Tô Cảnh Thu cảm giác một luồng nhiệt huyết bốc thẳng l3n đỉnh đầu, như thể sắp làm nổ tung hộp sọ của mình. Anh thầm nghĩ: Tư Minh Minh có luyện thần công gì không? Bởi vì mỗi lần cô muốn khống chế anh, bất kể anh vùng vẫy thế nào, cánh tay cô vẫn giữ anh chắc như gọng kìm.
"Tư Minh Minh, anh…"
"Tư Minh Minh, đầu em…"
Mỗi lần Tô Cảnh Thu định buông lời khó nghe, cô cắn môi anh. Cắn xong, cô lại lùi ra một chút, nhìn anh bằng ánh mắt đầy khiêu khích. Hành động này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ kín đáo, bảo thủ của cô trên giường, khiến Tô Cảnh Thu không biết đâu mới là con người thật của cô.
Vượt qua nỗi ám ảnh sạch sẽ không phải việc dễ dàng. Nhưng thật may, ngày hôm ấy Tô Cảnh Thu đã kìm nén được cơn bốc đồng muốn quật Tư Minh Minh xuống đất, âm thầm chấp nhận hậu quả do chính mình tạo ra. Tư Minh Minh chọn đúng thời điểm để dừng lại, rồi khiêu khích anh: "Đi không? Lên đường không?"
Tô Cảnh Thu chỉ muốn bóp ch3t cô, nhưng anh lại không nỡ ra tay. Sao anh lại thấy thương xót cho Tư Minh Minh nhỉ? Hai người lục đục bước xuống giường. Tư Minh Minh lại cố tình xáp lại gần, khiến Tô Cảnh Thu theo phản xạ lùi một bước.
"Anh đối xử với người con gái mình thích cũng thế này à?" Cô khiêu khích. "Thế thì làm sao mà yêu đương được? Cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ anh không thích cô ấy."
"Ít lo chuyện bao đồng đi." Tô Cảnh Thu lườm cô một cái, dáng vẻ bại trận hoàn toàn, lủi thủi theo sau cô lên đường.
Tân Cương thật sự đẹp như tranh vẽ. Trong suốt hành trình, hai bà mẹ thỉnh thoảng lại nhắn tin quấy rầy, cập nhật tình hình du lịch của họ. Nhiếp Như Sương còn nói vui rằng: "Chuyến du lịch công quỹ này thật đáng giá. Nếu con muốn làm thêm vài cái đám cưới nữa, mẹ cũng không ngại đâu." Thật ra, đám cưới này là yêu cầu của Nhiếp Như Sương. Dù vậy, bà vẫn không khỏi lo lắng, hỏi riêng Tư Minh Minh: "Hai vợ chồng sống hòa hợp chứ?"
Tư Minh Minh tất nhiên hiểu ý bà, nên đáp gọn: "Hòa hợp."
Không biết từ lúc nào, Tô Cảnh Thu đã đến bên cạnh cô, buông một câu khinh khỉnh: "Hứ. Hòa hợp? Hòa hợp cái gì? Suốt ngày rượt chạy, không thèm quan tâm người khác sống chết ra sao." Anh híp mắt, đầy châm chọc: "Hòa hợp thật không?"
Tư Minh Minh cố ý ghé sát anh, làm anh không thoải mái mà quay người đi chỗ khác. Cứ như vậy, hai người vừa cãi nhau, vừa đùa giỡn, rời rạc mà đến được nơi tổ chức hôn lễ. Lúc không nói chuyện thì coi đối phương như người vô hình, lúc nói chuyện lại nhiệt tình trò chuyện đủ thứ. Dù yên lặng hay sôi nổi, cả hai đều cảm thấy tự nhiên, không chút gượng ép.
Họ dường như đã tìm ra cách hòa hợp phù hợp nhất cho mình. Như Cố Tuấn Xuyên từng nói: "Cặp vợ chồng già này lên đường rồi. Cách sống của họ là tùy hứng, ai muốn làm gì thì làm, không có màu mè."
