Ngày gặp lại Thi Nhất Nam, Tư Minh Minh không hề sửa soạn ăn mặc chỉnh tề. Theo thói quen trước đây, cô nhất định sẽ xuất hiện trước mặt sếp với dáng vẻ chuyên nghiệp nhất, nhưng giờ cô đã từ bỏ thói quen ấy.
Cô mặc một chiếc áo hoodie, bên trong là áo thun dài tay in dòng chữ "Tôi không muốn làm việc". Khi bước vào văn phòng Thi Nhất Nam, cô cởi áo hoodie ra.
Mấy chữ "Tôi không muốn làm việc" vô cùng nổi bật, ngay cả Thi Nhất Nam cũng ngạc nhiên khi thấy cô trong trạng thái như vậy.
"Trở lại đây, cảm giác thế nào?" Thi Nhất Nam hỏi.
"Thật ra thì khá lạ lẫm. Trước đây chỉ cần quẹt thẻ là vào được, giờ phải có mã đặt hẹn, còn phải đi qua lối dành cho khách. Hoàn toàn biến thành người ngoài rồi." Tư Minh Minh cười nhạt: "Vừa rồi còn gặp vài đồng nghiệp cũ, trò chuyện dăm ba câu."
Đồng nghiệp cũ nào nhỉ?
Trịnh Lương.
Sau khi sinh con, Trịnh Lương trông thay đổi khá nhiều. Khuôn mặt có phần đầy đặn hơn, tuy hơi mệt mỏi nhưng lại ánh lên sự dịu dàng của người mẹ. Ánh mắt cô ấy nhìn người khác giờ đây rất ân cần, lời nói cũng chậm rãi hơn trước. Khi thấy Tư Minh Minh, cô ấy ngạc nhiên đến mức chạy nhanh vài bước tới gần.
Trịnh Lương vẫn gọi cô là sếp Minh, bày tỏ lòng cảm kích: "Trước đây tôi không biết nhiều, nhưng trong hơn một năm qua nghe được nhiều chuyện. Cảm ơn sếp Minh đã giúp đỡ."
Tư Minh Minh chỉ lắc đầu: "Chuyện đã qua thì để nó qua. Trông cô ổn quá rồi."
Con của Trịnh Lương còn nhỏ, cần rất nhiều sự quan tâm từ cô ấy. Sau nhiều chuyện, cô ấy dần mất hứng thú với công việc, tự nguyện xin chuyển sang một vị trí nhàn nhã hơn, tránh xa trung tâm của những cơn sóng gió để có chút thời gian nghỉ ngơi cho bản thân. Nếu là trước đây, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con người hiện tại của mình. Nhưng giờ đây, cô ấy đã nghĩ thoáng hơn.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Lương thấy Tư Minh Minh mặc "thường phục." Khi trước sếp Minh luôn khoác lên mình bộ đồ công sở, đó như chiếc áo giáp của cô. Tháo bỏ nó ra, chẳng phải là một sự đầu hàng sao?
Nhưng sếp Minh có thật sự đầu hàng không?
Tư Minh Minh nhận ra sự bối rối của Trịnh Lương, chỉ mỉm cười và nói lời tạm biệt.
Cô quay lại đây, tất nhiên sẽ có nhiều người chú ý. Dù đã rời đi hơn một năm, những câu chuyện về cô vẫn lưu truyền trong tòa nhà này. Thật kỳ lạ, nơi đây vốn là một nơi đổi thay nhanh chóng, vậy mà Tư Minh Minh vẫn để lại những dấu ấn khó phai. Cô biết lần trở lại này sẽ khiến nhiều người đoán già đoán non, nhất là trong giai đoạn "nhiều biến cố" này.
Nhưng giống như trước kia, cô bỏ qua những ánh mắt tò mò và bước qua họ một cách thản nhiên.
Cô xem lần đến đây như một chuyến thăm lại chốn cũ, thậm chí còn chia sẻ với Thi Nhất Nam cảm giác thật trong lòng: "Nghĩ đến việc tuổi trẻ của mình gắn liền với nơi này, tôi thấy thật thân thuộc." Trước đây, cô tuyệt đối sẽ không nói những "lời thừa thãi" như vậy trước mặt Thi Nhất Nam. Là người quản lý hai mảng kinh doanh lớn, ông ấy đâu có thời gian để nghe cô nói những điều đó.
Nhưng hôm nay, cô đã nói, và Thi Nhất Nam đã lắng nghe một cách nghiêm túc.
