• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Minh Minh không xa lạ gì với hai chữ "hối hận".

Tôi hối hận vì đã ở bên em.

Tôi hối hận vì đã chọn em.

Tôi hối hận vì mỗi ngày bên em.

Vì đã từng nghe những lời này không chỉ một lần, nên chúng không quá khiến lòng cô lay động. Không, thật ra cũng có chút động lòng, bởi lần này người nói ra là Tô Cảnh Thu. Trước đây, Tư Minh Minh từng nghĩ rằng Tô Cảnh Thu sẽ không nói những lời này, vì anh thật sự rất mềm lòng, mềm hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng quen.

Cô nhìn anh, thấy trán anh dường như vì tức giận mà lấm tấm mồ hôi. Cô nghiêng người lấy một tờ khăn giấy đưa cho anh và nói: "Anh lau mồ hôi trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Anh nói anh hối hận vì đã kết hôn với em, em có thể hỏi lý do được không?"

Tô Cảnh Thu đã đoán trước được thái độ của Tư Minh Minh sẽ như vậy: bình tĩnh vì không để tâm. Nỗi đau bị phớt lờ càng nhân lên gấp bội, anh quyết định trút hết mọi cảm xúc ra.

"Để anh nói thẳng nhé, Tư Minh Minh. Ban đầu anh không mong đợi gì ở cuộc hôn nhân này. Chính em là người đã vẽ ra cho anh một bức tranh tương lai tươi đẹp, để anh bước theo em, tạo ra một ảo tưởng rằng cuộc sống của chúng ta sẽ hạnh phúc. Ngay từ đầu em đã lừa dối anh."

Lông mày của Tư Minh Minh hơi nhíu lại, nhưng cô không phản bác, chỉ gật đầu ý bảo anh tiếp tục.

"Em lừa dối anh, mà lại không có trách nhiệm, cũng không nghiêm túc lừa dối. Em muốn đóng kịch thì đóng, không muốn đóng thì ngay cả giả vờ cũng chẳng buồn làm. Em cứ tự cho mình ở trên cao, xem anh như một kẻ ngu ngốc!"

Tô Cảnh Thu chưa từng buộc tội ai, nhưng lúc này anh cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, vừa đau đớn vừa có chút hả hê độc ác. Anh đấm một cái vào ngực mình, như muốn xua đi nỗi đau.

"Vậy nên anh nghĩ em không có chút tình cảm nào với anh, mọi điều trong thời gian chúng ta ở bên nhau chỉ là em lừa dối anh, đúng không?" Tư Minh Minh nắm chặt ngón tay lạnh buốt trong lòng bàn tay, rồi nhét nắm tay xuống dưới đùi mình.

Tim Tô Cảnh Thu nhói lên, chữ "đúng" như muốn thoát ra khỏi cổ họng anh, nhưng cuối cùng lại bị anh nuốt xuống. Anh im lặng.

Tư Minh Minh nói: "Anh cứ tiếp tục đi. Khó khăn lắm mới có cơ hội để nói hết những suy nghĩ thật trong lòng mình, vậy thì nói cho hết. Anh nghĩ em lừa anh, nhưng tại sao anh vẫn kiên trì với cuộc hôn nhân này lâu như vậy?"

"Vì anh nghĩ, mặc dù em lừa dối anh, nhưng đó là vì em vốn không hiểu yêu là gì, không biết cách yêu người khác. Đó là khiếm khuyết trong tính cách của em. Em không yêu anh, nhưng em tôn trọng anh, và từ góc độ đạo đức, em bảo vệ gia đình của chúng ta, không vượt qua giới hạn của anh. Vì vậy anh nghĩ, dù thế nào đi nữa, cuộc sống này vẫn có thể tiếp tục." Tô Cảnh Thu dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nhưng lần này em thật sự làm tổn thương anh. Em nhất quyết đi tìm Diệp Kinh Thu, hơn nữa lại là sau khi chuyến du lịch của chúng ta bị hủy. Rõ ràng là chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ. Em vì Diệp Kinh Thu mà không quan t@m đến anh, em nghĩ như vậy là phù hợp sao?"

Tư Minh Minh suy nghĩ vài giây rồi hỏi ngược lại: "Anh nghĩ những điều anh vừa nói có logic không?"