Nghe anh nói xong, Tô Cảnh Thu liền phản bác: "Nói gì mà thô thiển thế! Văn minh chút đi!"
Hôn lễ hôm đó, với họ, chẳng khác gì một ngày bình thường. Vì giữa họ không có cảm xúc sâu đậm, nên cả hai đều rất thoải mái. Thái độ này cũng khiến bố mẹ đôi bên không cần phải diễn xuất quá đà. Dù là lần đầu gặp nhau, Nhiếp Như Sương và Vương Khánh Phương lại nhanh chóng trở nên thân thiết. Họ còn thống nhất rằng, dù đôi trẻ có hết duyên, tình chị em của họ cũng không được đứt đoạn.
Ai nấy đều nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài.
Đáng lẽ đây phải là một buổi lễ cưới trang trọng, thiêng liêng, ấm áp và hùng vĩ, dưới sự chứng giám của trời đất và vạn vật. Hai người dự định tổ chức lễ cưới còn đã chỉnh sửa một đoạn video, Tư Minh Minh đã xem qua một lần. Đoạn video rất cảm động, ghi lại từng khoảnh khắc xúc động của họ từ khi quen biết đến yêu nhau, nhưng tiếc rằng cuối cùng họ đã chia tay và không còn cần đến nó nữa. Tư Minh Minh cảm thấy nếu thêm một phần cuối "phản bội" vào bộ phim của họ, thì đó sẽ là một bộ phim hiện thực xuất sắc thuần túy. Lễ cưới như vậy sau khi được Tư Tô "kế thừa" thì có phần không hợp lý chút nào.
Đầu tiên, cô dâu từ chối mặc váy cưới trắng, chú rể cũng không chịu mặc lễ phục. Trước khi buổi lễ bắt đầu, cả hai bất ngờ đòi mặc đồ mình thích. Cuối cùng, Tư Minh Minh diện một chiếc váy xám tro ôm dáng, quấn qua loa một tấm khăn voan trắng. Tô Cảnh Thu mặc quần tây xám tro và áo sơ mi đen. Đứng cạnh nhau, họ miễn cưỡng trông giống như mặc đồ đôi.
Kế đến, lời dẫn của MC quá đỗi tình cảm, khiến ai nấy cố nhịn cười. Tô Cảnh Thu phất tay: "Thôi thôi, toàn người nhà cả, nói cái gì ý nghĩa đi." Nhưng nói gì cho có ích đây? Hình như chẳng có gì để nói. Vậy thì cứ để thế đi. "Ai cười là chó!" Anh thầm tự nhủ.
Cuối cùng là phần chụp ảnh tập thể. Trước buổi lễ, nhiếp ảnh gia không ngừng nói giọng phổ thông: "Lại gần chút! Này, lại gần chút!" Nhưng hai người họ cứ đứng cách xa nhau như nước với lửa. Nhiếp ảnh gia bực bội lắc đầu, lẩm bẩm với MC: "Hai người này kết hôn thật sao?" MC cũng lắc đầu: "Ai mà biết!"
Dù mọi thứ lạ lùng, khung cảnh thiên nhiên vẫn quá đỗi hùng vĩ, khiến trái tim Tô Cảnh Thu không khỏi xao động. Anh nhấc điện thoại lên, chụp vài bức ảnh gửi cho Cố Tuấn Xuyên và Cao Phái Văn.
Ở gần là cỏ xanh ngút ngàn, núi non trùng điệp, hồ nước trong xanh lấp lánh, hoa dại nở rực rỡ. Xa xa là đỉnh núi phủ tuyết, bầu trời rộng lớn bao la. Không khí trong lành và tự do như tràn vào lồ ng ngực, khiến anh say mê. Nếu bên cạnh anh là một người anh thật lòng yêu thương, đây hẳn là khoảnh khắc vô giá!
Nhưng tất cả chỉ là một sự trùng hợp. Họ gặp nhau vào thời điểm muốn kết hôn, dù mục đích khác nhau. Đáng lẽ họ không có một đám cưới, nhưng may mắn được thừa hưởng một buổi lễ sẵn có. Không chuẩn bị, không kỳ vọng, nhưng vào lúc này, thiên nhiên đã khiến họ choáng ngợp.
Ồ không, chỉ khiến Tô Cảnh Thu choáng ngợp, vì lúc này Tư Minh Minh đang đi cãi nhau.
Tư Minh Minh đã lâu rồi chưa tức giận đến mức này.
Cô đang cãi nhau với Bạch Dương. Nguyên nhân là Trương Lạc Lạc, người hôm trước vẫn ổn thỏa, bỗng nhiên hôm nay lại từ chức. Chuyện Trương Lạc Lạc từ chức vốn không phải điều mà Tư Minh Minh cần can thiệp. Cô từng an ủi Lục Mạn Mạn: "Lạc Lạc là người trưởng thành, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Cậu ấy đủ khả năng chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình."
Nhưng Bạch Dương bất ngờ gọi cho Tư Minh Minh, trong cuộc gọi, anh ta trách móc Tư Minh Minh và Lục Mạn Mạn đã can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Trương Lạc Lạc, còn yêu cầu hai người không được phá hoại tình cảm giữa anh ta và Trương Lạc Lạc.
Đây là lần duy nhất trong mười năm qua Bạch Dương phản kháng quyết liệt như vậy. Ban đầu, Tư Minh Minh chỉ giải thích rằng họ không hề can thiệp, chỉ đơn giản đưa ra lời khuyên như những người bạn. Họ cũng không phá hoại tình cảm giữa anh ta và Trương Lạc Lạc. Nhưng ngay sau đó, một câu nói của Bạch Dương đã khiến Tư Minh Minh thật sự nổi giận.
Anh ta nói: "Nếu không có tôi, Trương Lạc Lạc sẽ không bao giờ có cuộc sống như hôm nay. Cô ấy sẽ giống các cô, phiêu bạt, bất ổn, bề ngoài thì có vẻ rực rỡ, nhưng cuộc đời chẳng có lấy một tia hy vọng. Sẽ vô cùng đáng thương giống như các cô."
Tư Minh Minh không quan t@m đến phần sau, vì cô cho rằng đó là lựa chọn của cô và Lục Mạn Mạn, người khác có quyền phê phán, nhưng cô cũng có quyền không để tâm. Tuy nhiên, cô không thể chấp nhận phần đầu. Trong lời nói của Bạch Dương, Trương Lạc Lạc như thể là một người phụ nữ vô dụng, phải dựa vào đàn ông mới có thể sống sót, như thể Trương Lạc Lạc chỉ là vật phụ thuộc vào anh ta.
Tư Minh Minh nén cơn giận, nói với Bạch Dương: "Anh nói gì tôi và Lục Mạn Mạn, tôi không để ý. Nhưng Lạc Lạc là vợ đầu gối tay ấp với anh. Anh chắc chắn muốn nói về cậu ấy như vậy sao? Anh khinh thường Lạc Lạc đến mức ấy à? Vậy lúc trước, anh sống chết đòi cưới cậu ấy để làm gì? Để tìm một bảo mẫu, một người phụ nữ phục vụ miễn phí, hay là tìm một cái máy đẻ?"
"Cô đừng nói khó nghe như vậy!"
"Không đúng sao? Khó nghe à? Vậy câu nói đó của anh là ý gì? Anh nói rõ cho tôi!" Tư Minh Minh siết chặt điện thoại, nhận ra rằng ở lễ cưới lặng lẽ này, ít ỏi những người có mặt đều đang nhìn cô, kể cả người bạn đời của cô, với đôi mắt to đầy tò mò. Cô quay lưng, bước xa ra. Cha xứ phía sau gọi: "Sắp tới giờ đẹp rồi!"
Mẹ cô, Nhiếp Như Sương, cũng nói: "Sắp đến giờ đẹp rồi!"
Tư Minh Minh nhìn bốn vị phụ huynh, lại nhìn Tô Cảnh Thu. Cô lấy lại bình tĩnh, nói vào điện thoại: "Bạch Dương, hôm nay anh phải nói rõ với tôi. Giờ tôi cần đi làm lễ cưới, anh đợi tôi nửa tiếng nữa tôi gọi lại, chúng ta nói chuyện cho xong!"
Cô biết đời người làm gì có cái gọi là "giờ đẹp". Lúc Trương Lạc Lạc kết hôn, họ tính bát tự, giờ đón dâu, thậm chí từng giây từng phút trong lễ cưới cũng được tính toán kỹ càng. Nếu thật sự có "giờ đẹp", thì Bạch Dương đã chẳng thốt ra những lời như vậy. Nhưng Tư Minh Minh cũng hiểu, dù cô nghĩ như vậy, những người lớn ở đây có lẽ không nghĩ thế.
Cô để mặc nhân viên đeo khăn voan lên đầu mình, trong đầu thì sắp xếp cách nói chuyện với Bạch Dương. Cô không định làm rạn nứt quan hệ với anh ta, mà muốn khiến anh ta hiểu rằng: Người vợ của anh ta là một người phụ nữ tuyệt vời, không phải người phụ thuộc.
Khi cô còn đang mải suy nghĩ, Tô Cảnh Thu tiến đến trước mặt cô, vỗ nhẹ vào vai cô: "Này! Anh bảo này, em nên cười một cái cho chồng yên tâm đi."
Tư Minh Minh gượng cười với anh: "Anh cứ yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ khiến các bậc phụ huynh vui vẻ, tạo ra một ảo giác rằng cuộc sống của chúng ta tràn đầy ánh sáng."
"Thế thì phải dựa vào diễn xuất của em rồi." Tô Cảnh Thu cười nhạt: "Diễn không đạt thì hôm nay một trong hai chúng ta toi đấy. Nhưng mà, nói thật, người lớn còn chẳng nghiêm túc bằng chúng ta."
Cô gái trang điểm bận dặm phấn lên mặt Minh Minh. Tô Cảnh Thu đứng bên chế nhạo: "Phấn thêm nữa thì thành ma nữ mất! Thôi, đừng làm trò này nữa!"
Điều này lại hợp ý Tư Minh Minh. Cô cũng nghĩ giống anh: đánh phấn nhiều làm gì, đến mức chẳng nhận ra chính mình. Cứ thế này, trang điểm nhẹ một chút cũng đủ đẹp, ngoại trừ ánh mắt cô quá sắc sảo. Nhân viên trang điểm thấy cả hai người đều có vẻ muốn qua loa cho xong, nghĩ bụng may mà ngoại hình họ nổi bật, làm sơ qua cũng đủ che mắt mọi người, thế là vội vã thu dọn đồ đạc, đứng sang một bên chờ.
Theo thói quen, trước ngày cưới, nam nữ thường có những cảm xúc sâu sắc, hoặc nhìn nhau với đôi mắt ngấn lệ, hoặc cười đùa vui vẻ, nói chung những lời thì thầm trong ngày này đều nên được coi là sâu sắc. Tư Minh Minh và Tô Cảnh Thu cũng muốn học theo họ, hai người bàn bạc rằng dù sao cũng là vợ chồng, hôm nay mặc dù mượn không gian lễ cưới của người khác, nhưng cũng nên nói vài lời chân thành với nhau. Tư Minh Minh để Tô Cảnh Thu nói trước, muốn xem xem miệng của chồng mình có thể thốt ra điều gì hay ho.
Tô Cảnh Thu thì lại suy nghĩ một cách nghiêm túc, ho khan một tiếng: "Người đi trước đều nói, giữa vợ chồng chỉ cần có tình yêu thì sẽ không chia tay."
"Vớ vẩn." Tư Minh Minh cắt ngang: "Anh có phải muốn nói rằng chúng ta sẽ không chia tay?"
"Em làm sao biết thế?"
"Anh có biết cách suy nghĩ và diễn đạt của mình rất đơn điệu không?"
Tô Cảnh Thu vẫn không phục, nhưng suy nghĩ kỹ lại, hình như đúng là như vậy. Anh đá luôn quả bóng lại cho Tư Minh Minh: "Vậy em nói đi."
"Nếu để tôi nói, chúng ta nên từ đáy lòng tôn trọng lẫn nhau, những điều mà đối phương không thích thì không nên ép buộc làm."
"Điều đó phải xem là chuyện gì, ví dụ như... "
"Tư Minh Minh! Tô Cảnh Thu! Hai dứa mau lên!" Nhiếp Như Sương và Vương Khánh Phương đã cắt ngang những suy nghĩ chân thành của hai người, bảo họ nhanh chóng lên sân khấu. Cuối cùng, họ vẫn không nói ra được điều gì có ý nghĩa.
Đứng trước người dẫn chương trình, cả hai đều cảm thấy thật buồn cười, nín nhịn lâu như vậy, không nhịn được cùng nhau cười phá lên, thật giống như hai con chó. Vương Khánh Phương và Nhiếp Như Sương nhìn nhau, âm thầm trao đổi ý kiến: Cuộc hôn nhân của hai người này đúng là trò trẻ con, chúng ta cũng đừng làm khó mình nữa, cứ thế mà sống! Nhưng người lớn không muốn không khí ảm đạm, nên đã vỗ tay, hò hét, và lau nước mắt.
Khi lau nước mắt cũng thật buồn cười, Nhiếp Như Sương khóc trước. Bà nhớ lại những vất vả nuôi Tư Minh Minh lớn lên, kết quả là Tư Minh Minh lại rất bướng bỉnh, ngay cả việc kết hôn cũng không theo lối thông thường. Bà lại còn phải phối hợp với đứa con bất hiếu này để cười gượng, nên nước mắt cũng đã rơi; Vương Khánh Phương thấy Nhiếp Như Sương khóc, trong lòng nghĩ rằng vào thời điểm quan trọng này mình không thể thua, nhớ lại mấy ngày trước thua liên tiếp ở bàn bài, cảm thấy mình sắp mất chỗ đứng trong giới bài bạc, bỗng chốc cảm xúc dâng trào, bà ấy cũng khóc theo.
Cảnh tượng hai người đều có ý đồ riêng này quả thật rất buồn cười, Tư Minh Minh ra hiệu cho Tô Cảnh Thu: "Nhìn kìa, họ diễn còn hay hơn chúng ta."
Tô Cảnh Thu hiểu ý, nhướng mày đáp: "Có thể là nhớ lại chuyện gì đó đau lòng."
Hai người, dù không chú ý đến nghi thức, nhưng khi đến lúc chụp ảnh lại thay đổi ý định và tích cực hợp tác. Tô Cảnh Thu vô cùng nhiệt tình, tạo dáng chụp ảnh, cứ như đang làm bộ ảnh cho tạp chí thời trang, nhất quyết phải tạo ra sự náo nhiệt. Anh còn kéo Tư Minh Minh cùng tham gia, miệng nói: "Khi chúng ta già đi, nghĩ lại ngày hôm nay, không phải một mình ngốc nghếch, ít ra cũng có bạn."
Nhiếp ảnh gia đang làm việc với tiếng phổ thông này lại ngơ ngác, cảm thấy cặp đôi này giống như bị ma nhập, nhìn họ chẳng bình thường chút nào.
Tư Minh Minh có vẻ sinh ra là để đứng dưới chân những ngọn núi tuyết. Cô lạnh lùng nghiêm nghị, đứng dưới chân ngọn núi tuyết hùng vĩ, như một cô gái bước ra từ tuyết. Cô không cười khi chụp ảnh, và những bức ảnh đều toát lên vẻ lạnh lẽo; nhiếp ảnh gia không ngừng kêu: "Cười nào! Cười lên đi!" Cô cười một cái như thể đã nhận được phần thưởng từ mẹ núi tuyết.
Tô Cảnh Thu nghĩ: "Sao lại có người may mắn thế nhỉ? Muốn kết hôn thì lại có người hủy hôn, cô ấy nhân cơ hội này chen vào; trước khi đến không hề có khái niệm gì, đến nơi rồi mới nhận ra nơi này thật sự rất hợp với cô ấy."
Trong thời gian ngắn ngủi chung sống, họ cũng hình thành một chút ăn ý, hoặc có thể nói đây là sự tiếp nhận của Tư Minh Minh dành cho Tô Cảnh Thu, vì anh quá dễ hiểu, còn cô thì sau khi đoán được suy nghĩ của anh, sẽ phối hợp với anh.
Sau khi nghi thức kết thúc, các bậc phụ huynh vội vã lên đường, chỉ còn lại hai người họ ở lại. Tư Minh Minh gọi điện cho Bạch Dương nhưng không thể liên lạc được, anh ta đã chặn cô.
Tuy nhiên, lễ cưới mà họ "thừa kế" với một khoản tiền khổng lồ vẫn chưa kết thúc, còn một đêm ở khách sạn đặc biệt. Khách sạn nằm ở một thung lũng yên tĩnh, không có nhiều người. Căn phòng của họ có thể nhìn thấy vũ trụ rộng lớn ngay trên đầu, và phía trước là cánh rừng bạt ngàn. Vào đêm hè, tiếng gió từ trong rừng mang lại cảm giác mát mẻ. Thậm chí ngay cả họ cũng bị ảnh hưởng, cảm thấy người bên cạnh mình thật sự rất dễ nhìn.
Tô Cảnh Thu mở chai rượu "trăm năm hạnh phúc" mà khách sạn tặng, ngồi trước cửa nhấm nháp. Tư Minh Minh không thích uống rượu, nhưng quyết định sẽ cùng anh uống một chút. "Một chút" thật sự là chỉ một chút, Tô Cảnh Thu rót cho cô một ly nhỏ, và cô đã cùng anh uống hết cho đến tận đêm khuya.
"Vậy là kết hôn rồi sao?" Tô Cảnh Thu nhìn lên mặt trăng mà cảm thán.
Nói vậy, Tư Minh Minh cũng có chút cảm xúc. Dù cho có thật hay không, tất cả những gì cần có đều đã có, vậy thì còn gì không phải là kết hôn?
Cô không quan tâm, nhưng cảm thấy Tô Cảnh Thu cưới một người mình không yêu thật là đáng thương. Vì vậy cô an ủi anh: "Sau này anh cứ làm theo ý mình đi."
"Làm theo tính cách của tôi?"
"Đúng, làm theo tính cách của anh."
Tô Cảnh Thu đứng dậy, vứt mạnh chai rượu xuống, có vẻ như một anh hùng Lương Sơn, một lần nữa ôm Tư Minh Minh và đi vào phòng. Anh lại chơi trò ngang ngược.
Nhưng Tư Minh Minh không động đậy, để anh giúp cô cởi bỏ quần áo. Tô Cảnh Thu đã quyết tâm phải làm cho đêm tân hôn này thật sự thăng hoa, nhưng khi tay anh chạm vào lớp băng vệ sinh mỏng mảnh, anh không khỏi tuyệt vọng.
Tư Minh Minh, khốn nạn!
Tô Cảnh Thu gần như tức giận đến mức không kiềm chế được, đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng Tư Minh Minh vẫn còn chút thương hại, cô đưa tay kéo anh lại.
"Làm gì?" Anh tức giận hỏi.
Tư Minh Minh ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, tay cô vượt qua thân hình anh, cuối cùng nắm lấy tay anh. Cô hỏi: "Anh có thích khi người khác làm như vậy không?"
"Còn phải như vậy?" Tư Minh Minh từ từ di chuyển tay lên xuống, cô không quen và cũng lười học hỏi, hôm nay chỉ muốn tỏ ra từ bi, để Tô Cảnh Thu có một đêm tân hôn trọn vẹn.
Tô Cảnh Thu rất có lương tâm, anh nhìn cô, lần này gọi đúng tên: "Tư Minh Minh, em còn trò gì mới mẻ khác không?"