, lại nghĩ hai người giờ đã "đạt đến giai đoạn đó", nên không ngần ngại bắt đầu "c ởi đồ" ngay trước mặt cô. Khi phần thân trên cường tráng của anh lộ ra, hình ảnh đêm đó bất chợt hiện lên trong đầu Tư Minh Minh. Ánh mắt cô tập trung, giống như một nhân viên mới vào nghề đang chăm chú lắng nghe sếp giao việc, nghiêng đầu nghiên cứu kỹ lưỡng cơ thể đầy cuốn hút ấy.
"Em có muốn chạm vào không?" Tô Cảnh Thu hỏi, bắt chước phong cách của những chàng trai "lướt gần ranh giới" trên mạng, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cơ bụng rồi vuốt dọc xuống. Thật sự khiến người ta nổi da gà. Làm người "mê hoặc" thật không dễ, anh nghĩ.
"Ý anh là cơ bụng của anh à?"
"Chứ còn gì nữa?"
Tư Minh Minh thật sự dao động, ánh mắt chầm chậm di chuyển xuống, lấp lánh như ánh sáng. Tô Cảnh Thu bị cô nhìn đến mất tự nhiên, giơ tay chỉ vào cô, ra hiệu đừng quá phóng túng, rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào chảy, nhưng cũng như dội thẳng vào tâm trí hai người. Những ngày rong chơi uống rượu không làm Tô Cảnh Thu kiệt sức, nhưng việc nghĩ đến người phụ nữ ngoài kia - người đã là vợ hợp pháp của anh, và họ đã có sự gần gũi, khiến anh không khỏi xao động.
Trong dòng nước, anh bất chợt nhận ra một điều. Tình yêu mà anh tự nhận là trong sáng dành cho Trịnh Lương, khi cô ấy kết hôn, anh quyết định bước tiếp. Nhưng rồi anh lại dễ dàng bước lên giường với một người phụ nữ khác như thế này.
Dù người phụ nữ ấy là vợ của anh.
Tô Cảnh Thu vừa tắm vừa cảm thấy ghê tởm chính tình yêu của mình. Tình yêu và d*c vọng chia cắt anh thành hai nửa. Bên ngoài, Tư Minh Minh yên lặng chờ anh, chẳng rõ đang làm gì, không hề có chút động tĩnh.
Bước ra, anh thấy cô đang ngồi xếp bằng thiền định. Anh đã quen với những hành động kỳ quặc của cô, như tập thái cực quyền, ngồi thiền, chăm sóc sức khỏe. Trông cô như một người già trước tuổi, đã sớm tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Thật ra, chỉ khi ngồi thiền, Tư Minh Minh mới có thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Kỳ kinh nguyệt khiến cô phải thay băng vệ sinh hai tiếng một lần. Nhưng vừa nghe tiếng nước từ phòng tắm, những ý nghĩ không trong sáng lại trỗi dậy, khiến cô phải ngồi thiền để tìm lại sự bình tĩnh.
Tô Cảnh Thu quay lại phòng tắm để sấy tóc và thay đồ. Khi anh bước ra, Tư Minh Minh đã kéo sẵn vali, đứng đó nói: "Đi thôi! Lên đường nào!"
Cả đời anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô. Anh đã c ởi sạch, vậy mà cô chẳng mảy may động lòng. Đã cho cô cơ hội, cô lại không biết quý trọng, còn thản nhiên giục anh: "Đi thôi! Lên đường nào!"
Lên đường cái gì chứ! Anh ngả người ra giường, bắt đầu làm nũng, mặc cho cô dỗ dành thế nào cũng không chịu nhúc nhích.
"Vậy anh ở lại đây đi, tôi đi dự lễ cưới." Kiên nhẫn cạn kiệt, cô cũng chẳng thích dỗ dành "đứa trẻ to xác", quyết định dạy anh một bài học. Cô kéo vali bước ra cửa, nhưng chưa kịp đi thì đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp. Tô Cảnh Thu chạy tới, ôm ngang eo cô, nhấc cô về giường.
Tô Cảnh Thu đã học cách "giở trò". Anh nghĩ rằng với người như Tư Minh Minh, phải có chút ngang ngạnh thì mới xử lý được. Dù cô có đấm đá thế nào, anh vẫn không chịu buông. Anh cúi đầu dụi vào cổ cô, môi cọ qua cọ lại, khiến cô vừa buồn vừa ngứa. Cô nắm lấy mặt anh và hôn anh.
Tô Cảnh Thu theo phản xạ né tránh, nhưng bị cô ôm chặt lấy cổ. Cô cố tình làm anh khó chịu, đưa lưỡi vào trong miệng anh. Anh càng né, cô càng đuổi, cuối cùng không để anh thoát.
Lần thân mật trước, anh chỉ hôn nhẹ môi cô, tay cũng chỉ chạm qua ngực cô. Tư Minh Minh không ngốc, cô biết rõ người bên gối thích gì và không thích gì. Nhưng anh lại cứ muốn chọc ghẹo cô, nên cô nghĩ cũng cần cho anh nếm chút lợi hại.
"Anh thua rồi." Tô Cảnh Thu đẩy cô ra: "Anh không đùa nữa."
"Thật không? Quá muộn rồi." Cô kéo anh trở lại.
Lần này, cô không vội vã, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của anh, thì thầm: "Tô Cảnh Thu, chứng sạch sẽ của anh không cho phép anh hôn chỗ nào trên người phụ nữ vậy?"