Nhìn về phía trước, nhìn tôi.
Từ trước đến nay, Tư Minh Minh luôn dẫn dắt một đội ngũ với nhiều chức năng, không ngừng giải quyết các vấn đề về nhân sự và quy trình. Cô hiểu rõ rằng: trong một đội nhóm hợp tác, cần phải thống nhất mục tiêu và có những kế hoạch hành động hợp lý. Dù cô cho phép cấp dưới mỗi người một phong cách làm việc riêng, nhưng đội ngũ thì nhất định phải hòa hợp.
Trong cuộc hôn nhân giữa cô và Tô Cảnh Thu, họ dường như chẳng có điểm chung nào. Vì vậy, họ phải hòa hợp; họ không có mục tiêu, vậy thì phải xây dựng mục tiêu.
Khi Tư Minh Minh đặt một nụ hôn đầy chủ đích lên môi Tô Cảnh Thu, cô thấy Trịnh Lương liếc mắt về phía họ. Là con gái của Nhiếp Như Sương, một người cả đời thích "kiếm chuyện", Tư Minh Minh cũng thừa hưởng sở thích này. Cô thích cảm giác thành tựu khi gỡ rối một mớ bòng bong, giống như bây giờ, cuộc hôn nhân của cô là một mớ rối ren. Cô không thể ngồi yên chờ chết.
Còn Tô Cảnh Thu vẫn đang đứng ngơ ngác. Trong khi đó, Tư Minh Minh quay lại ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô biết rõ rằng ngày mai công ty sẽ lại rộ lên những tin đồn mới về chuyện tình cảm của cô. Nội dung chắc chắn không ngoài những thứ như: người phụ nữ từng lạnh lùng thăng tiến bất ngờ đổi khẩu vị, bám vào "nhánh cây cao" và tìm được một cậu ấm nhà giàu để tiếp quản đời mình.
Dưới bàn, cô đá nhẹ vào chân Tô Cảnh Thu và nói: "Tỉnh táo lại đi, đã đến lúc làm việc rồi."
"Làm gì cơ?" Tô Cảnh Thu nhịn cơn bực vì không thể lau môi, giọng điệu không mấy vui vẻ.
"Vận hành cuộc hôn nhân của chúng ta." Tư Minh Minh quyết định nói rõ với anh, bắt đầu mở lòng: "Tôi biết cả hai chúng ta đều không mặn mà gì với cuộc hôn nhân này. Tôi làm vậy là để trải nghiệm, còn anh thì… tôi đoán là để đấu tranh với ai đó. Dù sao thì, chúng ta cũng đã kết hôn, nghĩa là bị ràng buộc với nhau. Dù bắt đầu với tâm thế trò chơi, nhưng trải nghiệm trong trò chơi vẫn rất quan trọng. Chi bằng chúng ta cùng cố gắng để vượt qua."
"Nghĩ mà xem, trong cuộc đời dài đằng đẵng này, nếu không thể cưới người mình yêu, thì cưới một người đồng chí hướng cũng không tệ. Anh và tôi đều có khả năng trở thành những người đồng chí hướng. Cuộc hôn nhân của chúng ta chưa chắc đã tệ hơn người khác." Nói xong, cô lặp lại một lần nữa câu cuối cùng:
Cuộc hôn nhân của chúng ta chưa chắc tệ hơn người khác.
Cô nhấn mạnh hai chữ "người khác" như thể gõ mạnh vào tâm trí của Tô Cảnh Thu, hoặc như một đòn cảnh tỉnh.
Tư Minh Minh quá giỏi trong việc thuyết phục người khác. Trong sự nghiệp, chỉ cần cô ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ và suy nghĩ thấu đáo, một khi mở lời thì chưa từng có ai mà cô không thể xử lý. Có lẽ lý trí đã cho cô năng lực này, hoặc có thể nội tâm cô còn nhạy bén hơn vẻ bề ngoài. Dù thế nào, vào buổi chiều hôm ấy, trong nhà hàng cô từng đi xem mắt, đối diện với người chồng bất ngờ của mình, anh cũng không thoát khỏi khả năng thuyết phục của cô.
Tô Cảnh Thu đầu hàng.
"Vậy thì sống cho tử tế thôi." Anh nói: "Cô nói đúng, dù sao thì ở với ai cũng là sống."
"Anh không được nói thế." Tư Minh Minh cười, nói: "Anh may mắn lắm đấy, vì người anh cưới không tệ chút nào."
Tô Cảnh Thu chưa bao giờ nghe ai khen ngợi mình đầy tự tin như vậy, bị cô chọc cười. Bóng dáng Trịnh Lương đã nhạt nhòa. Vào khoảnh khắc bị hôn, anh nghĩ: Con người cả đời này, luôn có những điều không thể đạt được. Anh chấp nhận số phận. Vợ anh là một người cực kỳ thông minh, một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Trước đó, cả hai chưa từng nghĩ đến việc sẽ tổ chức một đám cưới. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sự cố bất ngờ. Cả hai đều không muốn phí tâm sức vào chuyện này, nhưng họ quên mất một điều: hôn nhân mang tính xã hội rất phức tạp, không thể chỉ là chuyện riêng của hai người, mà luôn có những sự liên quan khó tránh.
Tư Minh Minh quyết định nhanh chóng làm theo ý mẹ để tránh phiền phức, đồng thời tận hưởng trải nghiệm của mình. Còn Tô Cảnh Thu, vì đã buông xuôi, nên trở thành một con rối bị thao túng.
Yêu cầu duy nhất của anh là: Làm đơn giản thôi.
"Đơn giản đến mức nào?" Tư Minh Minh hỏi.
"Đơn giản hết mức có thể."
Tư Minh Minh nghe mà hài lòng, cô cũng ngại rắc rối, bèn gật đầu, thuận nước đẩy thuyền: "Chỉ cần có anh, tôi, và bố mẹ hai bên tham dự. Thế nào?"
"Không còn gì tốt hơn."
Tư Minh Minh thở phào nhẹ nhõm. Thú thật, cô thật sự lo lắng Trương Lạc Lạc và Lục Mạn Mạn sẽ đánh nhau tại lễ cưới của mình, giống như năm đó cô và Lục Mạn Mạn suýt nữa đã túm tóc nhau. Còn Tô Cảnh Thu, anh chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản hơn. Anh hoàn toàn không có ý định giới thiệu Tư Minh Minh với bạn bè của mình.
Cả hai rơi vào im lặng, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình. Tư Minh Minh nhìn bóng dáng Trịnh Lương đã hoàn toàn biến mất, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Cảnh Thu nhíu mày không biết đang nghĩ gì. Nhân viên phục vụ đặt ly nước chanh trước mặt cô, cúi đầu bước đi nhanh chóng. Tại quầy thanh toán, cậu ta lén nhìn đôi vợ chồng ngồi bên cửa sổ, càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Hai con người từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, làm sao lại thành đôi được?
Nhưng Đào Đào lại cảm thấy kỳ lạ, cậu ta nhận ra giữa họ có một mối liên hệ nào đó rất lạ lùng. Đào Đào tin rằng mình không nhìn nhầm, mỗi ngày nhà hàng có biết bao nhiêu nam nữ qua lại, cậu ta luôn có thể nhìn thấu mối quan hệ giữa họ chỉ trong một ánh mắt.
Có lẽ đây là định mệnh, thứ kéo những con người vốn chẳng liên quan lại gần nhau.
Thế rồi, cặp đôi này đồng thời đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.
"Về nhà không?" Tư Minh Minh đứng trước cửa nhà hàng hỏi.
"Về. Sửa soạn đồ rồi đến quán bar."
"Vậy anh cho tôi đi nhờ, tôi không lái xe."
"Đi thôi."
"Anh chờ tôi ghé qua chỗ tôi lấy chút đồ đã."
Tô Cảnh Thu chỉ ậm ừ một tiếng đồng ý. Trước khi lên xe anh, Tư Minh Minh chăm chú ngắm chiếc xe đã được độ lại. Thật sự rất ngầu, hoàn toàn phù hợp với hình xăm trên cánh tay anh. Chỉ cần nhìn chiếc xe này thôi cũng có thể đoán được anh là người như thế nào: không bị gò bó bởi thế tục, muốn đi là đi, có thể leo núi hay vượt biển mà chẳng chút do dự.
"Xe đẹp đấy." Tư Minh Minh buông một câu khen ngợi.
"Ít nhất thì điều hòa vẫn hoạt động tốt." Tô Cảnh Thu đáp lại, tiện tay mở cửa xe cho cô. Tấm bậc thang tự động trượt ra, nhưng với đôi chân dài của cô, chẳng cần đến nó. Cô bước lên một cách đầy tự tin. Sự bướng bỉnh và trẻ con bất chợt của cô thật buồn cười, khiến Tô Cảnh Thu khẽ cười mỉm, sau đó đóng cửa xe lại.
Tư Minh Minh không có nhiều cảm xúc với xe cộ, cũng chẳng quan t@m đến kỹ năng lái xe. Mười năm lái xe không tai nạn của cô chỉ dựa vào việc đi chậm và luôn nhường đường, cộng thêm một chút may mắn. Phong cách lái xe của cô hoàn toàn trái ngược với cách cô làm việc hay đối nhân xử thế. Chỉ khi ngồi trên xe của Tô Cảnh Thu, cô mới nhận ra rằng kiểu lái xe mà mình từng thầm ngưỡng mộ giờ đang ở ngay bên cạnh. Anh lái xe với sự tự tin tuyệt đối, luồn lách giữa dòng xe cộ một cách thoải mái. Thao tác phanh và tăng ga mượt mà đến mức cô không cảm thấy chút khó chịu nào. Vừa định mở miệng khen, cô đã nghe thấy anh hỏi: "Thấy sao? Ngồi xe có điều hòa dễ chịu chứ?"
Tô Cảnh Thu thật sự không bỏ qua cơ hội nào để châm biếm chiếc xe tồi tàn của cô, thỉnh thoảng lại lôi ra để đùa cợt. Nhưng đầu óc Tư Minh Minh lúc này chỉ toàn nghĩ đến đám cưới trên núi tuyết, chẳng buồn tranh luận với anh.
Cô lo lắng rằng Tô Cảnh Thu có thể đổi ý vào phút cuối, đặc biệt khi phải đối mặt với mẹ cô, Nhiếp Như Sương. Nếu điều bà muốn không được thực hiện, bà chắc chắn sẽ nghĩ ra hàng tá cách để hành hạ cô.
"Chúng ta thử đồ cưới luôn đi. Bạn tôi nói người ta đã làm xong đồ rồi, nếu không vừa có thể chỉnh sửa trước."
"Bây giờ à?"
"Đúng. Ngay bây giờ." Tư Minh Minh khẳng định: "Dáng anh chuẩn thế này, mặc gì cũng đẹp."
"?" Tô Cảnh Thu liếc nhìn cô, cảm thấy hơi kỳ quặc khi được cô khen. Anh vẫn tin rằng khó có thể nghe được điều gì hay ho từ miệng cô. Giờ đây, anh phải nâng cao cảnh giác, thậm chí phải vận dụng hết trí óc - vốn không mấy khi dùng - để đoán xem người phụ nữ kỳ lạ này đang mưu tính điều gì. Lần này, anh đoán đúng: có lẽ cô lo sợ anh đổi ý, hủy bỏ đám cưới, để mẹ cô có cơ hội gây khó dễ cho cô.
Chỉ nghĩ đến Nhiếp Như Sương thôi cũng đủ khiến anh toát mồ hôi. Anh, một người từng trải đời, chưa từng sợ ai, vậy mà hôm nay lại bị một người phụ nữ lớn tuổi dọa đến sợ. Nghĩ lại, chính anh cũng thấy chuyện này thật lạ lùng.
Anh bắt đầu hiểu tại sao nhiều người không muốn kết hôn: kết hôn thật sự phiền phức, phải đối mặt với quá nhiều người. Đặc biệt khi gặp phải bà mẹ vợ như Nhiếp Như Sương, ánh mắt sắc bén của bà như thể muốn siêu âm anh, mọi khuyết điểm nhỏ bé cũng không thể thoát khỏi bà. Hơn nữa, cách bà thẳng thừng nói rằng: "Điều quan trọng nhất trong hôn nhân là hòa hợp," lại mang một hàm ý kỳ lạ, khó nói thành lời.
Nghĩ đến hai lần bị cô cưỡng hôn trước đây, giờ Tô Cảnh Thu đã chắc chắn một điều: nhà họ Tư này, có lẽ không có ai là người bình thường cả.
Dừng đèn đỏ, anh liếc nhìn tay Tư Minh Minh. Ngón tay cô vốn thanh mảnh như hành lá, nhưng phần da quanh móng tay bị cô cậy đến rướm máu. Lúc này, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vô thức tiếp tục cạy da bên cạnh móng tay.
Chẳng hiểu sao, Tô Cảnh Thu bực mình, đập nhẹ lên tay cô một cái và mắng: "Đừng cậy tay nữa!"
Tư Minh Minh giật mình, quay lại nhìn anh.
"Thử cậy thêm cái nữa xem! Tật xấu gì thế hả!"
Cô cúi đầu nhìn tay mình, nhận ra lại mắc thói quen cũ. Cô đã như vậy từ rất lâu rồi. Mỗi khi cảm thấy áp lực, tay cô luôn là "nạn nhân" đầu tiên. Lúc suy nghĩ hay ngẩn người, cô thường vô thức cậy da, và đến khi nhận ra thì tay đã chảy máu.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh, cô bình tĩnh lấy khăn giấy ra bọc tay lại.