"Vào lúc này mà em còn nói đến logic à?" Tô Cảnh Thu bật dậy, đi qua đi lại trên sàn. Vì tức giận, mạch máu trên cổ anh nổi lên, đó từng là nơi mà Tư Minh Minh thấy rất quyến rũ. Cô từng áp tay lên đó, cảm nhận nhịp máu chảy. Nhưng giờ đây, nơi đó đầy giận dữ, phập phồng theo từng lời trách móc và buộc tội của anh. "Khi nào thì em mới có thể vứt bỏ cái gọi là logic của em đi? Khi nào thì em mới hiểu rằng tình cảm là tình cảm, logic là logic! Tình cảm không có logic!"

Ngón tay Tư Minh Minh càng lúc càng lạnh, trái tim cô cũng run rẩy. Cô nghĩ, Diệp Kinh Thu nói không sai, cô chính là loại người sẽ cô độc đến cuối đời. Ngay cả một người bao dung và lạc quan như Tô Cảnh Thu cũng trở nên đáng sợ như thế này. Trước đây chắc chắn anh chưa từng trải qua một cuộc cãi vã như vậy, nếu không anh sẽ không nói chuyện với giọng run rẩy, mắt đỏ ngầu, như muốn khóc.

Cô nói: "Anh bình tĩnh lại chút, được không?"

"Anh không bình tĩnh được, anh không hiểu nổi!" Tô Cảnh Thu nói: "Ban đầu anh nghĩ mình có đủ kiên nhẫn để ở bên em, nhưng bây giờ anh không muốn tiếp tục nữa. Anh không thấy hy vọng gì cả."

Tô Cảnh Thu không kiềm chế được nữa. Anh thật sự vẫn giữ sự ngây thơ của một cậu thiếu niên, ở độ tuổi này vẫn khóc lóc đòi tình yêu. Nhưng khi không có được, anh sẵn sàng buông bỏ, liều lĩnh và bốc đồng.

Quy trình này, Tư Minh Minh đã rất quen thuộc.

Thật kỳ lạ, phải chăng những người đàn ông này đều dùng chung một bộ não? Họ ở bên nhau một năm rưỡi, vậy mà cứ như sống chết không rời. Họ đòi hỏi rất nhiều ở bạn đời, nhưng lại không đòi hỏi gì ở chính mình. Tô Cảnh Thu tốt hơn một chút, anh kiên nhẫn hơn và cũng mang lại cho cô nhiều niềm vui, cảm động hơn. Nhưng anh nói anh không cảm nhận được tình cảm của cô. Dù tình cảm của Tư Minh Minh thể hiện rất nhạt, điều đó là do tính cách của cô. Cô hiếm khi thể hiện mạnh mẽ hay bốc đồng, nhưng trong mối quan hệ với Tô Cảnh Thu, cô đã thật sự đặt tâm vào đó.

Nhưng Tô Cảnh Thu lại không cảm nhận được.

Tư Minh Minh vẫn không giải thích gì, còn Tô Cảnh Thu thì tiếp tục trách móc cô.

Cô tổng kết lại: lạnh nhạt, thực tế, lý trí, kiêu ngạo, máy móc, không tôn trọng bạn đời, không phù hợp để kết hôn và yêu đương. Cô lặng lẽ nghe hết những lời anh nói, rồi hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Hết rồi." Tô Cảnh Thu nói hết những gì mình muốn nói, giờ đây anh giống như một quả bóng bị xì hơi, ngồi xuống sofa, lòng trống rỗng. Anh cẩn thận liếc nhìn Tư Minh Minh, thấy tay cô vẫn đặt dưới đùi, bờ vai hơi co lại. Cô cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh nhìn thấy mũi cô thoáng lóe lên một ánh sáng, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng biến mất, khiến anh nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.

Tư Minh Minh cảm thấy hơi buồn.

Một buổi tối ở Shangri-La, bầu trời đầy sao lấp lánh, Tư Minh Minh đi dạo dọc theo rừng cây và tình cờ gặp Diệp Kinh Thu đang ngắm sao.

Anh ta còn ngắm sao sao? Tư Minh Minh cảm thấy rất khó hiểu. Cô đứng đó nhìn một lúc, đợi anh ta ngắm xong, rồi thiền định, sau đó mới cúi xuống nói chuyện với anh ta: "Diệp Kinh Thu, tôi hỏi cậu này, năm đó cậu bói cho tôi liệu có sai không? Ít nhất nhìn bây giờ thì cậu đã sai rồi."

Diệp Kinh Thu cười đầy bí ẩn: "Đúng hay sai, tùy vào cách cậu nghĩ thôi."

"Tôi không hiểu, cậu nói rõ xem. Dựa vào đâu mà từ khi tôi mười mấy tuổi cậu đã nguyền rủa tôi, còn nguyền rủa đến tận bây giờ?" Tư Minh Minh nắm chặt tay, lại muốn đánh anh ta một trận.

"Cậu vẫn chưa hiểu à?" Diệp Kinh Thu đáp: "Nguyên nhân cốt lõi mỗi lần cậu chia tay với ai đó đều là vì họ nhanh, còn cậu thì chậm. Hoa tuyết liên trên núi Thiên Sơn mọc ở độ cao trên 3.000 mét, tám năm mới nở một lần, mỗi lần nở chỉ kéo dài một tháng. Biết bao người muốn nhìn thấy vẻ đẹp của nó, nhưng chỉ một số ít người mới có cơ hội. Cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu đạo lý này sao?"

Hôm đó, trong điện thoại của Tư Minh Minh vẫn còn tin nhắn của Tô Cảnh Thu muốn ly hôn. Cô nghĩ Tô Cảnh Thu không giống người khác. Anh lái chiếc xe như thế, dám làm những việc mà người khác không dám, dám đi đến những vùng đất lạnh giá để ngắm tuyết liên.

"Cậu ăn nói vớ vẩn!" Tư Minh Minh phản bác: "Cậu chưa từng yêu đương, cậu biết gì chứ?"

"Những người này qua lại trong cõi nhân gian, tôi hiểu họ." Diệp Kinh Thu đáp: "Cậu và tôi, từ đầu đến cuối đều là người cùng một đường."

"Im miệng, nói thêm tôi đánh cậu đấy!"

Tư Minh Minh lại bỏ đi. Cô nghĩ: Dù gì thì hoa tuyết liên cũng có kỳ nở hoa cố định, mỗi năm vào tháng 7 hoặc tháng 8, chỉ cần tìm là có thể thấy. Nhưng con người thì sao? Tình cảm của con người không cố định, không thể định nghĩa, nên Diệp Kinh Thu nói sai rồi.

Tư Minh Minh nghĩ đến hoa tuyết liên, rồi lại ngước nhìn Tô Cảnh Thu. Cô cảm thấy hơi đau lòng, nhưng cô thật sự không phải là người giỏi tỏ ra yếu đuối. Cô sẽ không nói: Tô Cảnh Thu, em hơi đau lòng, tốt nhất anh hãy rút lại từng câu vừa nói đi. Cô sẽ không nói. Thật ra, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi Tô Cảnh Thu nói ra hết, mà cô cũng không ngăn cản. Trong cuộc sống của cô, thật sự không thiếu những người mang mặt nạ. Những người đó đeo mặt nạ, nói những lời giả dối, cô nghe nhiều đến chán ghét. Tô Cảnh Thu xé bỏ chiếc mặt nạ, điều này thật tốt. Anh khiến cô hiểu rằng, tuyết liên mọc ở nơi đó, chính vì không bận tâm ai có thể nhìn thấy hay không. Đó là kỳ nở hoa của tuyết liên, là số phận của chính nó.

"Được thôi." Cô nói: "Em biết ý định ly hôn của anh rất kiên quyết, và em cũng không nên dây dưa quá nhiều, nếu không sẽ là sự tiêu hao đối với cả hai chúng ta. Tình cảnh của chúng ta vốn đã rất tệ rồi, anh thì đứng trên bờ vực phá sản, em thì thất nghiệp, cả hai đều đang trong giai đoạn mù mịt. Nếu thêm một chuyện ràng buộc nữa, thật sự rất mệt mỏi."

"Em đồng ý ly hôn." Tư Minh Minh bình tĩnh nói. Cô nhìn thấy Tô Cảnh Thu ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, liền mỉm cười.

Cô lờ mờ nhớ lại rằng họ từng có cuộc trò chuyện về việc chia tay, và Tô Cảnh Thu đã nói rằng nếu chia tay, anh sẽ lập tức bắt đầu một mối quan hệ mới. Bây giờ, Tư Minh Minh tin rằng lời anh nói không hề giả.

Tư Minh Minh hoàn toàn không có cảm giác không cam lòng, không luyến tiếc hay níu kéo, điều này khiến Tô Cảnh Thu càng khó chịu hơn. Anh cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, trước đó vẫn còn mong đợi Tư Minh Minh sẽ giữ mình lại. Dù không giữ lại, chẳng phải sếp Minh nên kiên cường hơn sao? Sếp Minh làm sao có thể chấp nhận thất bại mà không chiến đấu chứ?

Suy nghĩ tan biến, anh như bị đặt vào một vùng đất hoang vu. Trong đầu anh từng diễn ra một bộ phim tình cảm đầy kịch tính và xúc động trước khi cô trở về.

Anh nhìn Tư Minh Minh đứng dậy bước về phòng mình, nhìn cô đóng cửa, rồi nghe thấy tiếng động từ bên trong. Cô đang thu dọn đồ đạc. Chắc chắn cô sẽ nhanh chóng rời khỏi căn nhà của họ. Tô Cảnh Thu nghĩ nhiều điều, rằng khi Tư Minh Minh rời đi, anh nên giữ thái độ nào để tiễn cô đây?

Cửa mở, Tư Minh Minh bất ngờ lao ra. Tô Cảnh Thu chưa từng thấy Tư Minh Minh như vậy. Cô đỏ mặt, mắt cũng đỏ, tóc rối bời, vai cứng đờ, tay nắm chặt. Cô nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt như muốn thiêu đốt anh, khiến anh cảm thấy cô sắp xé anh thành từng mảnh! Sự giận dữ của cô tràn đầy trong từng khớp xương, từng khớp nối, từng lỗ chân lông.

"Anh dựa vào đâu mà nói em như vậy!" Tư Minh Minh bất ngờ hét lên, giọng cô run rẩy, điều mà Tô Cảnh Thu chưa bao giờ thấy ở cô.

"Anh dựa vào đâu!" Tư Minh Minh bước một bước lớn đến trước mặt anh, ngọn lửa giận dữ trên người cô bừng bừng cháy: "Anh nói em lừa anh, vậy anh không lừa em sao? Anh có biết rõ lý do mình kết hôn không? Là vì Trịnh Lương kết hôn! Anh nản lòng rồi mới kết hôn với em!"

"Anh nói em không tôn trọng anh, vậy anh có thật sự tôn trọng em chưa? Anh ngầm thích Trịnh Lương! Có phụ nữ nhắn tin cho anh! Trên cánh tay anh còn xăm tên người yêu cũ! Em đã xử lý thế nào? Em đã hiểu, đã bao dung anh! Tất cả những điều đó đều liên quan đến anh! Còn Diệp Kinh Thu thì có liên quan gì đến em? Anh dựa vào đâu mà bôi nhọ em không chung thủy trong tình cảm với anh! Anh xứng sao?"

Tư Minh Minh bỗng cảm thấy thật thoải mái. Thì ra cãi nhau là như vậy, không cần lý trí, vì lý trí sẽ bị người ta cười nhạo, bị xem là không có tình cảm. Không khóc là không yêu, không làm loạn là không để tâm, không có cảm xúc thăng trầm là không đặt tình cảm vào. Vậy nên khi cãi nhau, cần nói hết những lời tổn thương, khi chia tay hay ly hôn, cần xé nát người kia ra, như vậy mới chứng minh được tình cảm sâu sắc!

Tư Minh Minh bỗng bối rối. Cô không biết là mình có vấn đề hay người khác có vấn đề. Họ làm sản phẩm, viết mã nguồn, cứ mã nguồn đó nếu có vấn đề thì sửa, nếu có thời gian và tiền bạc thì nâng cấp. Vậy ra tình cảm cũng như thế sao? Phải được viết thành một bộ chương trình, con người không được khác biệt, nếu không sẽ bị sản phẩm mới thay thế!

Cô hiểu rồi!

Hóa ra sự cay nghiệt lại là một thứ vũ khí hữu dụng như thế.

"Anh nói anh hối hận vì kết hôn với em. Vừa rồi, em cũng hối hận, hoàn toàn hối hận. Em đã nghĩ rằng anh khác với người khác, anh sẽ hiểu. Em đang trải qua giai đoạn thấp nhất trong cuộc đời mình, đang chống chọi với công việc và áp lực. Em từng nghĩ rằng anh là bạn đời của em, chúng ta sẽ thấu hiểu và dìu dắt nhau vượt qua quãng thời gian này. Nhưng trong đầu anh chỉ toàn là việc em không chung thủy, không tôn trọng anh, không yêu anh. Anh khiến em cảm thấy tất cả những chân tình em từng dành cho anh đều như bị vứt cho chó ăn!"

Cô đưa tay chỉ vào Tô Cảnh Thu: "Từ ngày đầu tiên kết hôn, em đã chuẩn bị tinh thần để ly hôn rồi!"

Mỗi câu nói của cô như một mũi dao nhọn găm thẳng vào tim Tô Cảnh Thu. Anh thậm chí muốn đập tan cả thế giới này, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén.

Tư Minh Minh nói xong, cơ thể cô vẫn còn run rẩy. Cô cảm thấy như mình vừa học được một kỹ năng phi thường trong hôm nay. Cô bắt đầu hối hận vì đã học được điều này quá muộn. Lẽ ra, trong mỗi lần bị người khác chỉ trích trước đây, cô nên dùng thái độ này để bảo vệ chính mình.

Cô nhìn Tô Cảnh Thu một lần nữa, sau đó quay người trở về phòng.

Cô nghĩ đến việc quay lại căn nhà của mình, nhưng khu chung cư của cô đang bị phong tỏa. Muốn đến nhà Nhiếp Như Sương, nhưng lại sợ mẹ sẽ hỏi han và lo lắng không ngừng. Cuối cùng, cô quyết định đặt lịch ly hôn trực tuyến. Cô không hỏi Tô Cảnh Thu ngày nào tiện, mà chọn luôn ngày gần nhất, sau đó gửi lịch hẹn cho anh kèm theo tin nhắn: "Ngày này nhé! Mang theo bản thỏa thuận của anh!"

Rồi cô kéo vali, chuẩn bị ra khách sạn ở.

Tô Cảnh Thu tất nhiên không cho cô đi. Anh chắn ngay trước mặt cô, cô đi trái, anh chắn trái; cô đi phải, anh chắn phải, tóm lại không để cô rời đi. Tư Minh Minh lùi lại một bước, quát anh: "Tránh ra!"

"Em đừng đi! Anh đi!" Tô Cảnh Thu nói rồi mở cửa bước ra ngoài. Nhưng vài giây sau, anh lại quay lại, nói: "Gần đây trộm cắp lộng hành, em đừng đi!" Sau đó, anh thật sự rời đi.

Ngày ly hôn đã được ấn định, và mọi chuyện coi như đã xong. Anh lang thang vô định trên phố, cuối cùng quyết định đến nhà Cố Tuấn Xuyên tá túc vài ngày.

Khi thấy bộ dạng thảm hại như chó rơi xuống nước của anh, Cố Tuấn Xuyên thật sự không nỡ. Anh ấy mời Tô Cảnh Thu vào nhà, còn rót cho anh một tách trà.

"Tôi sắp ly hôn rồi." Tô Cảnh Thu nói.

"Ly hôn xong hẵng nói." Cố Tuấn Xuyên đáp: "Cứ như tôi trước đây, cầm được tờ giấy ly hôn rồi hãy khoe. Không thì chỉ là nói khoác thôi."

"Tôi chắc chắn sẽ ly hôn. Tôi đã quyết rồi." Tô Cảnh Thu nói: "Làm đàn ông thì lời nói ra phải như nước đổ đi, không thể rút lại."

"Tôi nói lại lần nữa, đừng nói khoác." Cố Tuấn Xuyên ngắt lời: "Nói mạnh mồm có khiến cậu thành đàn ông đích thực không?"

"…"

"Điều khiến cậu thành một người đàn ông chính là phẩm chất của cậu."

"…"

Tô Cảnh Thu lặng người, không biết đáp lại thế nào. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng cũng không thể nói được gì, có lẽ vì mọi lời cay nghiệt anh đã nói hết với Tư Minh Minh rồi. Giờ thì anh bắt đầu hối hận. Anh không nên nói như thế. Anh chưa từng làm tổn thương ai đến mức này, thế mà lại nhẫn tâm đối xử với Tư Minh Minh như vậy.

Nằm trên giường nhà Cố Tuấn Xuyên, anh trằn trọc không yên. Lương tâm anh cắn rứt. Có lẽ mình thật sự không xứng đáng là một người yêu tốt, anh nghĩ. Tư Minh Minh chắc hẳn rất đau lòng.

Không thể ngủ được, anh nhắn tin cho cô: "Anh xin lỗi."

Tư Minh Minh không trả lời.

Cô cũng không ngủ được, nhưng không thèm nhìn điện thoại. Đêm khuya, cô ngồi thiền. Tâm trí cô chưa bao giờ rối loạn đến thế. Cuộc cãi vã với Tô Cảnh Thu đã rút cạn mọi sức lực của cô.

Khi cô kết thúc, trời đã hửng sáng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của anh, nên trả lời: "Em cũng xin lỗi. Đến ngày ly hôn chính thức, em sẽ mời anh một bữa cơm. Anh đừng để bụng những lời em đã nói."

"Anh là một người rất tốt." Tư Minh Minh bổ sung thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK