Tư Minh Minh mời Thi Nhất Nam ngồi xuống, trong khi Trương Lạc Lạc đã lẻn ra ngoài từ lâu. Bạn trai cô ấy đến đón để cùng đi ăn tối, nói rằng gần đây có một quán lẩu lòng bò mới mở rất ngon. Cô ấy vô cùng vui vẻ vì sau giờ làm việc có thể dành ra một, hai tiếng đi ăn gì đó cùng bạn trai. Với cô ấy, đó là tự do tuyệt đối và hạnh phúc tuyệt đối. Dù sao thì mỗi ngày, thời gian thuộc về riêng cô ấy cũng chỉ gói gọn trong một, hai tiếng đó.
Tư Minh Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Lạc Lạc chạy đến nắm tay bạn trai. Dáng vẻ ấy thật giống như một cô gái đôi mươi. Hai người dần khuất xa dưới ánh chiều tà, bước vào một buổi tối thuộc về riêng họ.
Thi Nhất Nam muốn uống chút trà.
Bạch Ương đi pha trà cho ông ấy. Cô gái nhỏ người Tạng ít nói, gương mặt vẫn phảng phất nét đỏ cao nguyên không thể che lấp dù đã trang điểm nhạt. Máy tính của cô ấy vẫn đặt bên cạnh, trên màn hình là những thiết kế mà cô ấy vừa làm.
Giờ không phải giờ làm việc nên mọi người cũng không giữ vẻ khách sáo. Thi Nhất Nam thậm chí còn liếc qua những thứ Bạch Ương thiết kế. Dù chưa đạt đến mức xuất sắc, nhưng đúng là có vài ý tưởng độc đáo. Từ những thiết kế của Bạch Ương, ông ấy có thể đoán được tâm thái của Tư Minh Minh: Quả thật cô không còn vội vã nữa.
Hồ Nhuận Kỳ, một kẻ đầy kinh nghiệm đời, vì có mặt Thi Nhất Nam ở đây nên không biểu lộ cảm xúc gì. Anh ta tán dương Tư Minh Minh vài câu, thậm chí còn nói rằng sau này có thể giới thiệu khách hàng cho cô, hoặc để đồng nghiệp cũ ở công ty tư vấn của anh ta phân cho cô một vài dự án nhỏ. Những dự án "nhỏ" mà anh ta nói đến đều có giá trị ít nhất hai, ba trăm vạn, chỉ cần một dự án là đủ để một studio nhỏ như của cô hoạt động trong suốt một năm.
Tư Minh Minh mỉm cười đáp: "Cảm ơn anh." Nhưng rồi cô chau mày và nói: "Nhưng anh đã chặn tôi rồi, làm sao giới thiệu khách hàng cho tôi được đây? Hay là bây giờ để Bạch Ương giúp ghi lại thông tin liên lạc của bạn anh nhé?"
Trước đây, chắc chắn Tư Minh Minh sẽ phối hợp diễn trò cùng anh ta, giữ cho anh ta chút thể diện bề ngoài. Nhưng giờ thì khác, cô không còn muốn diễn những vở kịch vô nghĩa như thế nữa. Nếu anh ta muốn trở mặt, vậy thì đừng giả vờ làm người tốt trước mặt ông chủ.
Thi Nhất Nam "Ồ?" một tiếng, rồi cười đùa: "Hồ Nhuận Kỳ mà giận thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy."
"Có lẽ anh ấy thấy tôi là một kẻ bất tài không thể vực dậy được, hối hận bản thân đã lãng phí thời gian đào tạo tôi ngày trước." Tư Minh Minh nói thêm.
Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa. Mọi người quay đầu nhìn, trong ánh hoàng hôn, một người đàn ông mặc áo da dày bước vào. Anh rất cao, dáng đi mạnh mẽ, đôi mắt sắc lạnh, nhưng khuôn mặt thì thực sự ưa nhìn. Anh hoàn toàn không có chút dáng vẻ kiểu cách nào, tạo nên sự đối lập rõ rệt với vẻ trau chuốt của Hồ Nhuận Kỳ.
Vừa nhìn thấy Hồ Nhuận Kỳ, anh lập tức lạnh mặt, hỏi thẳng: "Sếp Hồ thất nghiệp rồi à? Rảnh rỗi thế, đến đây để lãng phí thời gian à?"
Người vừa đến chính là Tô Cảnh Thu.
Anh đã làm việc suốt cả ngày, đến chiều nhìn thấy ánh ráng đỏ xuất hiện trên trời, đoán rằng hôm nay sẽ có cảnh hoàng hôn đẹp. Trong khoảnh khắc, anh quyết định gác lại công việc, vội vàng ra ngoài để tìm Tư Minh Minh cùng ngắm hoàng hôn. Nhưng không ngờ vừa mở cửa lại thấy ngay Hồ Nhuận Kỳ, tâm trạng tốt đẹp ban đầu liền tiêu tan một nửa.
Hồ Nhuận Kỳ là người không biết điều.
Lần trước, khi quán bar của Tô Cảnh Thu đóng cửa, anh báo cho Hồ Nhuận Kỳ đến lấy rượu đã ký gửi, nhưng anh ta lại nói rượu đã mất mùi, yêu cầu Tô Cảnh Thu hoàn lại toàn bộ tiền. Đó rõ ràng là một sự sỉ nhục với anh. Đương nhiên, Hồ Nhuận Kỳ không phải người nhỏ mọn, anh ta chỉ đơn giản là cố ý gây khó chịu, muốn chọc tức Tô Cảnh Thu mà thôi. Nhưng không ngờ Tô Cảnh Thu, kẻ vốn chẳng hay chịu thiệt, lập tức rút điện thoại định gọi báo cảnh sát. Chuyện đó mà báo cảnh sát được sao? Hồ Nhuận Kỳ cuối cùng vẫn lấy rượu của mình, không muốn mất mặt nên nói luôn: "Thôi, không cần trả tiền, tôi cũng không thiếu mấy đồng này." Sau đó, anh ta gọi vài người bạn đến, uống hết chai rượu ngay trước mặt Tô Cảnh Thu.
Đó chẳng khác nào công khai sỉ nhục Tô Cảnh Thu.
Anh giận đến phát điên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu: "Được lắm, hay lắm, tuyệt lắm." Sau đó kể lại chuyện này với Tư Minh Minh. Cô định thay anh ra mặt, tìm Hồ Nhuận Kỳ để lý luận, nhưng Tô Cảnh Thu ngăn lại. Anh nói: "Thằng cha đó, chỉ cần cách xa anh ra một chút là được, anh với nó không hợp. Lần đầu nhìn thấy đã muốn đấm nó rồi. Đồ gì đâu!"
Giờ đây, khi Tô Cảnh Thu thốt ra những lời không khách sáo, có mặt Thi Nhất Nam, nên Hồ Nhuận Kỳ chẳng đáp lại. Thi Nhất Nam vốn có chút ấn tượng về chồng của Tư Minh Minh. Giờ nhìn thoáng qua đã nhận ra, ông chủ động đứng dậy bắt tay với Tô Cảnh Thu.
Tô Cảnh Thu khá có thiện cảm với Thi Nhất Nam.
Anh không "khắc" với ông ấy.
Thi Nhất Nam giữ vị trí cao, nhưng khí chất lại không hề trơn tru hay quá khéo léo, trông rất dễ gần nhưng lại toát lên vẻ thông minh sắc sảo. Đôi mắt sau tròng kính khi nhìn người dường như có khả năng thấu suốt.
Ánh mắt ấy quá quen thuộc. Đó chẳng phải là ánh mắt mà trước đây Tư Minh Minh thường nhìn người sao?
Tô Cảnh Thu giờ đã hiểu tại sao vợ mình "mặn mà" thế. Hóa ra cô và ông chủ cũ của cô đúng là cùng một kiểu người.
"Chồng tôi, Tô Cảnh Thu, hiện đang làm về rượu. Gần đây còn tổ chức thử rượu ở gần công ty." Tư Minh Minh giới thiệu. Cô biết Thi Nhất Nam thích uống một chút rượu, nó giúp ông ấy ngủ ngon hơn khi bị mất ngủ. Trước đây, cô không dám tặng ông ấy rượu vì lo quan hệ cấp trên - cấp dưới sẽ gây ra những phiền phức không cần thiết. Giờ thì khác, cô thoải mái hơn. Nhưng cách cô giới thiệu Tô Cảnh Thu lại có phần quá nghiêm túc, chữ "chồng" thốt ra nghe như từ miệng của người ngoài 40, 50 tuổi.
"Lần tới chúng tôi sẽ gửi một số chai rượu mới nghiên cứu phát triển để sếp thử. Mong sếp góp ý cho." Tô Cảnh Thu cũng gọi ông ấy là "sếp" theo cách của Tư Minh Minh. Anh hiểu ý cô: muốn tặng Thi Nhất Nam hai chai rượu. Nhưng vì có mặt "thằng cha" Hồ Nhuận Kỳ ở đây, anh không tiện nói thẳng ra.
Tính tình Tô Cảnh Thu dễ gần, rất nhanh đã bắt chuyện với Thi Nhất Nam. Sự thân thiện của anh không có mục đích, vì vậy không gây khó chịu. Thi Nhất Nam hỏi vài câu về rượu của anh, như danh tiếng, kế hoạch phát triển, và liệu có gặp khó khăn trong sản xuất không. Đây là lĩnh vực chuyên môn của Tô Cảnh Thu, nên anh xắn tay áo, kéo ghế lại gần Thi Nhất Nam hơn, chuẩn bị nói thật chi tiết.
Hành động này là điều mà Hồ Nhuận Kỳ cả đời cũng không làm được. Anh ta thậm chí chẳng hiểu được rằng con người có thể không giữ khoảng cách đến mức này, không thèm quan tâm đối diện là ai, chỉ cần không mất tự nhiên. Anh nói chuyện cứ như đang trò chuyện với anh em trong nhà, không hề câu nệ.
Trong cuộc sống của Thi Nhất Nam, hiếm khi ông ấy gặp được người nhiệt tình, ngay thẳng như Tô Cảnh Thu. Nói chuyện với anh rất thoải mái, không hề có áp lực. Chẳng mấy chốc, ông ấy hiểu ra tại sao cuộc hôn nhân của Tư Minh Minh và Tô Cảnh Thu không đổ vỡ. Bởi vì chồng cô quả thật là một người rất thú vị.
Cách nói chuyện của Tô Cảnh Thu khiến những câu chuyện anh kể trở nên đặc biệt sống động, đến mức Thi Nhất Nam vốn chỉ định trò chuyện phiếm cũng chăm chú lắng nghe. Trước đây, các khoản đầu tư của Thi Nhất Nam chủ yếu tập trung vào các lĩnh vực mới nổi, rất ít nghiên cứu về ngành rượu. Thậm chí, có thời gian ông ấy nghĩ rằng với xu hướng theo đuổi lối sống lành mạnh của công chúng, việc kinh doanh rượu sẽ ngày càng khó khăn.
Nhưng từ đầu năm nay, hành vi của con người đã thay đổi đáng kể. "Hạnh phúc trong giây phút hiện tại" trở thành một hiện tượng phổ biến, ngày càng nhiều người bắt đầu tách biệt công việc và cuộc sống, tan làm đúng giờ để tìm kiếm niềm vui. Uống rượu chính là một cách giải trí tuyệt vời.
Rượu của Tô Cảnh Thu là loại rượu nhẹ, theo phản hồi từ khách hàng, hương vị rất tuyệt. Thêm vào đó, anh rất am hiểu về rượu, đã sáng tạo ra hàng chục cách uống khác nhau. Chỉ cần mua một ít nguyên liệu phụ là có thể pha chế cocktail ngay bên đường. Ngồi nhìn dòng người qua lại, ánh trăng sáng, nhấp một ngụm rượu - quả thật là một trải nghiệm đặc biệt.
Thi Nhất Nam dao động. Ông ấy liếc mắt ra hiệu cho thư ký, người thư ký nhanh nhẹn lập tức rút bút ra ghi chú: Ông chủ muốn xem xét cơ hội kinh doanh này.
Hồ Nhuận Kỳ cũng thấy ánh mắt đó, thì nhận ra rằng dù vợ chồng nhà này có chút phiền phức, lại từng đi đường vòng, nhưng dường như từ bây giờ họ sắp gặp thời rồi. Thi Nhất Nam đã để mắt đến Tô Cảnh Thu.
Thi Nhất Nam lại có thể để mắt đến một người như Tô Cảnh Thu? Đúng là bất ngờ.
Tối hôm đó, Thi Nhất Nam còn có tiệc nên không thể tiếp tục trò chuyện, nhưng ông ấy hơi tiếc nuối, nên mời Tô Cảnh Thu: "Hẹn hôm khác cùng uống một ly nhé."
"Tôi sẽ mời." Tô Cảnh Thu đáp: "Nghe Tư Minh Minh nói sếp là người miền Nam, vậy đến Bắc Kinh tôi phải làm tròn trách nhiệm chủ nhà."
"Thế thì tôi không khách sáo nữa."
Thi Nhất Nam vội vàng rời đi.
Bạch Ương thở phào nhẹ nhõm. Tư Minh Minh và Tô Cảnh Thu quay sang, cô ấy vỗ ngực nói: "Em có thể nhìn ra, đây là một nhân vật quan trọng."
Tư Minh Minh bật cười.
Mặc dù Thi Nhất Nam có vẻ dễ gần, nhưng khí thế của ông ấy vẫn rất mạnh mẽ. Đừng nói đến Bạch Ương, ngay cả Tư Minh Minh khi gặp ông ấy đến giờ vẫn còn cảm thấy căng thẳng.
Cô nhớ lại phản ứng của Thi Nhất Nam, thì hỏi Tô Cảnh Thu: "Anh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị gì cơ?"
"Chuẩn bị đón nhận sự kiểm soát của giới đầu tư ấy."
Tô Cảnh Thu vội vàng lắc đầu: "Đừng kiểm soát anh, anh không muốn bị kiểm soát."
"Anh có thể dùng tiền của nhà đầu tư để mở rộng."
"Cách làm của anh không đốt tiền của bất kỳ ai."
Tô Cảnh Thu liếc nhìn ra ngoài. Trời đã tối. Ban đầu anh định dẫn Tư Minh Minh đi ngắm hoàng hôn, nhưng giờ thì hết rồi. Anh thất vọng, ngồi xuống thở dài, vẫy tay chào Bạch Ương đang tan làm.
"Sắp Tết rồi, năm nay chúng ta đón Tết thế nào đây?" Tư Minh Minh hỏi.
"Em có ý tưởng gì không?"
"Ý tưởng của em là giờ về nhà ngủ một giấc đã." Vừa nói, Tư Minh Minh vừa mặc áo. Cô vẫn rất sợ lạnh, thời tiết thế này nhất định phải giữ ấm kín mít. Tô Cảnh Thu đã quen với điều đó, không giục mà kiên nhẫn chờ cô mặc đồ.