Theo cách suy nghĩ của Tư Minh Minh, câu hỏi này khá trừu tượng. Cô thật sự muốn thảo luận sâu hơn với Tô Cảnh Thu về vấn đề này. Vì vậy, cô nói: "Câu này nên trả lời từ khía cạnh nào đây? Cách tư duy, đặc điểm tính cách, phương thức hành động, thể chất… và còn nhiều yếu tố phức tạp khác cấu thành một con người. Ý anh đang hỏi cụ thể là gì?"
Tô Cảnh Thu bị hỏi ngược lại đến á khẩu. Quả nhiên, anh phát hiện ra rằng mình không thể thảo luận những câu hỏi cảm tính như vậy với một người lý trí như cô. Theo lẽ thường, khi một người hỏi "Em thấy anh là người như thế nào?", người kia sẽ hiểu rằng câu hỏi này có thể dẫn đến một lời tỏ tình. Những cô gái không có tình ý sẽ trả lời kiểu "Anh tốt lắm, nhưng chúng ta không hợp". Còn những cô gái có ý lại sẽ hồi hộp tim đập thình thịch.
Nhưng Tư Minh Minh thì sao? Bản năng của cô là phân tích và "tháo rời" một con người ra. Nếu là người khác, chắc sẽ nổi giận ngay lúc này. Nhưng Tô Cảnh Thu không giống ai. Anh nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, cảm thấy việc hiểu được cách cô nhìn nhận mình cũng không tệ, bèn nói: "Tất cả mọi khía cạnh. Em muốn nói sao cũng được."
Thế là Tư Minh Minh thật sự bắt đầu chia sẻ cảm nhận của mình về anh. Trước tiên, xét về tư duy, Tô Cảnh Thu không có một mô thức rõ ràng hay cố định; anh có thể linh hoạt thay đổi theo tình huống. Về đặc điểm tính cách, thì rất rõ ràng: thẳng thắn, trực tiếp, nhiệt tình, và nghĩa khí… Phương thức hành động của anh thì chú ý đến cảm xúc của người khác, nhanh nhẹn và quyết đoán, nhưng đôi khi có hơi cọc cằn…
"Khoan đã." Tô Cảnh Thu ngắt lời: "Em nói anh cọc cằn, có phải vì hôm đó em bảo anh nhẹ nhàng thôi, mà anh không nghe lời không?"
"Hả?" Tư Minh Minh ngẩn người, rồi bật cười. Cô biết với trí nhớ của Tô Cảnh Thu, có lẽ anh không thể nhớ xa hơn quá khứ gần đây. Những sự kiện gần nhất luôn là chất liệu chính cho những suy diễn, phân tích của anh.
Tô Cảnh Thu cũng quên mất lý do ban đầu mình đặt câu hỏi, giờ lại chăm chú thảo luận vấn đề với cô. Nhân lúc này, Tư Minh Minh cũng hỏi: "Vậy còn anh? Anh thấy em là người thế nào?"
Tô Cảnh Thu nghĩ một lúc rồi đáp: "Xin lỗi, anh không thể lý trí như em. Anh là một người cảm tính. Nên câu trả lời của anh là: Em thật sự là người luôn ở trong trái tim anh, mọi lúc, mọi nơi."
Câu tỏ tình bất ngờ này khiến Tư Minh Minh im lặng. Cô cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng lên, bàn tay đặt lên ngực, cảm nhận những tiếng "thình thịch" truyền qua lòng bàn tay. Cảm giác này không quen thuộc, nhưng cũng không hề khó chịu. Dù vậy, cô vẫn đưa ra yêu cầu: "Nếu anh có thể bỏ hai từ "thật sự" thì lời khen dành cho em sẽ càng trọn vẹn hơn."
"Em là người luôn ở trong trái tim anh." Tô Cảnh Thu chỉnh lại theo ý cô, rồi đắc ý bổ sung: "Học hỏi đi, Tư Minh Minh! Thể hiện tình cảm không có gì đáng xấu hổ cả! Yêu một người cũng chẳng có gì đáng xấu hổ!"
