Kỳ nghỉ bất ngờ của Tư Minh Minh thật sự rất hạnh phúc.
Cô hoàn toàn chặn mọi lời đồn thổi trong công ty, tập trung dưỡng sức thật tốt.
Thật ra, Tư Minh Minh không thích mùa đông lắm. Mùa hè sợ nắng, mùa đông sợ lạnh. Bây giờ không cần phải quấn như cái bánh chưng mỗi khi ra ngoài, đối với cô mà nói, đó là điều tuyệt vời nhất.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cô ngủ đến khi tự tỉnh. Sau khi rửa mặt, cô ăn một quả trứng luộc, rau xanh, nửa cái bánh bao, thêm một bát canh gà, lập tức cảm thấy tràn đầy sức sống. Sau đó pha một tách trà nóng, ngồi trên ban công tắm nắng và đọc sách.
Tô Cảnh Thu vì bận việc nên ra ngoài từ sáng sớm. Anh nhắn tin hỏi cô đã ăn đúng giờ chưa. Tư Minh Minh đáp: "Ăn rồi, ăn hết rồi."
"Bây giờ định làm gì?"
"Uống trà, có việc à?"
Tô Cảnh Thu cười khúc khích, không có việc gì tự dưng quan tâm, chắc chắn có ý đồ. Hóa ra công ty của người bạn tốt Cố Tuấn Xuyên đang muốn cải cách lương thưởng. Anh tiện miệng nói rằng Tư Minh Minh là chuyên gia trong lĩnh vực này, có thể giúp họ một tay. Nói xong mới chợt nhớ tính cách của Tư Minh Minh, chắc gì cô đã đồng ý.
Anh cẩn thận lựa lời: "Ừm…"
"Nói đi."
"Em biết anh có cậu bạn tên là Cố Tuấn Xuyên chứ…"
"Bạn thân từ nhỏ của anh. Thiếu gia nhà giàu. Đẹp trai. Tốt bụng. Bị vợ cũ bỏ rơi." Tư Minh Minh tóm gọn, vì ngày nào Tô Cảnh Thu cũng nhắc đi nhắc lại Cố Tuấn Xuyên và Cao Phái Văn bên tai cô, muốn quên cũng khó.
"Đúng, đúng rồi." Tô Cảnh Thu nói: "Cậu ấy đang mở một công ty thời trang, muốn tìm công ty tư vấn hợp tác về quy trình kinh doanh và cải cách lương thưởng. Anh tiện miệng nhắc đến em… Anh tự kiểm điểm, lẽ ra không nên làm thế…"
"Gửi tình hình công ty họ cho em." Tư Minh Minh lập tức hứng thú. Cô cực kỳ thích làm tư vấn, đây đúng là cơ hội trời cho. Kỳ nghỉ của cô bỗng trở nên thú vị hơn.
"Hả?" Tô Cảnh Thu hơi ngạc nhiên khi cô đồng ý. Trước đó anh còn tự trách mình đã khiến cô phải bận rộn.
"Gửi đi."
"Em có muốn đến công ty họ khảo sát không?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Không cần." Tư Minh Minh nói: "Em sẽ xem tài liệu trước, nếu cần sẽ sắp xếp sau. Ngoài ra, không lấy tiền."
"Em có thể lấy tiền mà."
"Không phù hợp quy tắc." Tư Minh Minh đáp: "Không cần thiết."
"Có công ty tư vấn báo giá hơn ba triệu cho gói này."
"Thế cũng không cần."
Tư Minh Minh hiểu tính cách nghĩa hiệp của Tô Cảnh Thu, huống hồ đây là bạn thân nhất của anh. Cô không lấy tiền, đơn giản vì kỳ nghỉ quá rảnh rỗi, vừa hay Tô Cảnh Thu tìm cho cô một việc để làm.
Ngay sau đó, Hồ Nhuận Kỳ nhắn hỏi tình hình nghỉ phép của cô. Anh ta cố tình trêu chọc: "Lần này chắc sắp tìm việc mới rồi nhỉ? Gửi CV cho tôi nhé."
Tư Minh Minh tất nhiên không thèm để ý đến anh ta, nhưng trong lòng cô tự hỏi, nếu thật sự rời công ty, cô nên tìm một công việc như thế nào? Trong thoáng chốc, cô cảm thấy mơ hồ.
Có tiếng gõ cửa, Lục Mạn Mạn đến. Nghe tin Tư Minh Minh nghỉ phép, cô ấy còn vui hơn cả chính chủ. Vừa mở mắt đã chạy đến nhà, định quấy rầy cả ngày.
Sắp Tết, Lục Mạn Mạn ăn mặc rất nổi bật. Áo len đỏ chót kết hợp với móng tay đỏ, vừa vào cửa đã khoe với Tư Minh Minh. Cô ấy thật sự rất xinh, đến mức Tư Minh Minh không thể không khen. Hai người ở nhà đến tối, Lục Mạn Mạn nhất quyết kéo Tư Minh Minh ra quán bar ngồi chơi.
Tư Minh Minh không thích quán bar. Tim cô không chịu nổi sự ồn ào. Lần trước đến quán bar của Tô Cảnh Thu, cô chỉ đứng chưa đầy hai phút đã thấy màng nhĩ và tim mình như muốn nổ tung.
"Chẳng lẽ cậu không tò mò nơi làm việc của chồng cậu à?" Lục Mạn Mạn hỏi.
"Mình là trẻ con mười mấy tuổi chắc? Nơi làm việc của anh ấy, mình tưởng tượng chút là biết ngay."
"Không, cậu không biết đâu."
Nói xong, Lục Mạn Mạn kéo Tư Minh Minh ra khỏi cửa.
Gần Tết, nhiều người đã hoàn thành công việc, buổi tối trong tuần trở nên thoải mái hơn, ra ngoài uống một ly thành thú tiêu khiển quan trọng. Bị Lục Mạn Mạn kéo đi, trên xe cô ấy vừa lái vừa nói: "Cậu có thể tưởng tượng phong phú hơn về sức hút của chồng mình. Tất nhiên, đây là công việc của anh ấy, cậu không cần quá bận tâm. Còn mình, thật sự chỉ muốn uống một ly thôi. Nói thật, rượu ở quán chồng cậu ngon lắm, thắng 99,9% quán bar ở Bắc Kinh."
Tư Minh Minh cười nhạt, coi như đáp lại.
Chỗ đỗ xe trước quán bar kín đặc siêu xe. Điểm hay ở khu này là mọi người chỉ tập trung uống rượu, chẳng ai để ý chiếc xe sắp hỏng của Tư Minh Minh. Cô chưa quen đỗ xe song song, lùi tới lùi lui một hồi mới xong, khiến người khác chú ý. Có người gõ cửa xe, hỏi cô có cần giúp không. Lục Mạn Mạn ở bên cổ vũ: Cần chứ, cần chứ! Buổi chiều, ở nhà Tư Minh Minh, Lục Mạn Mạn đã uống một lon bia. Cô không cho phép Lục Mạn Mạn động tay vì muốn bảo vệ cả hai: "Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu."
Hai người bước xuống xe, cơn gió lạnh xuyên qua áo làm Tư Minh Minh rùng mình, vội kéo kín áo khoác.
"Tư Minh Minh?" Một giọng nói vang lên. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Nhuận Kỳ trong bộ vest chỉnh tề. Người giúp cô đỗ xe là tài xế của anh ta.
Thế giới này quả thật nhỏ đến đáng sợ. Lục Mạn Mạn đảo mắt, thổi nhẹ mái tóc rồi lẩm bẩm chửi một câu "đồ ngốc".
Hồ Nhuận Kỳ chẳng thèm để ý đến Lục Mạn Mạn, nhìn thẳng vào Tư Minh Minh hỏi: "Giờ em cũng đi bar à? Định vào quán nào?"
"Chưa nghĩ xong." Tư Minh Minh kéo tay áo Lục Mạn Mạn, nói lời tạm biệt với Hồ Nhuận Kỳ rồi bước đi. Cô chịu lạnh đứng bên đường, đợi anh ta vào một quán bar khác, mới kéo Lục Mạn Mạn vào quán của Tô Cảnh Thu.
"Cậu không muốn anh ta đến quán của chồng cậu à?"
"Tô Cảnh Thu ghét anh ta."
"Mình cũng thấy anh ta phiền."
Hai người vừa nói vừa đẩy cửa bước vào quán bar của Tô Cảnh Thu. Lập tức, tiếng ồn ào, tiếng nhạc vang dội ùa vào tai Tư Minh Minh. Bên trong đông kín người, nhiều nhóm còn đứng tụ tập ba bốn người. Lúc này, có một ban nhạc đang biểu diễn, các bạn trẻ giơ tay hưởng ứng nhiệt tình, khiến sự sôi động lan sang cả Lục Mạn Mạn, cô bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc.
Quầy bar tụ tập rất nhiều người, phần lớn là các cô gái trẻ. Ở phía sau quầy, không rõ là ai đang biểu diễn gì, nhưng tiếng vỗ tay của đám đông vang lên không ngớt. Lục Mạn Mạn kéo Tư Minh Minh len lỏi vào tầng một.
Tư Minh Minh cảm giác như vừa bước vào một thế giới khác, vì cô nhìn xuyên qua những khe hở giữa đám đông và bắt gặp một Tô Cảnh Thu hoàn toàn khác.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen kiểu bartender trông rất sang trọng, chiếc áo khoác hờ hững trên người tạo vẻ lười nhác. Ánh sáng từ đèn quầy bar rọi xuống, làm anh như đang phát sáng.
Lúc này, anh đang cúi đầu pha một ly cocktail đặc biệt.
Tư Minh Minh không rành lắm, nhưng Lục Mạn Mạn ghé sát tai cô giải thích lớn: "Chồng cậu mỗi ngày pha ba ly cocktail đặc biệt, rồi đấu giá, ai trả cao thì được."
Ly cocktail mà Tô Cảnh Thu đang pha hiện đã được đấu giá lên đến 3.180 tệ.
Thì ra là chơi kiểu này.
Trước đây Tô Cảnh Thu thường đùa rằng mình kiếm sống bằng việc "bán sắc", nhưng Tư Minh Minh chưa từng có hình dung cụ thể. Cho đến tận bây giờ, cô mới nhận ra, ông trời đã ưu ái người đàn ông đẹp trai như thế nào. Ly cocktail anh pha có ngon đến mức ấy không? Nhưng dù là vì mặt mũi, vì sự ngưỡng mộ dành cho anh chủ quán, hay vì yêu thích hình thức đấu giá này, đều có người chịu chi mạnh tay.
Người thắng ly cocktail đặc biệt không chỉ được thưởng thức đồ uống, mà còn có quyền chỉ định bất kỳ nhân viên nào trong quán bar cùng uống giao bôi với mình.
Tô Cảnh Thu pha một ly cocktail bảy màu, bảng điện tử hiện tên ly là "Bảy sắc Đan Hà". Cái tên này làm Tư Minh Minh không nhịn được bật cười.
Nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng ly cocktail đó thật sự rất đẹp. Khi Tô Cảnh Thu hoàn thành gần xong, giá đã lên tới 3.880 tệ. Lục Mạn Mạn định mở miệng đấu giá thêm, nhưng bị Tư Minh Minh nhanh chóng bịt miệng lại: "Cậu bị điên à?"
"Ủng hộ việc làm ăn của chồng cậu chứ sao." Lục Mạn Mạn cười tinh quái, muốn chen vào góp vui, nhưng Tư Minh Minh nhất quyết ngăn cản.
"Hành động của cậu chẳng khác nào lấy tiền từ túi trái mình bỏ qua túi phải. Nếu cậu dư tiền, thà dẫn mình đi ăn còn hơn." Tư Minh Minh trách móc: "Cậu mà còn tiêu tiền linh tinh như thế nữa, bố cậu chắc không thèm lo cho cậu luôn."
Ly cocktail cuối cùng được bán với giá 4.188 tệ. Cô gái thắng đấu giá chỉ định Tô Cảnh Thu cùng mình uống giao bôi. Anh kiếm tiền nhẹ nhàng đến mức chỉ cần chống tay lên quầy bar, khẽ vẫy cô gái: "Lại đây, uống thôi."
Anh trông như một con mãnh thú.
Quán bar không thiếu những người mang nét hoang dã, nhưng sự hoang dã của anh lại mang chút gì đó trong sáng và ngây thơ. Cô gái kia dường như đã quen với những tình huống như vậy, tự nhiên bước tới, khoác tay Tô Cảnh Thu, cùng anh uống hết ly cocktail.
Tư Minh Minh từng tham dự rất nhiều buổi tiệc tùng, cũng đã chứng kiến đủ kiểu phóng khoáng. Giao bôi có rất nhiều cách uống, từ thân mật đến đơn giản. Cá nhân cô không thích hình thức uống rượu quá gần gũi này, nên cau mày, kéo Lục Mạn Mạn ra khỏi đó.
Lục Mạn Mạn phản đối, vùng vẫy: "Mình vẫn chưa uống giọt nào mà!"
"Đừng uống nữa, mình dẫn cậu đến chỗ khác."
Tư Minh Minh đưa Lục Mạn Mạn ra khỏi quán bar của Tô Cảnh Thu, tránh được cảnh chạm mặt đầy ngượng ngùng. Dù cô hiểu rằng mỗi người đều có cách kiếm sống riêng, miễn sao đồng tiền đó sạch sẽ, thì không có gì đáng trách. Nhưng trong lòng cô vẫn không thể đồng tình với cách kiếm tiền của Tô Cảnh Thu.
Đó là cách kiếm tiền bằng việc hy sinh vẻ ngoài, sức khỏe, và cả tuổi trẻ của chính mình.
Tô Cảnh Thu không hề hay biết vợ mình vừa lặng lẽ quan sát toàn bộ màn "bán sắc" đó. Ba ly cocktail hôm nay bán được giá cao, anh cảm thấy rất vui. Không khí quán bar tuyệt vời, sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh ra ngoài hít thở một chút, cảm giác như mình đã hoàn thành một nhiệm vụ to lớn.
Đỗ ở ven đường là một chiếc xe cà tàng trông quen mắt. Anh tiến lại gần nhìn biển số xe, nhận ra ngay đó là xe của Tư Minh Minh. Nhưng Tư Minh Minh đâu?
Anh nhìn quanh, không thấy bóng dáng cô. Nghĩ đến việc Tư Minh Minh có một cô bạn thân thích uống rượu, anh đoán có lẽ cô đang ở đâu đó trong các quán bar xung quanh.
Anh gọi cho Tư Minh Minh nhưng cô không bắt máy.
Biết quán bar thường khá hỗn loạn, mà cô lại không thích những nơi như vậy, anh quyết định tìm kiếm từng nơi. Anh quen với hầu hết chủ quán bar trong khu vực, nên vào quán nào cũng bị giữ lại tán gẫu vài phút. Cứ thế, thời gian bị kéo dài.
Đến quán thứ tư, anh thậm chí nghĩ rằng mình hoa mắt. Một người như Tư Minh Minh sao có thể đến những nơi như thế này? Đã thế, không đến quán bar của chồng mà lại đi tiêu tiền cho quán khác?
Anh bước vào lướt qua một vòng, cuối cùng thấy một bàn ở góc khuất, bên ngoài có vài người đàn ông đứng chắn. Anh nghĩ người ngồi bên trong chắc chắn không phải Tư Minh Minh, vì cô không thích bị người khác chú ý ở những nơi như thế này. Nhưng anh vẫn nhìn thử.
Và chỉ một ánh nhìn, anh đã thật sự ngỡ ngàng.
Cô bạn thân bất trị của Tư Minh Minh, Lục Mạn Mạn, đang cụng ly với hai người đàn ông. Một trong số đó là người từng đến nhà hàng đồ ăn lành mạnh của anh, một gã thích thể hiện.
Còn Tư Minh Minh, cô đang cầm tay một người đàn ông, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của anh ta.
Tô Cảnh Thu đứng nhìn một phút mới hiểu ra. Tư Minh Minh đang xem bói tay cho người đàn ông đó. Vừa xem vừa trò chuyện, mắt nhìn thẳng vào mặt anh ta. Miệng nói gì đó, khiến anh ta không ngừng gật đầu kinh ngạc: "Đúng vậy! Đúng quá! Thật thần kỳ!"
Nói xong, anh ta lấy điện thoại quét mã chuyển cho cô 300 tệ. Tư Minh Minh mỉm cười nhận tiền, còn vỗ vai anh ta, khích lệ: "Cố lên. Cuộc sống có thể không như anh tưởng tượng, nhưng cứ kiên trì, đại vận tiếp theo của anh sắp đến rồi."
Đại vận tiếp theo? Thật là tài ghê!
Người đàn ông còn muốn kết bạn wechat với cô, và cô cũng chẳng từ chối.
Tô Cảnh Thu cảm giác thế giới này sắp đảo lộn. Vợ anh giờ cũng trở thành "thầy bói" ở quán bar, xem chỉ tay cho đàn ông. Anh thấy đầu mình như muốn nổ tung, sắc mặt tối sầm lại, lập tức vạch đám người phía trước, ngồi phịch xuống đối diện Tư Minh Minh!