• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Minh Minh bỗng nhớ đến Nhiếp Như Sương. Lúc bà nhắc đến Hồ Nhuận Kỳ cũng cùng một thái độ, rất ghét bỏ, và cũng gọi anh ta là "ếch bốn mắt"! Cô nghi ngờ hợp lý rằng, những người như Nhiếp Như Sương và Tô Cảnh Thu, hễ không thích ai đeo kính thì đều gọi chung là "ếch bốn mắt".

"Đó là cộng sự của em." Cô giải thích.

"Vậy thì vẫn là ếch bốn mắt." Tô Cảnh Thu không quan tâm. Dù là ai, kể cả vua chúa, anh cũng phải nói thẳng: "Gã đó chính là ếch bốn mắt!"

Lần này Tư Minh Minh thật sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. Cô bắt đầu tin vào định mệnh: người chồng cô vô tình chọn, lại có cái nhìn giống y hệt mẹ mình.

"Em cười vì cũng thấy gã là ếch bốn mắt chứ gì!" Tô Cảnh Thu nói.

Tư Minh Minh chỉ gật đầu, cúi xuống ăn cơm. Món ăn là suất ăn đặc biệt Tô Cảnh Thu làm riêng cho cô, đủ dinh dưỡng, vừa khẩu vị, lại được điều chỉnh nước sốt theo ý thích. Cô ăn rất ngon miệng.

"Sau này buổi tối em đến nhà hàng của anh ăn cơm đi." Tô Cảnh Thu nói: "Nhà mình mở nhà hàng, cần gì phải ăn cơm ở căng tin? Căng tin của công ty em anh biết mà, đủ loại đồ ăn từ Nam ra Bắc, nhưng không tinh tế chút nào."

"Làm sao anh biết được?" Tư Minh Minh hỏi, thấy ánh mắt anh lóe lên chút ngượng ngùng thì bĩu môi nói: "Tuy em không quá quan tâm chuyện ăn uống, nhưng cũng không thể ngày nào cũng ăn món lành mạnh được. Thỉnh thoảng em cũng thích ăn đồ nhiều dầu mỡ."

"Muốn ăn gì thì nói trước với anh, anh sẽ làm cho." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

"Tại sao chứ? Anh bận thế, còn phải chuẩn bị bữa tối riêng cho em nữa."

"Vì em là vợ anh mà! Chuyện này cần phải hỏi à? Hai ta kết hôn rồi, không lý gì lại để em ăn không ngon. Đừng nói có tình cảm hay không, ngay cả nuôi chó anh còn cho nó ăn ngon nữa là. Hiểu không?" Tô Cảnh Thu cao giọng.

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Tư Minh Minh đáp: "Ngày mai em muốn ăn cơm tôm, nếu không có họp."

"Nếu họp thì anh mang đến phòng họp cho em." Tô Cảnh Thu nói: "Hôm nay anh suy nghĩ cả ngày, hai ta đã kết hôn rồi, bất kể vì lý do gì, chúng ta cũng là một đội. Đã là một đội thì cần đồng lòng, cần hợp tác. Dù thế nào cũng không thể để cuộc sống tan vỡ."

Tư Minh Minh ngẩng đầu nhìn anh, thật sự ngạc nhiên. Rốt cuộc Tô Cảnh Thu đã trải qua bước tiến hóa tư duy này thế nào? Từ lần đầu gặp mặt đến hôm nay, cô đều nghĩ mình phải dùng chút thủ đoạn mới khiến anh chịu cùng cô trải nghiệm hôn nhân. Nhưng thực tế là cô hầu như không làm gì, anh đã tự mình thông suốt, hành động, thậm chí còn bắt đầu thống nhất tư tưởng với cô.

"Em đồng ý không?" Tô Cảnh Thu hỏi.

"Đồng ý."

"Đồng ý là được." Tô Cảnh Thu gõ tay xuống bàn: "Vậy giờ em có thể chuẩn bị đi, tối nay nói rõ chuyện Diệp Kinh Thu, còn cả chuyện tối qua em đi xã giao sao không báo trước cho anh! Rồi bàn giải pháp sau này!"

Tư Minh Minh chợt tỉnh ngộ, hóa ra anh đang đợi cô ở đây! Suýt nữa cô bị anh dẫn dắt. Anh chàng này, đúng là học được cách vòng vo rồi.

"Được thôi." Tư Minh Minh đáp: "Vậy em về nhà chờ anh nhé?"

"Tất nhiên là phải đợi anh tan làm rồi." Tô Cảnh Thu làm bộ nhìn vào cổ tay trống không để mỉa mai màn khoe đồng hồ của Hồ Nhuận Kỳ: "Đợi anh một tiếng."

Tư Minh Minh cảm thấy Tô Cảnh Thu thật sự là người rất thú vị, ăn cơm cùng anh một bữa thôi cũng khiến tâm trạng cô tốt lên. Đúng lúc này, Nhiếp Như Sương gọi điện cho cô. Vừa nhận cuộc gọi, điện thoại đã bị Tô Cảnh Thu giật lấy. Anh tủi thân tố cáo: "Mẹ ơi, Tư Minh Minh ra ngoài uống rượu mà không nói với con, còn dây dưa với một thằng "ếch bốn mắt" nữa!"

Nhiếp Như Sương ở bên kia đầu dây khựng lại. Mấy chữ "ếch bốn mắt" khiến trong đầu bà lập tức vang lên chuông cảnh báo. Bất kể là ai, bà đều nghĩ đến chàng trai bà từng không ưa năm nào. Nhiếp Như Sương vội trấn an Tô Cảnh Thu: "Tiểu Tô ấm ức hả? Yên tâm, để mẹ bênh con."

Tô Cảnh Thu còn định tố cáo tiếp về tên thầy bói Diệp Kinh Thu thì điện thoại đã bị Tư Minh Minh giật lại. Chuyện gì thế này? Sao Tô Cảnh Thu còn biết mách lẻo cơ chứ? Lớn từng này rồi mà còn gọi phụ huynh? Cô giơ tay chỉ vào anh, khẩu hình nói: "Anh cứ đợi đấy." Sau đó mang điện thoại ra ngoài.

Nhiếp Như Sương ở bên kia đầu dây trách móc cô: "Ếch bốn mắt? Là ếch bốn mắt nào? Mẹ nói cho con biết nhé, đừng có là cái người năm xưa! Nó mưu mô gian manh! Nó... còn nữa, con đã kết hôn rồi, ra ngoài uống rượu mà không nói với Tiểu Tô, như thế thì con cưới làm gì? Con đã quyết định kết hôn thì phải có trách nhiệm với Tiểu Tô! Nhìn xem con làm chồng ấm cứ thế nào..."

Nghe bà càm ràm xong, Tư Minh Minh mới hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

"Nhà có một bưu kiện gửi cho con."

"Ồ?"

"Mẹ mở ra không? Mẹ cũng không biết sao lại gửi về đây, đừng là bom đấy nhé? Con không làm mích lòng ai chứ?"

Tư Minh Minh cũng thấy kỳ lạ, tại sao bưu kiện lại gửi về nhà Nhiếp Như Sương. Từ khi cô mua nhà, mọi đồ đạc đều gửi về địa chỉ mới, bạn bè như Lục Mạn Mạn hay Trương Lạc Lạc cũng gửi đến đó. Sao lại về đây được nhỉ?

Chờ Tô Cảnh Thu làm xong việc, hai người cùng lái xe đến nhà Nhiếp Như Sương. Vừa bước vào cửa, bà đã nói với Tô Cảnh Thu: "Mẹ giúp con dạy dỗ Minh Minh rồi."

"Nhưng đừng nghiêm khắc quá ạ." Tô Cảnh Thu nói: "Cảm ơn mẹ." Anh đầy một bụng ấm ức muốn kể lể, đều là những ấm ức từ Tư Minh Minh mà ra! Nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của cô, anh lại câm nín.

Khi Nhiếp Như Sương và Tô Cảnh Thu đứng chung một chỗ, khung cảnh khá hài hước. Hai người họ giống như đôi mẹ con giang hồ, đầy phong thái hào hiệp. Nhưng lúc Tư Minh Minh mở bưu kiện, hãy nhìn họ mà xem: Nhiếp Như Sương nhướng mắt, Tô Cảnh Thu khoanh tay, cả hai đều nghển cổ ngó vào. Tư Minh Minh thở dài: "Hay hai người mở luôn đi?"

"Ai thèm mở cái đồ linh tinh của con chứ!" Nhiếp Như Sương quay đầu.

"Đúng thế." Tô Cảnh Thu cũng quay đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Hai người họ chẳng hề quen biết sâu sắc nhưng lại phối hợp ăn ý, trái lại cha của Tư Minh Minh ông Tư Minh Thiên, mới là người thật sự quan tâm cô. Ông dặn dò: "Nếu thật sự là bom thì con vứt ngay ra cửa sổ. Ném ra khoảng đất trống ấy."

Tô Cảnh Thu gật đầu: "Đúng, phải thế, đừng liên lụy ba người chúng ta."

Tư Minh Minh lười đôi co với họ, mở chiếc hộp nặng trịch ra, bên trong toàn những thứ kỳ quái. Cô chưa từng nhận được thứ gì kỳ quái thế này: đá, túi cát, chai rỗng, vỏ cây... và một xấp giấy được gói bằng giấy bìa da bò. Trên giấy bìa nguệch ngoạc vài nét vẽ lạ. Tư Minh Minh mở dây thừng, bên trong là một xấp bưu thiếp.

Những bưu thiếp đến từ khắp nơi trên thế giới.

Những bưu thiếp chưa từng được gửi đi.

Tư Minh Minh cầm lấy tấm trên cùng, thấy mấy chữ rồng bay phượng múa:

Tôi chưa chết! Diệp Kinh Thu.

Tư Minh Minh sững người. Tối nay đúng là quá kỳ quái, đến cả Tô Cảnh Thu vốn không để tâm cũng nhận ra. Anh bước lên trước giật lấy tấm bưu thiếp, đọc to từng chữ. Khi đọc đến cái tên thì quay qua nhìn Nhiếp Như Sương: Diệp Kinh Thu.

Tô Cảnh Thu đưa bưu thiếp cho Nhiếp Như Sương, tủi thân nói: "Mẹ, chính là cậu ta, chính là cậu ta..."

Chính là Diệp Kinh Thu đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK