Liệu có phải trong đời ai cũng sẽ gặp được một người yêu chân thành và ngây thơ không?
Là khi bạn mười mấy tuổi, lần đầu tiên rung động trước tình yêu, hay khi hai mươi mấy tuổi, bắt đầu thấy rõ con đường đời, hoặc khi ba mươi tuổi, đã hiểu thấu nhiều bí mật của cuộc sống.
Ngây thơ - nếu một người đáng lẽ phải chai sạn theo năm tháng lại mang nét ngây thơ, thì đó chẳng phải là điều kỳ diệu trong đời sao?
Tựa đầu vào khung cửa, Tư Minh Minh nhìn Tô Cảnh Thu tràn đầy hào hứng mà xúc động trước sự ngây thơ của anh. Nhưng có lẽ cô không nhận ra rằng, chính mình cũng là một người "ngây thơ". Chỉ là vẻ ngoài điềm tĩnh, sắc sảo của cô khiến người khác nghĩ rằng những năm tháng ngây thơ ấy đã rời xa cô từ lâu.
Trong lòng cô vẫn có một vương quốc cổ tích, và cô nghĩ ai cũng như vậy.
Lục Mạn Mạn, sau một đêm say rượu, tỉnh dậy nhất quyết ghé qua nhà cô. Khi nghe Tô Cảnh Thu cũng ở đó, cô nói hai người đừng đánh nhau nhé. Rồi Lục Mạn Mạn nói tiếp: "Mình không sợ anh ta đâu, cứ thấy mình là anh ta bỏ chạy."
Tư Minh Minh hỏi ý Tô Cảnh Thu: "Cậu ấy đến được không? Nếu không được thì bọn em sẽ về nhà em cũng được."
"Là "nhà kia" của chúng ta." Tô Cảnh Thu chỉnh lại lời cô, vẻ khó chịu: "Đừng có phân biệt của anh hay của em nữa! Cứ để cô ấy đến, anh sẽ xử lý cô ấy cho em xem."
Ban đầu, Tô Cảnh Thu rất tò mò về bạn bè của Tư Minh Minh, nghĩ rằng họ nhất định là những người kỳ lạ. Nhưng sau khi gặp Trương Lạc Lạc, rồi biết được người kỳ quặc kia là Lục Mạn Mạn, anh lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Cuộc gặp mặt đầu tiên thật sự giữa Tô Cảnh Thu và Lục Mạn Mạn không hề vui vẻ.
Nói sao nhỉ? Có lẽ cảm giác đúng nhất là "một trận chiến sắp nổ ra."
Ngày hôm ấy, Lục Mạn Mạn xuất hiện với vài lọn tóc nhuộm vàng, xanh, tím - toàn những màu hiếm gặp. Mặc dù trời đông giá rét, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay hở eo, lộ ra chiếc khuyên rốn sáng lấp lánh. Đôi hoa tai to đến mức, theo nhận xét của Tô Cảnh Thu sau đó, gần như to bằng cả khuôn mặt của Tư Minh Minh.
Vừa gặp Tô Cảnh Thu, cô ấy buông lời: "Ồ, lại gặp nhau rồi."
Nhất Nhất ở bên cạnh bắt chước: "Lại gặp nhau rồi."
Tô Cảnh Thu thật sự sợ Lục Mạn Mạn đến mức phải miễn cưỡng chào: "Chào cô."
Lục Mạn Mạn làm bộ muốn khóa cổ anh, khiến Tư Minh Minh phải vội ngăn lại, sợ anh lại nôn thốc nôn tháo. Cả hai trừng mắt nhìn nhau, cứ như muốn gi3t chết đối phương. Lục Mạn Mạn chỉ tay vào anh, tố cáo với Tư Minh Minh: "Cậu xem ánh mắt chồng cậu nhìn mình đi!"
Tư Minh Minh vội đưa tay che mắt Tô Cảnh Thu lại, bảo anh đừng nhìn cô ấy nữa. Trong khi đó, Lục Mạn Mạn làm mặt quỷ trêu chọc anh, khiến anh bực tức chỉ tay vào cô ấy, đòi Tư Minh Minh phân xử.
Quá phiền lòng, Tư Minh Minh chỉ vào phòng khách, nói: "Hay là hai người đánh nhau một trận đi, đánh chết cũng được!"
"Đánh chết cũng được!" Nhất Nhất nói theo.
Trương Lạc Lạc bế Nhất Nhất ra chỗ khác chơi với những món đồ chơi mà Tô Cảnh Thu đã mua trước đó.
Tô Cảnh Thu đi vào bếp làm nước uống, còn Lục Mạn Mạn thì đường hoàng quan sát căn hộ của anh. Khi đi ngang qua phòng ngủ của hai người, cô ấy ngửi thấy gì đó, rồi cười bí hiểm.
"Cười cái gì?" Tư Minh Minh hỏi.
Lục Mạn Mạn liếc giường rồi lại nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Chị em này, cậu biết không? Mình đoán tối qua hai người đã... làm rồi."
"Làm sao cậu biết?" Tư Minh Minh tiến lại gần, cũng học cô ngửi ngửi giường, nhưng không thấy gì cả.
Lục Mạn Mạn cười đến suýt ngã, chỉ vào thùng rác nói: "Đây này! Bao cao su còn quên dọn kìa!"
Mặt Tư Minh Minh đỏ ửng, cô quay đầu bước đi.
Cuộc gặp mặt này vốn không nằm trong dự định, nên có hơi bất ngờ và kịch tính. Họ muốn nói những chuyện mà Tô Cảnh Thu không nên nghe, nhưng dù Tư Minh Minh có nháy mắt bao nhiêu lần, anh vẫn nhất quyết không chịu rời đi. Anh còn bảo: "Có gì mà anh không nghe được? Nói đi! Mọi người đều là chị em với nhau mà."
"Ai là chị em với anh chứ!" Lục Mạn Mạn đáp trả.
Tô Cảnh Thu không những không đi mà còn hỏi: "Cô có biết người này không? Nhìn giống gay, là một kẻ ngớ ngẩn, có vẻ không được."
"Hồ Nhuận Kỳ à?"
"Tôi không biết tên. Là người đang hợp tác với Tư Minh Minh." Nhắc đến người này, tài ăn nói châm chọc của anh liền trỗi dậy.
"Không cần để ý. Đúng là đồ ngốc." Lục Mạn Mạn nói. Thật bất ngờ, lần này họ lại đồng quan điểm với nhau, dù sau đó vẫn không quên lườm đối phương một cái. Lục Mạn Mạn hoàn toàn chỉ muốn trêu Tô Cảnh Thu, còn Tô Cảnh Thu thì thật sự ghét Lục Mạn Mạn. Anh không thể diễn tả nổi tại sao mình lại khó chịu như vậy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lục Mạn Mạn từng cưỡng hôn mình, anh đã thấy không thoải mái. Trước đây không để ý, nhưng giờ anh muốn nói rõ với Tư Minh Minh về chuyện đó. Tại sao cô có thể để bạn mình làm như vậy với anh mà không thèm quan tâm?
Dạo gần đây, Tô Cảnh Thu ngày càng trở nên tính toán hơn.
Anh muốn tính sổ mọi chuyện với Tư Minh Minh, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Trương Lạc Lạc làm việc rất vất vả, nhưng trạng thái của cô ấy đã khá hơn rõ rệt, ít nhất so với lần trước đến nhà họ lánh nạn thì tốt hơn nhiều. Gương mặt hồng hào, nụ cười cũng rạng rỡ hơn. Cô ấy kể về lịch trình hằng ngày của mình: sáng ra khỏi nhà, Nhất Nhất hôn cô một cái, thế là cô như có thêm sức mạnh vô hạn, đến công ty thì làm việc chăm chỉ, tan làm thì vội vã trở về nhà.
"Không cần làm vừa lòng người khác, cảm giác này thật tuyệt vời." Trương Lạc Lạc nói: "Mình cảm thấy mình như đã xử lý hết những "tài sản xấu" của bản thân, từ nay không cần lo chúng sẽ tăng giá hay rớt giá nữa, tất cả đều không quan trọng. Nhẹ gánh rồi, cảm giác thật thoải mái."
Lục Mạn Mạn rất quan t@m đến ông bố đơn thân kia, hỏi rằng họ có gặp lại anh ta không.
Dĩ nhiên là có.
Thỉnh thoảng họ gặp nhau trong thang máy hoặc dưới sảnh công ty, chỉ trò chuyện vài câu đơn giản. Nhưng Trương Lạc Lạc không còn chút cảm giác gì với anh ấy. Cô cảm thấy bản thân đã không cần sự "tưới mát" của đàn ông nữa. Phải khó khăn lắm cô mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân, cảm giác tự do nhẹ nhõm ấy thật sự khiến người ta mê đắm.
Tô Cảnh Thu ngồi một bên lắng nghe, không tham gia vào cuộc trò chuyện. Anh rất ít khi có mặt trong những buổi tụ họp toàn phụ nữ, cũng gần như chưa từng thảo luận về những chủ đề như thế này. Lúc này, nhận thức của anh là: thì ra Tư Minh Minh và bạn bè cô cũng chỉ là những người bình thường, mỗi người đều có phiền não riêng. Ngay cả kẻ phiền phức như Lục Mạn Mạn cũng đang bận lòng vì mối quan hệ không tốt với bố mẹ mình.
Chủ đề hiếm khi nào xoay quanh Tư Minh Minh, điều này khiến Tô Cảnh Thu không mấy hài lòng. Những hiểu biết của anh về Tư Minh Minh đến từ những lần tiếp xúc hằng ngày và từ lời kể của Nhiếp Như Sương. Anh rất muốn biết trước mặt bạn bè, cô sẽ thể hiện ra sao. Đáng tiếc, Tư Minh Minh chỉ ngồi im lặng, thỉnh thoảng góp vài ý kiến, gần như không kéo câu chuyện về mình.
Cuối cùng cũng có một lần, câu chuyện bắt đầu chạm đến cô, nhưng nhớ ra Tô Cảnh Thu vẫn ở đó, tất cả lại ngừng lại. Tô Cảnh Thu chủ động đứng lên: "Cứ nói đi, cứ nói đi."
Anh vào bếp làm nước ép.
Nhưng đôi tai vẫn vểnh lên để lắng nghe. Anh nghe được ba người kia nói nhỏ với nhau, nhắc đến những từ như "người yêu cũ", "hòa hợp", "Tô Cảnh Thu". Việc lén lút nghe lỏm làm anh mệt mỏi, đứng ở đó cảm thấy mình như thằng ngốc. Vì nghe không rõ, anh lại lén bước thêm vài bước về phía trước.
Lần này thì nghe được mấy từ như "hợp đồng ly hôn", "thỏa thuận".
"Hay anh qua đây nghe luôn đi?" Lục Mạn Mạn nhìn thấy nửa cái đầu lấp ló trong bếp, liền trêu anh.
Tô Cảnh Thu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từ từ rụt người lại, nhưng trong lòng đang nghĩ: Tư Minh Minh định ly hôn sao? Không thể nào. Mình với cô ấy tốt như thế, tận tâm tận lực phục vụ cô ấy. Vậy thì chắc là Trương Lạc Lạc.
Sau đó, Lục Mạn Mạn khăng khăng đòi Tô Cảnh Thu uống rượu cùng mình, anh không thoát được, đành miễn cưỡng uống cùng. Hai người vừa uống vừa chê bai nhau, thỉnh thoảng lại cùng "chĩa mũi giáo" về phía Hồ Nhuận Kỳ và mấy người yêu cũ của Tư Minh Minh.
Uống được vài chén, Lục Mạn Mạn bắt đầu hưng phấn. Gương mặt cô ấy đỏ bừng, một chân gác lên ghế, nhìn Tô Cảnh Thu và nói: "Cái gã ngu ngốc ấy, sau khi chia tay với Minh Minh, đi khắp nơi nói xấu cậu ấy. Nói là anh ta bỏ Minh Minh, nói Minh Minh kỳ quái, chẳng giống phụ nữ chút nào. Tôi thấy chính anh ta mới là người kỳ quái!" Lục Mạn Mạn đập bàn: "Lúc đó tôi muốn cào nát mặt anh ta, nhưng Tư Minh Minh kéo tôi lại, còn bảo gì mà đừng tính toán với kẻ tiểu nhân, sẽ làm mình mất cân bằng tâm lý."
"Đúng là anh ta đề nghị chia tay trước." Tư Minh Minh giữ vững nguyên tắc minh bạch và thành thật, tuyệt đối không nói dối nửa lời. Mỗi lần chia tay đều là đối phương chủ động, nhìn vào thì giống như cô bị bỏ rơi. Điều đó không sai.
"Nhưng là vì cậu không thèm quan t@m đến anh ta nữa, anh ta mới cảm thấy chán rồi chia tay!" Lục Mạn Mạn nói đầy đắc ý, lại định vòng tay qua vai Tô Cảnh Thu. Anh vội nghiêng người tránh, rúc vào phía Tư Minh Minh. Hai tay anh nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, không nói gì nhưng ngầm "tố cáo".
Lục Mạn Mạn cười nhạo anh là "người đàn ông dựa dẫm Tư Minh Minh", sau đó nói tiếp: "Minh Minh nhà chúng ta chưa bao giờ chủ động chia tay, nhưng mấy gã đó cô ấy cũng chẳng thích nhiều lắm. Hẹn hò với họ chỉ là cách giết thời gian khi buồn chán thôi, ai ngờ họ lại coi trọng thật. Coi trọng một cách nghiêm túc luôn ấy!"
"Mình không phải là loại phụ nữ tệ bạc." Tư Minh Minh vội thanh minh.
"Thế mà em lại tùy tiện hẹn hò với người mình không thích?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Có lúc em cảm thấy chán." Tư Minh Minh trả lời. Cô chưa từng chủ động chia tay, cũng không chủ động theo đuổi ai. Còn chuyện tình yêu bắt đầu thế nào, thật ra đều là do trạng thái của cô khi ấy. Phần lớn thời gian, cô cảm thấy một mình rất vui, nhưng đôi khi lại cảm thấy chán nản. Đúng lúc ấy, có người thích cô và muốn tiến thêm một bước.
Nhìn thấy biểu cảm có chút kỳ lạ của Tô Cảnh Thu, Tư Minh Minh nói: "Không phải ai cũng giống anh, bắt đầu một mối tình vì thật sự yêu thích từ tận đáy lòng. Có người là kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."
"Thế em có yêu những người đó không?" Tô Cảnh Thu lại hỏi. Lúc này, sắc mặt anh đã trở nên khó coi, Tư Minh Minh nhận ra điều đó.
Cô thành thật trả lời: "Một số người thì có, nhưng không sâu sắc lắm." Cảm giác đó còn xa mới chạm đến tình yêu khắc cốt ghi tâm.
"Cho nên em rất ngưỡng mộ anh, Tô Cảnh Thu. Chắc chắn anh đã từng có một tình cảm rất chân thành, nên anh mới là anh của ngày hôm nay." Tư Minh Minh bày tỏ sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Cô đã gặp rất nhiều người, phần lớn chỉ cần nhìn cử chỉ, lời nói của họ là cô có thể đoán được câu chuyện phía sau. Tô Cảnh Thu hẳn là một người từng được tình yêu tưới mát, nên anh mới trở thành con người của hiện tại.
Lúc này, Trương Lạc Lạc ngồi bên chen vào: "Nhưng mình lại cảm thấy mỗi người yêu cũ của Minh Minh đều rất yêu cậu ấy. Có người sau khi chia tay còn định nhảy biển... các cậu không nhớ à?"
Tô Cảnh Thu lại nhìn về phía Tư Minh Minh, muốn nghe xem cô sẽ nói thế nào. Đến khoảnh khắc này, lòng anh đã lạnh đi một nửa.
Tư Minh Minh đáp: "Anh ta dùng cái chết để ép buộc, em cảm thấy anh ta không đủ bình tĩnh, cũng chẳng đủ trách nhiệm."
"Anh ta không nhất thiết là yêu em nhiều đến thế, chỉ là không thể chấp nhận việc em không yêu anh ta mà thôi."
Đây là lần đầu tiên Tô Cảnh Thu được nghe những câu chuyện tình yêu của Tư Minh Minh. Chúng gần như chỉ là những sự cố. Cô suýt nữa đã yêu ai đó, nhưng cuối cùng lại không yêu. Có người dùng cái chết để ép buộc, nhưng cô hoàn toàn không bận tâm.
Tô Cảnh Thu cảm thấy sợ hãi từ tận sâu thẳm trong lòng trước kiểu người gần như không có cảm xúc như vậy.
Anh thậm chí tự hỏi: Liệu mình có may mắn hơn những người đó không?
Sau khi Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc rời đi, Tô Cảnh Thu có hơi men trong người, đè Tư Minh Minh xuống sofa, hỏi cô: "Em thật sự không quan t@m đến sống chết của người đó sao?"
"Anh ta không chỉ đối xử với em như vậy, mà với mọi mối quan hệ thất bại của mình cũng thế."
"Làm sao em biết được?"
"Em đoán thôi." Tư Minh Minh nói. Nhưng cô không đoán bừa, cô đã nhìn ra một vài manh mối. Thấy ánh mắt Tô Cảnh Thu đầy hoang mang, cô hỏi lại: "Vì thế mà anh sợ em hả? Anh nghĩ rằng mình đang sống với một người không có cảm xúc nào."
Tô Cảnh Thu không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Vậy tại sao em chưa bao giờ chủ động nói chia tay?"
"Vì em biết chia tay là kết cục tất yếu."
Mỗi mối quan hệ khi kết thúc đều có dấu hiệu báo trước. Tư Minh Minh thông minh như vậy, làm sao không nhận ra những dấu hiệu ấy? Cô thậm chí còn có thể tính toán chính xác khi nào mối quan hệ ấy sẽ chấm dứt hoàn toàn.
Chúng đều là những mối quan hệ ngắn ngủi.
"Em không thấy buồn à?" Tô Cảnh Thu lại hỏi.
Tư Minh Minh vừa gật đầu lại vừa lắc đầu: "Nhưng Tô Cảnh Thu, lạ thật, đến giờ em vẫn chưa đoán được khi nào mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc."
"Vậy thì nó sẽ không kết thúc. Ít nhất, ở những gì em có thể thấy, nó vẫn ổn mà!" Tô Cảnh Thu nói vậy, nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Lúc này, cô ngồi trên sofa, anh nửa quỳ dưới đất, ngước lên nhìn cô với ánh mắt đầy ánh sáng lấp lánh: "Nếu em chưa bao giờ chủ động nói chia tay, thì thói quen đó cũng phải tiếp tục ở bên anh. Đừng nhẫn nhịn với người khác, nhưng đến lượt anh lại muốn nổi loạn. Em phải công bằng."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi em hãy xem, anh có thể chịu đựng được bao lâu."
Vương Khánh Phương rất hiểu con trai mình. Bà ấy từng nói: Tô Cảnh Thu là kiểu người rất nặng tình, càng ở bên ai lâu thì càng lún sâu.
"Vậy tại sao anh lại chia tay với những bạn gái cũ?" Tư Minh Minh từng hỏi bà.
"Vì mỗi người mỗi vấn đề, nói ra thì dài lắm."
Tư Minh Minh nhìn Tô Cảnh Thu trước mắt, không khó để tưởng tượng anh trong những mối quan hệ trước đây. Vậy là Tô Cảnh Thu đều bị người ta bỏ rơi sao? Nếu theo lời Vương Khánh Phương nói, anh càng ở bên ai lâu càng lún sâu, thì tại sao vẫn kết thúc?
Dù nghĩ vậy, Tư Minh Minh không hỏi thẳng. Cô chỉ nâng khuôn mặt Tô Cảnh Thu lên, chạm mũi mình vào mũi anh, đáp lại lời tuyên bố đầy hùng hồn của anh: "Được." Mục tiêu không làm mất vui trong ngày hôm đó đã hoàn thành.
Tối hôm ấy, khi Tô Cảnh Thu vào tắm, anh tiện tay đặt điện thoại trên giường, mật khẩu "456456" không cần cố gắng cũng nhớ được. Có một khoảnh khắc, Tư Minh Minh muốn xem điện thoại của anh. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong thoáng chốc.
Ý nghĩ ấy khiến cô sợ hãi chính mình.
Cô không thể như vậy.
Cô không cần phải làm thế.
Nhìn chiếc điện thoại của Tô Cảnh Thu nằm đó, cô đứng dậy ra phòng khách, tập một bài thở. Tư Minh Minh biết: có những chuyện không thể bắt đầu, một khi đã bắt đầu, mọi thứ sẽ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô không thể trở thành kiểu người như vậy.
Dù trong điện thoại của Tô Cảnh Thu có hàng chục bạn gái cũ, hàng nghìn bức ảnh người đẹp, cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Còn Tô Cảnh Thu, sau khi tắm xong, cố tình liếc nhìn điện thoại. Nó vẫn ở nguyên đó, Tư Minh Minh không ở trong phòng, cô không xem.
Tô Cảnh Thu không rõ cảm xúc của mình. Nếu cô xem, điều đó chứng tỏ cô bắt đầu tò mò về anh, anh sẽ vui. Nhưng nếu cô xem, ở một góc độ nào đó, điều đó cũng thể hiện cô không tin tưởng anh, khiến anh buồn. Con người thật kỳ lạ.
Tối đó, khi cả hai nằm trên giường, Tư Minh Minh đưa tay nắm lấy tay anh, rồi dần dần di chuyển lên vai, cả người cô cũng nhẹ nhàng tiến sát lại gần anh.
Cô hiếm khi chủ động như vậy. Tô Cảnh Thu sững sờ, nói với cô: "Anh uống rượu xong thường hơi tệ đấy."
"Không sao." Tư Minh Minh khẽ nói.
Điện thoại của cô đang để chế độ im lặng, liên tục có tin nhắn đến mà cô không để ý. Cô cũng không biết thư ký đã gửi: "Sếp Minh, ngày mai nội bộ công ty sẽ họp bàn với chị về việc rò rỉ thông tin người dùng."
"Sếp Minh, nhận được xin trả lời ngay, rất gấp."
Tư Minh Minh đang chủ động hôn Tô Cảnh Thu, anh liếc thấy điện thoại cô đang sáng đèn, mơ hồ nói: "Có tin nhắn kìa."
"Không sao." Tư Minh Minh che mắt anh lại.