Là một người nắm giữ vị trí cao, Thi Nhất Nam thật sự hứng thú với "con người." Sau khi Tư Minh Minh nghỉ việc, ông ấy từng suy đoán về vài khả năng: cô có thể đến nhờ ông ấy giúp đỡ để quay lại, hoặc muốn ông ấy đầu tư vào một dự án mới mà mình khởi xướng, hoặc ít nhất trở thành cầu nối sếp hiện tại của cô và ông ấy, để đạt được tự do tài chính thật sự. Nhưng Tư Minh Minh không chọn bất kỳ con đường nào trong số đó.
Ông ấy từng nghe về những khó khăn và sự nỗ lực không ngừng của cô, từng thấy trong các báo cáo kinh doanh hệ thống quản lý hiệu quả mà cô xây dựng, cũng từng nghe không ít lần về mối quan hệ căng thẳng giữa cô và người sếp hiện tại. Dù vậy, cô chưa từng đến tìm ông ấy.
Thi Nhất Nam thích sự nguyên tắc và chuẩn mực của Tư Minh Minh. Cô không bao giờ lạm dụng mối quan hệ, cũng không tiêu hao quá nhiều lòng tin. Cô luôn đặc biệt, luôn có cách nhìn nhận riêng về mọi việc. Vì vậy, cô là một chiến thần thật sự, phù hợp nhất với việc "khai phá vùng đất mới."
"Cô nói chuyện nhiều hơn trước." Thi Nhất Nam nhận xét, rồi chỉ vào chiếc áo của cô: "Cởi mở hơn, cũng thoải mái hơn."
Tư Minh Minh cúi nhìn dòng chữ trên áo, cười đáp: "Một người bạn thiết kế chiếc áo này, mặc thoải mái lắm."
"Trong công ty nhiều người mặc lắm." Thi Nhất Nam nói. Là một lãnh đạo cấp cao, dù ở văn phòng tại Thâm Quyến, Thành Đô, Thượng Hải hay Bắc Kinh, ông ấy đều bắt gặp những chiếc áo với dòng chữ như "Tôi không muốn làm việc," "Tôi muốn ngủ ba ngày," hay "Đừng chọc tôi, tôi sẽ đánh bạn." Ông ấy hiểu rằng đa số mọi người hiện nay chịu áp lực rất lớn và cần được giải tỏa. Nhưng ông ấy vẫn lo lắng văn hóa "tiêu cực" này lan rộng sẽ làm giảm năng suất.
"Sếp đừng lo, mọi người chỉ đang bày tỏ sự phản kháng thôi. Nhưng mở mắt ra vẫn phải làm việc mà." Tư Minh Minh vừa nói vừa lấy máy tính ra, ví dụ như lúc này.
Thi Nhất Nam không ngạc nhiên khi cô làm vậy. Tất nhiên, cô không đến đây chỉ để ôn lại chuyện cũ, mà chắc chắn là có việc cần nhờ.
"Một tiếng đủ chứ?" Thi Nhất Nam hỏi: "Tôi có hẹn vào buổi tối."
"Tôi chỉ cần bốn mươi lăm phút, như trước đây thôi." Tư Minh Minh nói.
Thi Nhất Nam bảo thư ký đóng cửa văn phòng, từ chối mọi cuộc gọi và khách ghé thăm đột xuất, nghiêm túc lắng nghe báo cáo của cô.
Trong căn phòng này, ông ấy từng nghe không ít lần các báo cáo từ Tư Minh Minh. Trước đây, ông ấy đánh giá cao sự chuyên nghiệp, nhanh nhạy và thông minh của cô. Nhưng hôm nay, ông ấy lại có cái nhìn mới về cô.
Ánh hoàng hôn bên ngoài văn phòng đẹp đến lạ. Khi Tư Minh Minh nói xong câu cuối cùng, cô ngẩng đầu lên và vô tình bắt gặp những đám mây đỏ rực ở chân trời. Cô thốt lên: "Đẹp quá."
Thi Nhất Nam vừa nửa đùa nửa thật: "Nếu thích, cô có thể cân nhắc quay lại đây."
"Cảm ơn sếp. Nhưng không cần đâu."
"Rời đi rồi, muốn làm gì tiếp theo?" Anh hỏi.
"Chưa nghĩ đến, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi trước."
"Chiều nay tôi ăn một chiếc bánh ngọt, thư ký nói mua từ nhà hàng của chồng cô. Hương vị đó rất ngon." Ông ấy mỉm cười: "Có lẽ hôn nhân đã thay đổi cô. Ý tôi là, tôi cảm nhận được cô đang trải nghiệm một cuộc sống khác biệt. Đập đi và xây dựng lại chính mình."
"Có người nói hôn nhân khiến tôi trở nên tầm thường."
"Nghe theo chính mình."
Thi Nhất Nam đứng dậy, tiễn Tư Minh Minh ra tận thang máy - đây là một sự đối xử vô cùng đặc biệt, thậm chí còn hiếm thấy trong những lần tiếp khách trước đây. Thư ký đã đứng chờ sẵn ở đó, giữ nút mở cửa thang máy. Tư Minh Minh chưa từng nhận được sự đối xử này trước đây, khiến cô có phần bất ngờ. Lời cuối cùng Thi Nhất Nam nói với cô hôm nay là: "Chuyện cô nói, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
"Cảm ơn sếp."
Từ "sếp" ở đây không đơn giản chỉ là một danh xưng. Với Thi Nhất Nam, Tư Minh Minh thật sự dành cho ông ấy sự tôn trọng sâu sắc. Việc ông ấy dành cho cô 45 phút, vốn đã là một minh chứng rõ ràng về sự đánh giá cao suốt gần 10 năm hợp tác giữa họ. Điều này khiến cô cảm động.
Rời khỏi công ty, cô quay đầu nhìn lại tòa nhà văn phòng quen thuộc một lần nữa. Nhưng lần này, không có quá nhiều cảm xúc trào dâng; lòng cô rất bình thản. Cô không biết liệu mình có đưa ra quyết định đúng đắn hay không, hoặc liệu cô có đủ khả năng thúc đẩy Thi Nhất Nam đưa ra một số quyết sách, nhưng giờ đây điều đó không còn quá quan trọng. Cô đã cố gắng hết sức và giờ chỉ còn chờ đợi kết quả.
Sếp A đã biết việc cô đến gặp Thi Nhất Nam và gọi điện cho cô ngay lúc này. Nhưng Tư Minh Minh không bắt máy, cũng không từ chối cuộc gọi, chỉ để nó nằm yên trong túi áo, để chuông tự kêu.
Nhà hàng đồ ăn lành mạnh của Tô Cảnh Thu cách đây không xa. Tư Minh Minh quyết định đến đó đón anh tan làm. Quan trọng hơn là cô thấy hơi đói, và phương án tối ưu nhất là đến nhà hàng anh để kiếm chút đồ ăn.
Khi cô bước vào, Đào Đào rõ ràng hơi bất ngờ. Biểu cảm của cậu ta có thể khiến người khác nghĩ rằng Tô Cảnh Thu đang làm điều gì đó khuất tất. Tư Minh Minh không khỏi nghĩ rằng những người làm việc xung quanh Tô Cảnh Thu trông ai cũng như cậu ta - có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng thật ra cũng khá thông minh.
Cô đi thẳng đến trước mặt cậu ta, hỏi: "Ông chủ của cậu đâu?"
Đào Đào chỉ tay ra ngoài: "Ông chủ ra ngoài rồi."
"Ông chủ của cậu ra ngoài, thế mà cậu lại tỏ vẻ lo lắng?"
"Không phải lo lắng, chỉ là em hơi sợ chị thôi." Đào Đào cười hề hề.
"Tại sao lại sợ tôi?" Tư Minh Minh cố ý nghiêm mặt: "Tôi từng mắng cậu chưa?"
"Không, không ạ." Đào Đào vội xua tay, thầm nghĩ: "Ông chủ ơi, sao anh chưa về? Anh có biết cô vợ khó nhằn của anh đã tìm đến em không?"
Thật ra, Tô Cảnh Thu không phải không quay về, mà là anh bị tai nạn.
Anh khó lắm mới muốn ra ngoài đi dạo, định ngắm cảnh mùa thu và nhặt vài chiếc lá để làm tiêu bản, đặt trong phòng làm việc nhằm lưu lại dấu ấn của mùa thu gian nan này cho vợ mình. Nhưng khi anh đang cúi xuống nhặt lá, một cậu nhóc đi xe đạp điện lao lên vỉa hè, bánh xe đâm thẳng vào lưng anh.
Lực va chạm quá mạnh khiến anh ngã xuống đất, mặt bị cào rách và một cơn đau nhói xuất hiện ở thắt lưng.
"Chết tiệt."
Nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Cảnh Thu là: "Mình sắp bị liệt rồi."
Anh vốn dễ tự dọa bản thân, trong khi cậu nhóc đạp xe thì hoảng sợ đến mức đứng chết trân, tay bám vào xe, nhìn anh ngơ ngác.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau gọi xe cấp cứu đi!" Trên mặt Tô Cảnh Thu vã mồ hôi, anh đưa tay mò điện thoại nhưng mà lại thấy điện thoại bị văng ra xa rồi. Sau đó, bố mẹ của cậu bé chạy đến, gọi xe cứu thương.
Khi anh gọi điện cho Tư Minh Minh, anh đã ở bệnh viện, chụp xong phim và nằm co ro rất đáng thương trên một chiếc giường bệnh tạm thời. Lưng anh không còn đau quá, nhưng anh lại tưởng mình mất cảm giác.
Giọng anh đầy tủi thân khi điện thoại được kết nối: "Vợ ơi, hỏng rồi, anh xui xẻo từ nay không đi lại được nữa đâu."
Đầu Tư Minh Minh như muốn nổ tung. Cô nghiêm giọng ngắt lời anh: "Đừng nói bậy! Anh đang ở đâu?" Tô Cảnh Thu gửi định vị, và cô lập tức buông đũa rời đi.
Đào Đào đuổi theo hỏi: "Bà chủ! Đồ ăn không vừa miệng à?"
"Đúng thế, cần phải cố gắng hơn." Cô đáp lại.
Chưa đến bệnh viện, cô đã nhận được tin nhắn từ sếp mới yêu cầu tham dự cuộc họp trực tuyến quan trọng. Cô trả lời: "Người nhà bị tai nạn, không thể tham gia, xin phép nghỉ."
Nhưng sếp mới gọi thẳng cho cô, khiến cô bực bội bắt máy. Đầu dây bên kia nói: "Việc này liên quan đến tương lai công ty, cô bắt buộc phải tham gia."
"Người nhà tôi bị tai nạn, tình trạng chưa rõ, tôi không tham gia được."
"Chúng tôi cần rà soát báo cáo tài chính."
"Tôi đã xem và đã phản hồi rồi."
"Cô phải lên họp để trình bày."
Sếp mới thậm chí không hỏi lấy một câu: "Người nhà cô là ai? Tai nạn ra sao?" Không một lời quan tâm, dù là giả tạo. Tư Minh Minh không muốn lãng phí lời với ông ta, ngay lập tức dập máy.
Khi đến bệnh viện, cô thấy Tô Cảnh Thu nằm trên giường bệnh, trông rất thảm. Gương mặt anh bị trầy xước nghiêm trọng. Mắt cô lập tức đỏ hoe.
Gia đình cậu nhóc đạp xe rất lịch sự và tử tế, họ đến xin lỗi, thuật lại toàn bộ sự việc và cam kết chịu trách nhiệm. Cậu nhóc thì ngồi cạnh giường bệnh chăm sóc Tô Cảnh Thu, hết mang nước lại lau miệng cho anh.
Mặc dù vậy, Tô Cảnh Thu vẫn giữ thái độ vui vẻ, không để lộ sự tiêu cực trước mặt vợ mình.
May mắn thay, lưng anh chỉ bị chấn thương mô mềm, nhưng vẫn cần nằm viện để theo dõi. Đây thật sự là may mắn lớn - lực va chạm mạnh như thế mà không bị gãy xương sao? Anh hỏi, nhưng Tư Minh Minh bắt anh nói lời may mắn để xua đuổi vận đen.
Khi làm xong thủ tục nhập viện, hai người mới nhận ra một điều trớ trêu: bệnh viện áp dụng quy định cách ly. Một khi Tư Minh Minh vào, cô sẽ không được phép ra ngoài.
Thế là họ vô tình bị "nhốt" lại cùng nhau trong bệnh viện.
Điều đầu tiên Tô Cảnh Thu nghĩ đến là công việc căng thẳng của vợ, vốn đang ở giai đoạn đối đầu gay gắt. Giờ cô không thể đến công ty, anh cảm thấy rất áy náy: "Xin lỗi em nhé. Nếu anh có di chứng gì, em đừng bận t@m đến anh nữa. Anh ủng hộ em ly hôn để tìm một người khác."
"Anh muốn tỏ ra cao thượng để xây dựng hình tượng sáng chói à?" Tư Minh Minh bóp má anh bên không bị thương, gần như muốn bóp ch3t anh. Cô hận anh đến mức này: bị tai nạn nghiêm trọng mà không gọi cô ngay lập tức!
Dù không hiểu nổi tâm lý của anh, nhưng cô cũng không muốn đôi co vào lúc này. Gương mặt anh đã sưng vù lên, trông rất buồn cười.
"Em lo nhất là anh bị phá tướng đấy." Cô dọa anh: "Nếu anh xấu đi, em sẽ không cần anh nữa. Em chỉ thích đàn ông đẹp trai thôi."
"..."
"Anh đúng là nông cạn." Tô Cảnh Thu nói, rồi rên lên một tiếng vì mặt đau quá.
"Em đã gặp Trịnh Lương rồi." Tư Minh Minh muốn kể thêm với Tô Cảnh Thu về tình hình của Trịnh Lương, nhưng điện thoại của cô cứ reo liên tục. Cô đành nghe máy và báo tình hình của mình với sếp A. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói với cô: "Sếp Minh đúng là rất cao tay. Cô thật sự nghĩ tôi không có cách xử lý cô sao? Cô còn muốn tồn tại trong ngành này không?"
"Ông đang đe dọa tôi à?"