"Cảm ơn anh, Tô Cảnh Thu." Tư Minh Minh hơi cảm động: "Chỉ sau khi quen biết anh, em mới hiểu rằng giữa người với người cũng có thể như thế này. Những thứ vốn chỉ tồn tại trong sách vở hay phim ảnh, em đã nghĩ anh là kiểu người chỉ có thể được hư cấu mà thôi."
"Không phải vậy." Tô Cảnh Thu nói: "Khi một người yêu một người khác, mọi thứ sẽ tự nhiên như thế. Đó là biểu hiện của tình yêu. Em chưa từng thấy, chẳng qua vì em chưa từng yêu ai mà thôi."
"Xin lỗi, Tô Cảnh Thu." Không biết vì sao, Tư Minh Minh thấy hơi buồn: "Lúc kết hôn, em không nghĩ rằng câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này. Ý định ban đầu của em chỉ là duy trì một cuộc hôn nhân, chứ không phải rơi vào lưới tình."
"Anh biết." Tô Cảnh Thu thở dài: "Em xin lỗi làm gì? Đời người vốn khó đoán, chuyện này chẳng phải lỗi của ai cả. Em đừng vì vậy mà cảm thấy áp lực hay áy náy. Anh là kiểu người đa tình, yêu ai cũng có thể xảy ra. Lần này chỉ là trùng hợp, đối tượng là em thôi."
"Ồ."
"Ồ cái gì mà ồ!"
"Em thấy mình được an ủi rồi." Tư Minh Minh thành thật nói.
Tô Cảnh Thu yên lặng một lúc, bằng một giọng điệu hiếm khi dùng, anh hỏi: "Minh Minh, ngày đó em có thể chọn kết hôn với người khác, nhưng em lại chọn anh. Tại sao vậy?"
Tư Minh Minh không có câu trả lời. Trên đời này, nhiều chuyện là sự kết hợp của thời điểm, hoàn cảnh và nhân duyên, hoặc cũng chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên được số phận định sẵn. Lúc ấy chỉ thấy là tùy hứng, nhưng nghĩ lại thì thật khó nói rõ.
"Cứ coi như là duyên phận đi!" Tô Cảnh Thu nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng. Hai người trò chuyện lâu như vậy. Anh ngồi ngoài đường phố Bắc Kinh, trong thời gian đó nhân viên quán bar đã tìm anh mấy lần, biển hiệu phía sau đổi qua không biết bao nhiêu màu sắc. Thời tiết lạnh buốt, anh sắp cóng cứng người nhưng may mắn là sức khỏe còn tốt. Còn Tư Minh Minh thì ngồi im ở đó, chỉ thay đổi tư thế một lần rồi lại chỉnh lại ngay.
Họ nhìn thấy nhau qua màn hình, một người sống động, có cảm xúc, có những điều muốn nói. Đêm nay giống như bất kỳ đêm bình thường nào kể từ khi họ kết hôn, nhưng cũng có điều gì đó khác biệt.
"Ngủ thôi, Tư Minh Minh. Anh phải chuẩn bị tan ca rồi."
"Tạm biệt." Tư Minh Minh nói.
Đêm hôm đó, cô thật sự có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, có hai cây đại thụ cao lớn mọc song song, dưới gốc cây, những chú chuột đào một cái hang, bên trong chất đầy lương thực phong phú, phía trên là những tán lá rậm rạp che chắn.
À, đúng rồi, hồi nhỏ Diệp Kinh Thu từng chặn Tư Minh Minh lại, nói mấy câu khó hiểu: "Có phải từ nhỏ cậu đã mơ thấy chuột không? Còn cả các loài động vật khác nữa?"
Tư Minh Minh cảm thấy anh ta thật đáng sợ, bèn đá cho một cái rồi chạy mất.
"Tôi cũng thế!" Diệp Kinh Thu hét lên sau lưng cô: "Tôi cũng vậy mà, Tư Minh Minh!"
"Tôi cái đầu cậu!" Lục Mạn Mạn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Tư Minh Minh bỏ chạy, tưởng Diệp Kinh Thu bắt nạt nên mắng một câu rồi chạy theo.
Hôm sau, khi tỉnh dậy, Tư Minh Minh nhớ lại cuộc gọi video với Tô Cảnh Thu tối qua. Một cuộc gọi dài chưa từng có, dài hơn cả khi cô họp hay làm báo cáo. Cảm giác chia sẻ tâm sự với một người thật lạ lùng, như thể cô vừa được tiếp thêm sinh lực mới.
Mở điện thoại, cô thấy một lời mời họp có cấp độ bảo mật cao. Cô lập tức ra ngoài và đến trụ sở chính. Quan sát phòng họp, cô nhận ra trong một buổi họp quan trọng thế này mà Trần Minh lại vắng mặt. Lúc đó, cô nhận ra rằng chắc chắn Trần Minh đã gặp chuyện.
Quả nhiên, anh ta đã bị "mời uống cà phê" vì vấn đề rò rỉ thông tin khách hàng. Dù bộ phận của anh ta đã thực hiện các biện pháp khắc phục, nhưng dữ liệu đã bị lộ ra ngoài, qua đường truyền quốc tế và cuối cùng bị cảnh sát địa phương điều tra.
Thi Nhất Nam vô cùng tức giận, hiếm hoi đến mức đập bàn, yêu cầu các bộ phận phối hợp điều tra kỹ lưỡng. Chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra, nhưng lần này có vẻ đặc biệt nghiêm trọng. Trần Minh đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất trong sự nghiệp.
Khi rời khỏi phòng họp, Tư Minh Minh bị thư ký của Thi Nhất Nam gọi lại: "Sếp Minh, phiền chị nán lại một chút." Thi Nhất Nam muốn gặp riêng cô để nói chuyện. Tư Minh Minh nghĩ rằng chắc ông ấy sẽ hỏi về chuyện của Trần Minh, nhưng không ngờ lại hỏi về Hồ Nhuận Kỳ. Ông ấy hỏi liệu việc hợp tác với Hồ Nhuận Kỳ có gặp khó khăn gì không. Tư Minh Minh chỉ báo cáo đúng tiến độ, không nói thêm lời nào.
Hiện tại, Tư Minh Minh vẫn chưa rõ tình hình sẽ đi đến đâu. Vụ việc liên quan đến quá nhiều người, cô chọn cách quan sát và chờ đợi. Điều may mắn là tất cả những gì cô biết về vụ việc đều có bằng chứng giao tiếp rõ ràng.
Đúng vậy, Tư Minh Minh là người thích lưu giữ bằng chứng. Trong mọi việc, cô tin vào sự thật.
Lúc này, Tô Cảnh Thu gửi cho cô một bức ảnh chụp từ camera mờ mịt: "Hình như thằng bạn thần bí của em đang ở đây."
Trong ảnh, là một người cao gầy, không nhìn rõ mặt, nhưng từng cử chỉ đều mang bóng dáng mờ nhạt của Diệp Kinh Thu thời cấp ba. Tư Minh Minh xem đi xem lại nhiều lần, đến mức thư ký của Thi Nhất Nam phải nhắc cô hai lần về cuộc họp tiếp theo cô mới nghe thấy.
"Làm sao anh tìm được vậy?" Tư Minh Minh hỏi.
"Em cũng biết mà, anh cũng quen vài người trong giang hồ."
Tô Cảnh Thu cố tình làm ra vẻ bí hiểm. Thật ra, là vợ cũ của Cố Tuấn Xuyên - Lận Vũ Lạc - đã tham gia vào một nhóm khách sạn và nhà nghỉ. Vì thấy chuyện của Diệp Kinh Thu có vẻ khiến Tô Cảnh Thu bận lòng, cô ấy tiện tay giúp một chút, miêu tả sơ lược đặc điểm của Diệp Kinh Thu. Không ngờ lại có một chủ nhà nhảy ra: "Chẳng phải là người này sao?"
Người đàn ông ấy để râu quai nón dài đến cả thước, thân hình gầy gò, mang theo một chiếc ba lô lớn.
"Có phải không?" Tô Cảnh Thu hỏi Tư Minh Minh.
Tư Minh Minh hơi kích động: "Hình như là cậu ấy."
"Em định đi tìm cậu ta à?" Tô Cảnh Thu lại hỏi.
"Em muốn đi, nhưng mà..."
"Để anh đi thay em." Tô Cảnh Thu nói: "Anh phải xem thằng này là ai mà khiến vợ anh nhớ nhung bao năm nay."
"Anh không cần phải thế đâu." Tư Minh Minh nói.
"Nhưng anh cứ muốn thế."
Nói xong, Tô Cảnh Thu biến mất luôn. Anh lập tức mua vé đi Quảng Tây, còn nhờ Cố Tuấn Xuyên nói với vợ cũ của anh ấy chú ý giữ liên lạc với nhà nghỉ đó và báo tình hình bất cứ lúc nào.
"Thời đại này mà không dùng điện thoại, đúng là hiếm gặp." Cố Tuấn Xuyên nhận xét về Diệp Kinh Thu: một kẻ lập dị lang thang giữa nhân gian.
Chủ nhà nghỉ yêu cầu người đó xác thực danh tính và cung cấp số điện thoại, nhưng anh ta nói: "Tôi không có."
Anh ta mang theo ít tiền mặt, sợ chủ nhà không tin, liền lục tung cả người để chứng minh. Chủ nhà nghỉ từng gặp những vị khách bị trộm cắp mà không có điện thoại, nên cũng không quá lạ lẫm. Ông ta ghi thông tin bằng tay rồi cho người đó thuê phòng. Nhưng bây giờ người đó đã đi, nói rằng sẽ đeo ba lô đi bộ đến Dương Sóc.
"Thế giới này rộng lớn thế, tìm một người lạc hậu với thời đại như vậy dễ lắm sao?" Cố Tuấn Xuyên nói: "Cậu nhất quyết phải đi tìm à?"
"Tôi muốn đi thư giãn một chút."
"Thế thì tôi cũng đi."
Đôi khi, Cố Tuấn Xuyên cũng thấy chán. Lúc này nhìn bạn thân làm chuyện ngốc nghếch, anh ấy lại thấy hứng thú, quyết định đi Quảng Tây cùng Tô Cảnh Thu, tìm kim đáy bể. Điều này thậm chí khiến anh ấy có chút phấn khích. Lên máy bay, anh ấy trêu Tô Cảnh Thu: "Nhờ sự cố gắng không ngừng của cậu, cái mặt nóng hổi đã áp được vào cái "mông lạnh" của Tư Minh Minh chưa?"
"Tụi này tình sâu như biển." Tô Cảnh Thu đáp: "Cậu lo nhiều làm gì."
"Sao cậu lại không giữ chút lòng tự tôn trước người ta vậy?"
"Cậu với vợ cũ cậu có lòng tự tôn không?" Tô Cảnh Thu phản bác: "Nói cho chuẩn, đây là vợ tôi. Tôi chẳng cần tự tôn. Còn cậu, vợ cũ rồi mà cũng không cần tự tôn à?"
Cố Tuấn Xuyên bị chặn họng, im re. Cả hai chẳng ai muốn nói chuyện nữa, ngủ một giấc dài trên chuyến bay.
Đến Quế Lâm, Cố Tuấn Xuyên định tìm khách sạn ngủ qua đêm, nhưng Tô Cảnh Thu đã chuẩn bị sẵn xe, ép anh ấy ngay lập tức đi thẳng đến nhà nghỉ. Đúng là chẳng để người ta sống nổi!
Tô Cảnh Thu lao đầu vào chuyện này, không màng hậu quả, thật sự khiến người khác phát hoảng. Cố Tuấn Xuyên định khuyên anh đôi lời, nhưng nghĩ lại, với kiểu người như Tô Cảnh Thu, lời khuyên nửa vời chẳng có tác dụng. Thế là bỏ qua.
Hai người ngồi trên xe trong đêm ẩm ướt và hơi se lạnh, nhìn chiếc xe chạy qua những con phố hẹp của Quế Lâm. Nhà nghỉ kia nằm ở nơi quá hẻo lánh, cuối cùng xe không thể đi vào được, họ phải xuống đi bộ thêm ba phút. Giá phòng đương nhiên rất rẻ, qua đó họ lờ mờ đoán rằng cuộc sống của Diệp Kinh Thu chắc hẳn đang rất đạm bạc.
Chủ nhà cho họ xem đoạn video ghi hình, đồng thời dặn dò: "Theo lý mà nói đây là quyền riêng tư của khách, tôi không nên cho các anh xem. Nhưng hôm qua tôi lỡ chụp một tấm, các anh đã tới tận đây thì xem qua một chút vậy."
"Trạng thái tinh thần của anh ta ổn chứ?" Tô Cảnh Thu theo bản năng hỏi. Anh luôn cảm thấy Diệp Kinh Thu là một gã thần bí không bình thường, tám phần là có vấn đề về tâm lý. Bằng không tại sao tuổi còn trẻ đã dính vào mấy thứ kỳ lạ như vậy?
"Bình thường." Chủ nhà, với giọng phổ thông không mấy trôi chảy, nói: "Anh ta còn rất siêng năng, giúp tôi sửa ống nước, tưới cây. Không có việc gì làm thì ngồi đó nặn đồ chơi."
Chủ nhà lấy ra một con chim nhỏ mà Diệp Kinh Thu đã nặn, sống động như thật.
"Diệp Kinh Thu giỏi ghê nhỉ." Cố Tuấn Xuyên nói.
Tô Cảnh Thu hừ một tiếng, không phục: "Cái này có tay là làm được thôi mà!"
Chủ nhà cười rồi nói thêm: "Trước khi đi, anh ta còn nhặt một hòn đá bỏ vào balo, rồi đi mất."
Cứ thế mà đi.
Hai người quá mệt, bèn quyết định ở lại nhà nghỉ này qua đêm. Nhưng giường kêu cót két, chăn đệm thì ẩm mốc, bên ngoài tiếng côn trùng kêu không ngớt, thỉnh thoảng lại vẳng lên tiếng hát dân ca. Làm sao mà ngủ được, cứ chập chờn mãi.
Tô Cảnh Thu dứt khoát nhắn tin cho Tư Minh Minh, vừa kể công vừa than thở: "Mệt chết đi thôi. Có chút manh mối rồi, sáng mai bọn anh sẽ chạy đến Dương Sóc bắt gã thần bí đó!"
Tư Minh Minh cảm thấy áy náy, hỏi anh: "Anh có mệt không?"
Tô Cảnh Thu lập tức trả lời: "Mệt, mệt lắm. Về nhớ bóp vai cho anh đấy."
"Vậy sao anh phải đi?" Tư Minh Minh nói: "Tại sao anh phải tự làm khổ mình như thế? Ngay cả em còn chưa nghĩ đến chuyện đi tìm nữa, giữa em và cậu ta có quan hệ gì đâu."
"Em không hiểu thật à?" Tô Cảnh Thu nói: "Gã thần bí đó mà chưa biến mất, trong lòng em vẫn chưa có anh! Anh biết em thích cậu ta, cho dù không thích, thì trong lòng em cậu ta cũng là một người đặc biệt. Anh nhất định phải gặp mặt cậu ta, để so tài cao thấp một phen."
"Em nói xem, anh có thắng anh ta không, Tư Minh Minh?"