Trước khi Tư Minh Minh đến, Nhiếp Như Sương đã hoàn tất việc "kiểm tra sơ bộ" chàng rể của mình. Anh chàng trẻ tuổi này có ngoại hình nổi bật nhưng lại mang khí chất không giống người đàng hoàng. Trong nhà hàng này, anh như một chú công đang xòe đuôi, thu hút những thực khách trẻ tuổi. Không biết anh đang bán đồ ăn hay là bán nhan sắc nữa.
Anh rất lễ phép nhưng cũng khá căng thẳng, trả lời từng câu hỏi hóc búa của Nhiếp Như Sương, chẳng hạn:
"Mối tình đầu năm bao nhiêu tuổi?"
"Trước 20 tuổi không để lại hậu quả gì đấy chứ?"
"Trước khi cưới đã có bạn gái chưa?"
Lần đầu tiên trong đời, Tô Cảnh Thu mong mỏi Tư Minh Minh xuất hiện đến vậy, để nhanh chóng kéo bà mẹ "đáng sợ" của cô đi. Khi cửa nhà hàng bị đẩy ra, anh như muốn rơi nước mắt, thầm nghĩ: Bà cố nội ơi, cuối cùng cô cũng tới! Mẹ cô đúng là không phải người thường đâu!
Cuộc gặp mặt này hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tư Minh Minh hiểu rất rõ mẹ mình. Nhiếp Như Sương luôn có tài khiến mọi thứ vốn dĩ ngăn nắp trở nên rối tung.
Nhiếp Như Sương là một người mẹ kiểu không bao giờ nóng vội khi gặp chuyện, nhưng hễ cảm thấy cuộc sống quá bình lặng, bà sẽ phải kiếm chút náo nhiệt. Bố cô, ông Tư Minh Thiên, dưới sự che chở của Nhiếp Như Sương, sống như một người vô hình trong mắt người ngoài. Ông làm việc tại một nhà máy thép, sau này nhà máy chuyển địa điểm và kêu gọi công nhân cùng gia đình đến định cư ở Đường Sơn. Trong khi mọi người còn đang băn khoăn, thì ông Tư Minh Thiên là người đầu tiên ký tên.
Ông nói: "Tôi không sợ. Vợ tôi không cần tôi. Tôi ở xa vợ thì cô ấy đỡ phải lo lắng."
Trong ấn tượng của Tư Minh Minh, tình cảm giữa bố mẹ cô rất tốt. Tình cảm ấy luôn đi kèm với những lời cằn nhằn không ngừng của mẹ và tiếng cười "hì hì" của bố.
Vì vậy, Tư Minh Minh tin rằng: người chồng "thiếu não" của cô nhất định sẽ bị Nhiếp Như Sương thu phục. Dù bây giờ anh còn chưa hiểu chuyện, nhưng sớm muộn anh cũng nhận ra, chống cự là vô ích, chỉ có thể đầu hàng.
Khi Nhiếp Như Sương đề nghị họ nên tổ chức một lễ cưới đúng nghĩa, dưới bàn, Tô Cảnh Thu đã đá nhẹ vào chân Tư Minh Minh, ra hiệu cô mau ngăn cản yêu cầu vô lý này của mẹ mình.
Tư Minh Minh hiểu ý, cố gắng thuyết phục: "Mẹ, mẹ xem, dạo này bọn con bận việc quá…"
"Mẹ cứ nghĩ các con đi làm là để sống tốt hơn. Nếu công việc khiến các con không có thời gian tổ chức đám cưới, vậy các con đi làm vì cái gì?" Nhiếp Như Sương vắt chân chữ ngũ, vuốt lại mái tóc hoa râm của mình, tiếp tục nói: "Mẹ nói cho hai đứa biết, dù các con là cưới chạy hay cưới vì lý do gì, thì với kinh nghiệm của người từng trải, mẹ khuyên các con: đừng làm qua loa. Hãy để lại cho mình chút kỷ niệm. Nếu không, sau này già đi, ở viện dưỡng lão mà không có một ký ức đẹp đẽ nào."
"Mẹ…"
"Im đi!"
Nhiếp Như Sương tỏ thái độ kiên quyết, còn buông lời đe dọa: "Không tổ chức thử xem!" Bà nhỏ giọng nói với Tư Minh Minh: "Con không muốn biết hôn nhân là gì sao? Lễ cưới cũng là một phần của hôn nhân."
Quả nhiên, Nhiếp Như Sương rất hiểu con gái mình. Một câu này của bà đã khơi dậy sự tò mò trong lòng Tư Minh Minh. Thấy thời cơ chín muồi, Nhiếp Như Sương đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, bà nói với Tô Cảnh Thu: "Chuyện gọi mẹ thì không cần vội. Tổ chức xong đám cưới rồi gọi cũng chưa muộn."
Dù sắp bị bà làm cho phát điên, nhưng Tô Cảnh Thu vẫn rất lịch sự, tiễn bà đến tận bãi đỗ xe. Khi nhìn thấy chiếc xe cũ kỹ của bà, trong đầu anh hiện lên suy nghĩ: Nhà này có phải không có truyền thống đi xe tốt không nhỉ? Anh còn dự cảm, không lâu nữa "vợ" mình sẽ thừa kế chiếc xe này từ "mẹ vợ".
Anh chỉ mong rằng, khi Tư Minh Minh thừa kế chiếc xe, điều hòa của nó vẫn hoạt động.
Mở cửa xe cho bà, anh cung kính nói: "Dì… à không, mẹ… mẹ đi đường cẩn thận."
Nhiếp Như Sương tỏ vẻ hài lòng, nói với anh: "Dù mọi thứ có thể đơn giản, nhưng chuyện mẹ nói, con cũng nên suy nghĩ. Đời người, cho dù kết hôn vì lý do gì, cho dù sống cùng nhau bao lâu, đã cưới thì phải có… nghi thức. Người trẻ các con nói thế mà, đúng không? Đừng sống như kiểu ăn phải phân, ngửi thì thối, nhìn thì bực, càng không nói đến việc ăn."
Ví dụ của bà thật quá sống động, khiến đầu óc Tô Cảnh Thu tràn ngập hình ảnh chó ăn phân. Vừa gật đầu anh vừa đáp: "Dạ, mẹ, mẹ đi cẩn thận."
Tư Minh Minh đứng phía sau anh, im lặng nhìn theo chiếc xe rời khỏi bãi đỗ. Xe dù cũ, nhưng tay lái của mẹ cô rất vững.
Dáng vẻ lịch sự của Tô Cảnh Thu kéo dài đến khi bà khuất bóng, sau đó anh quay lại, trừng mắt nhìn Tư Minh Minh.
Tư Minh Minh bắt chước giọng anh: "Trừng tôi làm gì? Cẩn thận tôi móc mắt anh ra đấy!"
Tô Cảnh Thu bước lên, giả vờ bóp cổ cô, nghiến răng nói: "Bẻ gãy cái cổ bé xíu này của cô!"
Biết anh chỉ hù dọa, cô hừ một tiếng. Anh buông tay, vẻ chán nản, thầm nghĩ: Biết hôn nhân phiền phức thế này, mình đã chẳng cưới chỉ để đấu với Trịnh Lương.
"Tổ chức đám cưới thì tổ chức đi." Tư Minh Minh nói: "Có gì khó đâu."
"Tổ chức đám cưới không khó?"
"Không khó. Tôi trả tiền." Cô đáp: "Chuyện này là do mẹ tôi khơi mào, tiền tôi lo."
"Không, ý cô là gì đấy? Cô coi thường ai vậy? Đây là chuyện tiền bạc sao?"
Tư Minh Minh giả vờ hỏi: "Thế là chuyện gì?"
Tô Cảnh Thu nuốt ngược câu nói cay nghiệt vào bụng, cảm giác uất ức nghẹn lại trong lòng. Chuyện là gì ư? Chuyện là anh căn bản không muốn tổ chức đám cưới! Tư Minh Minh liếc anh một cái, ho khẽ rồi nói: "Anh bạn, đến thì cứ an tâm mà ở. Anh biết đấy, trừ khi bây giờ anh muốn ly hôn."
"Vậy thì ly hôn đi."
"Không được đâu…" Đôi mắt Tư Minh Minh híp lại đầy thách thức: "Tôi vẫn chưa chơi chán mà!"
Phải nói rằng đầu óc của Tư Minh Minh không phải dạng vừa. Cô ngay lập tức nhấc điện thoại gọi cho Trương Lạc Lạc, hỏi liệu chị của Lạc Lạc ở công ty tổ chức tiệc cưới có khách nào gần đây muốn hủy hôn không. Cô định "nhận đám cưới" đó. Tư Minh Minh hành xử đúng kiểu một kẻ cướp táo bạo. Tô Cảnh Thu dường như bắt đầu hiểu tại sao cô có thể làm mưa làm gió nơi thương trường.
Trương Lạc Lạc cúp máy rồi gọi điện thoại hỏi liền. Ba phút sau, Trương Lạc Lạc gọi lại: Quả thật có một cặp đôi vừa hủy đám cưới. Họ định làm lễ cưới ở Tân Cương dưới chân núi tuyết, tiền cọc đã đóng, địa điểm đã đặt, nhiếp ảnh gia cũng đã sẵn sàng. Nhưng chú rể lại lộ chuyện ngoại tình trước ngày cưới, bị cô dâu bắt quả tang nên đám cưới tan vỡ. Cả hai đang tranh cãi về phí bồi thường hợp đồng, còn dọa nhau báo cảnh sát.
"Được, bảo họ đừng hủy nữa. Đổi tên trên thiệp mời, mình kết hôn thay họ." Tư Minh Minh cúp máy, nhìn Tô Cảnh Thu, nhún vai, giải quyết xong xuôi.
Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, xe cộ qua lại tấp nập. Hai người chỉ mất mười phút để giải quyết vấn đề mà với Tô Cảnh Thu là một chuyện động trời. Anh sững sờ nhìn Tư Minh Minh. Lần đầu tiên trong đời ba mươi năm, anh gặp một người vừa điềm tĩnh vừa "điên rồ" như vậy. Cái cách cô giải quyết vấn đề vượt xa 99% số người mà anh từng biết.
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi." Tư Minh Minh che miệng ho khẽ, giọng nói bình thản: "Nhưng đừng hỏi ở đây được không?"
Lúc này cả hai mới nhận ra nơi họ đứng không phải chỗ lý tưởng để trò chuyện. Họ lên thang máy, cuối cùng ngồi xuống một nhà hàng ăn uống lành mạnh, ngay tại bàn mà lần trước Tư Minh Minh dùng để đi xem mắt.
Chỗ ngồi ấy rất đẹp, ánh sáng trong lành, bên ngoài là cảnh phố xá nhộn nhịp, người xe tấp nập. Nếu chịu khó ngồi đây cả ngày, có thể nhìn thấy đủ loại hỷ nộ ái ố của đời người.
Nhưng lần này, người đối diện Tư Minh Minh không phải đối tượng xem mắt kiêu căng ngạo mạn hôm trước, mà là Tô Cảnh Thu, kẻ còn kiêu ngạo hơn. Sự kiêu ngạo của đối tượng xem mắt thể hiện qua bề ngoài, còn Tô Cảnh Thu là thứ kiêu ngạo sâu bên trong.
Tư Minh Minh không vội mở lời. Kinh nghiệm nhiều năm nơi công sở dạy cô rằng lời nói có thể không cần thốt ra, nhưng một khi nói, phải "đánh trúng chỗ hiểm". Còn Tô Cảnh Thu chẳng nói gì, đơn giản vì anh không muốn, và đang tự trách bản thân vì bị mẹ con nhà họ Tư dễ dàng xoay như chong chóng.
Nhân viên phục vụ nhà hàng, Đào Đào, lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với bà chủ, lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi dù nhiệt độ trong nhà hàng hoàn toàn dễ chịu. Cậu ta nhìn quanh, muốn giao nhiệm vụ này cho người khác, nhưng đồng nghiệp ai cũng kiếm cớ chuồn.
Bất đắc dĩ, Đào Đào đành bước tới, nở nụ cười dè dặt: "Ông chủ, anh chị muốn uống gì?"
"Hỏi cô ấy." Tô Cảnh Thu đáp mà không buồn nhìn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Đào Đào chuyển sự chú ý sang Tư Minh Minh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên gọi cô là gì để không phạm lỗi với cả hai.
"Cứ gọi tôi là bà chủ đi." Tư Minh Minh cố ý nghiêm mặt, thật ra đang trêu Đào Đào. Anh chàng này cứ nhìn cô như gặp mãnh thú, cô phải dọa cho cậu ta sợ chứ!
Đào Đào lén liếc Tô Cảnh Thu, thấy anh nhìn ra cửa sổ, dường như chẳng quan tâm chuyện gì đang xảy ra. Cậu ho nhẹ rồi đáp: "Vậy… bà chủ, chị muốn uống gì?"
"Nước chanh miễn phí, cảm ơn."
Ngoài phố, người ta đổ ra đường ngày càng đông. Dường như ông trời đang giúp Tư Minh Minh, bởi ngay lúc này, Trịnh Lương bước vào tầm mắt cô. Nhớ tới hôm trước Tô Cảnh Thu say rượu gọi tên "Trịnh Lương", cô thầm nghĩ, cơ hội đây rồi.
Cô chỉ tay vào cửa kính, giả vờ lẩm bẩm: "Ồ, đồng nghiệp công ty tôi." Cô giả vờ như không biết, khẽ thầm thì: "Phòng của Trịnh Lương hôm nay tăng ca à..."
Tô Cảnh Thu đã thấy Trịnh Lương từ lâu, nhưng nghe Tư Minh Minh nhắc tới, anh không khỏi liếc thêm lần nữa. Trong ánh hoàng hôn, Trịnh Lương băng qua đường, mặc chiếc áo sơ mi hoa nhí, tóc buộc gọn sau tai, toát lên vẻ dịu dàng.
Con người ta thường thích những thứ không thể chạm tới. Vì không thể đạt được, những thứ ấy trong mắt ta luôn trở nên hoàn mỹ. Tư Minh Minh thấu hiểu điều đó, và cô tận dụng khung cảnh trữ tình ngoài kia, cố ý buông lời: "Hoàng hôn bên núi tuyết chắc cũng đẹp như vậy. Có lẽ cũng đáng để so sánh với mọi cảnh sắc trên đời."
Khoảnh khắc ấy, Tư Minh Minh đã hoàn thành việc quan sát và đánh giá sơ bộ Tô Cảnh Thu. Cô nắm bắt được toàn bộ câu chuyện đơn phương của anh, và ngay lập tức lên kế hoạch giải quyết. Cô không bộc lộ cảm xúc, giống như một con cáo tinh ranh chuẩn bị săn mồi.
Đám cưới nhất định phải tổ chức. Cô nóng lòng muốn trải nghiệm điều này. Mẹ cô nói đúng, nếu về già mà trong báo cáo quan sát hôn nhân của mình thiếu mất "đám cưới", thì không ổn chút nào.
"Không biết đám cưới của người khác có hạnh phúc không nhỉ…" Tư Minh Minh lẩm bẩm, nhìn Trịnh Lương tiến lại gần. Đột nhiên, cô đứng dậy, vươn tay kéo cổ áo Tô Cảnh Thu qua bàn, và dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, cô hôn lên môi anh.
Tô Cảnh Thu theo bản năng định lau miệng, nhưng cô nhanh chóng giữ tay anh lại.
"Chồng à." Tư Minh Minh nhẹ nhàng nói: "Nhìn về phía trước, nhìn tôi."
Nói xong, cô lại hôn anh lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn.