Tư Minh Minh vẫn nhớ rõ Diệp Kinh Thu 16 tuổi là một thiếu niên trông có vẻ yếu ớt, gió thổi cũng ngã.
Ngày đầu tiên hai người làm bạn cùng bàn đã đánh nhau rồi. Vì không biết từ đâu, Diệp Kinh Thu lấy được bát tự của Tư Minh Minh, vẽ bát quái lên giấy, nói là muốn bói vận mệnh cho cô. Từ nhỏ, Tư Minh Minh đã là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, khinh thường mấy trò này. Nhưng tuổi trẻ nông nổi, cô cũng tò mò, không biết quẻ đó nói gì về mình. Liệu cô có số mệnh đại phú đại quý không?
Chiều tháng Chín, ngoài lớp học tiếng ve kêu râm ran. Đám bạn học đều lơ mơ buồn ngủ giữa tiết trời đầu thu, chỉ có hai người tròn mắt chăm chú nhìn tờ giấy. Diệp Kinh Thu nhắm mắt, tay cầm bút lướt trên giấy như rồng bay phượng múa, vẽ ra những hình thù kỳ lạ. Cô thiếu nữ Tư Minh Minh ghé sát vào, phát hiện mấy hình thù đó trông như một đống bậy bạ, không hiểu nổi.
Một lúc sau, Diệp Kinh Thu mở mắt, nhìn tờ giấy rồi nhìn cô, nói: "Cậu mệnh phạm Cô Tinh."
"Cậu nói vớ vẩn!" Tư Minh Minh phản ứng ngay. Khi đó, cô cũng chẳng biết "mệnh phạm Cô Tinh" là gì, nhưng xem phim nhiều, biết đó chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Sao cậu lại chửi người khác thế hả?" Diệp Kinh Thu nói: "Cậu cũng vô văn hóa quá đấy!"
"Thế cậu dựa vào đâu mà nói tôi mệnh phạm Cô Tinh?"
"Tôi cứ nói mệnh phạm Cô Tinh đấy!"
Hai người tranh cãi nảy lửa chỉ vì bốn chữ đó. Một người quên luôn việc bói, một người cũng quên mất phải hỏi quẻ, cuối cùng, Tư Minh Minh nổi điên, giật quyển vở bài tập của Diệp Kinh Thu xé tan tành. Các bạn học trong lớp đều quay đầu nhìn, nhưng họ chẳng hay biết, vẫn đắm chìm trong màn cãi nhau.
Hậu quả là, Diệp Kinh Thu trở thành người bạn cùng bàn ngắn hạn nhất trong cuộc đời của Tư Minh Minh. Chiều hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đã tách họ ra, một người ngồi tận góc trái, một người ngồi góc phải.
Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc vì chuyện này mà ghét Diệp Kinh Thu, từng lén lút theo dõi anh ta, phát hiện nhà anh ta ở ngay sau một đạo quán. Lục Mạn Mạn còn kể: "Ngày tụi mình đến, có một người mặc đạo bào bước ra từ nhà cậu ấy. Cái tên Diệp Kinh Thu này chắc đã nhập đạo rồi. Thật đáng sợ!"
Tư Minh Minh chẳng quan tâm Diệp Kinh Thu nhập môn gì. Sau đó, cô cứ chặn đường cậu hỏi: "Cậu dựa vào đâu mà nói tôi mệnh phạm Cô Tinh?" Coi như ân oán giữa hai người bắt đầu từ đó.
Thế mà bây giờ, chính con người đó lại gom cả đống bưu thiếp từ khắp nơi trên thế giới gửi cho cô. Trên bưu thiếp, ngoài chữ ký Diệp Kinh Thu và con dấu bưu điện địa phương, chẳng có thêm chữ nào. Tư Minh Minh liếc qua ngày tháng. Tấm áp chót từ Singapore, tấm cuối cùng từ núi Nga Mi.
Tất nhiên, cô nhận ra nét chữ của Diệp Kinh Thu. Khi xưa, anh ta vẽ bậy trên giấy, hiếm hoi lắm mới nghiêm túc viết vài chữ, thì đều là kiểu chữ rồng bay phượng múa như này. Bao năm trôi qua, chữ viết của anh ta vẫn chẳng thay đổi gì.
Tô Cảnh Thu đứng bên cạnh nhìn, suýt nữa thì giậm chân, liên tục mách: "Mẹ ơi! Mẹ xem đi! Tư Minh Minh cô ấy chỉ lo hồi tưởng thôi, trong mắt cô ấy làm gì còn có chúng ta nữa..."
Tư Minh Minh đang nghịch mấy món đồ lặt vặt mà Diệp Kinh Thu gửi đến: vỏ cây, đá sỏi, chẳng thứ gì ra hồn. Nhiếp Như Sương nói với cô: "Mẹ bảo rồi, cái thằng thầy bói đó..."
Nhưng khi nhắc tới Diệp Kinh Thu, Nhiếp Như Sương cũng hơi rùng mình. Năm xưa, bà đến trường đón Tư Minh Minh, bị Diệp Kinh Thu chặn lại nói: "Con gái bác mệnh rất cứng, định sẵn vô tình vô căn."
Nhiếp Như Sương tức điên lên, chỉ vào mặt cậu quát: "Thằng nhãi ranh này, nói bậy bạ gì đó!" Bà khổ cực nuôi dạy con gái, dù tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng sao có thể vô tình vô căn được? Nhiếp Như Sương túm cổ áo Diệp Kinh Thu, bắt giải thích rõ ràng.
Nhưng mặt Diệp Kinh Thu không cảm xúc, chỉ lẩm bẩm "thiên cơ bất khả lộ" rồi bỏ đi.
Từ đó về sau, mỗi lần anh ta nhìn thấy Nhiếp Như Sướng là lại thể hiện biểu cảm thương xót. Mỗi lần Nhiếp Như Sương gặp Diệp Kinh Thu, bà đều ôm ngực thở dài: Tôi tạo nghiệt gì mà con gái tôi lại học cùng lớp với thằng thầy bói này cơ chứ? Vì tò mò, bà lân la hỏi các phụ huynh khác: Thằng nhóc đó có nói con nhà các chị mệnh phạm Cô Tinh không? Nhưng ai cũng lắc đầu.
Nhiếp Như Sương cảm thấy không ổn, bèn bí mật điều tra. Bà đạp xe đến khu nhà sau đạo quán, tìm bố mẹ Diệp Kinh Thu, ai ngờ hàng xóm đều nói: Nó sống cùng bà nội. Bố ở đạo quán phía trước, mẹ thì đi ngao du khắp nơi rồi. Hóa ra cả nhà đều là thầy bói! Nhiếp Như Sương thở dài bỏ về, nhưng chuyện này khiến bà không thể yên lòng.
Khi đó, bà tự nhận mình đã thấy nhiều sóng gió, nhưng đêm đến vẫn vì chuyện này mà than thở. Ông chồng an ủi: Chỉ là lời nói đùa trẻ con thôi, bà sợ cái gì?
"Ông biết cái gì!" Nhiếp Như Sương gắt: "Bố mẹ nó đều kỳ quặc, không giống người thường." Vì thế, bà nhờ người hóa giải, đặt bát nước bên giường Tư Minh Minh, đốt hình nhân giấy ở chỗ không ai thấy. Một người bình thường như bà bị Diệp Kinh Thu làm cho sợ đến phát hoảng.
Hiện tại, Nhiếp Như Sương ôm ngực, phẩy tay bảo Tư Minh Minh: "Mau mang cái này đi, mang đi! Mẹ không muốn thấy! Thằng thầy bói đó từ nhỏ đã đáng sợ, chỉ cần nhìn nó mẹ đã lạnh cả sống lưng."
"Mẹ sợ cậu ta làm gì!" Tư Minh Minh ôm lấy thùng đồ, quay sang nói với Tư Minh Thiên: "Bố mau khuyên mẹ đi, mẹ lại nghĩ vẩn vơ rồi."
Ra khỏi nhà, cô lên xe của Tô Cảnh Thu. Anh liếc nhìn thùng đồ rách rưới trên ghế sau, hỏi: "Đồ của bạn thầy bói đó cũng xứng ngồi trên xe anh à?"
"Vậy em đi taxi về." Tư Minh Minh làm bộ định xuống xe, nhưng Tô Cảnh Thu kéo lại: "Thôi được rồi, về thôi." Tô Cảnh Thu chẳng làm gì được cô, cũng chẳng làm gì được tên thầy bói kia. Một người không thấy, không chạm được, chỉ gửi một thùng đồ cũng đủ khiến người ta khó chịu.
Trên đường, lần đầu tiên Tư Minh Minh chẳng buồn nghe radio, chỉ nghĩ về cảnh tượng ở Singapore. Lúc đó, trong lúc phỏng vấn, cô thấy một người trông giống Diệp Kinh Thu, nhưng khi chạy ra đường, anh ta đã biến mất. Trùng hợp thay, bưu thiếp của anh ta ghi rõ những ngày đó cũng ở Singapore.
Tô Cảnh Thu thấy cô không làm gì, tự tay bật radio. Anh chợt cảm thấy câu chuyện linh tinh này cũng khá thú vị, ít nhất còn hấp dẫn hơn cô.
Nhưng hôm nay, Tư Minh Minh không muốn nghe, tắt đi luôn. Tô Cảnh Thu đập tay cô: "Thích gây chuyện đúng không!"
"Diệp Kinh Thu là một thầy bói." Cô đột nhiên nói, nhìn vào mắt anh rồi tiếp: "Mẹ em cũng biết. Cậu ấy từng nói với em rằng cậu ấy sẽ chết vào đúng ngày sinh nhật ba mươi tuổi. Em cứ tưởng cậu ấy đã chết thật rồi chứ."
"Sao em lại để ý đến sống chết của cậu ta? Chuyện đó liên quan gì đến em?" Tô Cảnh Thu hỏi: "Tại sao em không chịu thừa nhận rằng Diệp Kinh Thu chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng mình?"
"Vấn đề là không phải."
"Anh không nói đến tình yêu." Tô Cảnh Thu bình thản nói: "Thú thật nhé Tư Minh Minh, sống với em một thời gian anh đã hiểu một điều: Trên đời này, đúng là có người không yêu ai cả. Anh nghĩ em không yêu Diệp Kinh Thu, nhưng cậu ta quả thật đặc biệt với em."
Một câu nói đã chỉ ra điều mà Tư Minh Minh không nhận ra. Tô Cảnh Thu cũng không hiểu sao anh có thể nói những lời này một cách dứt khoát như vậy. Từ một góc độ nào đó, anh cảm thấy họ thật sự là cặp đôi hoàn hảo: Anh không yêu cô, còn cô không yêu bất kỳ người đàn ông nào. Thực tế này không khiến người ta đau lòng, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng, trong lòng anh, Tư Minh Minh cũng rất đặc biệt.
Giống như kết bạn, cần phải từ từ mở lòng, cuối cùng mới biết người đó có đáng để tin tưởng hay không.
"Anh không giận à?" Tư Minh Minh hỏi.
"Anh giận gì chứ? Nếu có, anh sẽ giận vì bản thân không có quyền được biết chuyện gì. Nói thế này nhé, dù gì hai ta cũng ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, dù không ăn nhiều, ngủ cũng chẳng mấy, nhưng vẫn thân thiết hơn người ngoài, đúng không? Em không thể đối xử với anh như người xa lạ, thế thì em đúng là quá đáng lắm rồi." Tô Cảnh Thu nói: "Anh có thể đảm bảo không coi em là người ngoài. Em có thể đảm bảo không coi anh là người ngoài không?"
"Hiện tại không thể đảm bảo." Tư Minh Minh trả lời thẳng thắn.
"Được rồi, em giỏi lắm." Tô Cảnh Thu tức phát điên, xuống xe không thèm mở cửa cho cô, còn ôm cả thùng đồ của tên thầy bói. Tư Minh Minh theo anh vào nhà, nói: "Diệp Kinh Thu từng viết cho em một bức thư rất dài, nhưng nội dung em không thể nói với anh."
"Thế em nói làm gì?"
"Không phải anh muốn quyền được biết à?"
"Anh cần quyền biết mà em lại bưng bít mọi thứ?"
"Ồ." Tư Minh Minh liền im bặt. Việc này liên quan đến bí mật của Diệp Kinh Thu. Nhiều năm qua, cô vẫn giữ kín, ngay cả bạn thân nhất cũng không nhắc đến. Vì trong thư, Diệp Kinh Thu đã viết: "Đây là thiên mệnh của tôi và cậu. Hãy giúp tôi giữ bí mật này."
Tất nhiên, cô không kể với Tô Cảnh Thu, nhưng cô lại nói một chuyện khác: "Anh còn biết mách mẹ. Đàn ông đàn ang gì mà đi mách mẹ, anh...
"Có lý làm gì cũng được! Em bắt nạt anh, anh phải để mẹ em phân xử." Tô Cảnh Thu đáp: "Em cũng có thể mách mẹ anh, miễn là em có lý. Em có không?"
"Anh hút thuốc, uống rượu, thức khuya, đó là ba điều dẫn đến đột tử. Mẹ anh biết không?"
Tô Cảnh Thu lập tức gõ vào đầu cô, đe dọa: "Tư Minh Minh, anh khuyên em đừng kiếm chuyện!"
"Cứ làm đấy!"
Sau khi ném lại câu này, Tư Minh Minh ôm lấy cái hộp và chạy thẳng vào phòng mình, khóa cửa rồi mở ra xem xét. Cô hy vọng sẽ tìm được manh mối nào đó về hành tung của Diệp Kinh Thu, người luôn bí ẩn. Anh ta đã sống qua tuổi 30, chẳng lẽ "thiên mệnh" lại lùi đến năm 31 sao?
Lúc này, Lục Mạn Mạn gọi điện tới, giọng đầy phẫn nộ: "Tư Minh Minh, điên tiết quá! Chết tiệt!"
Tư Minh Minh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, vội trấn an: "Bình tĩnh lại nào, nói chậm thôi."
Lục Mạn Mạn vừa kể vừa chửi, gần như sắp khóc. Hóa ra, khi lướt vòng bạn bè trên mạng xã hội, cô ấy nhìn thấy Bạch Dương đang tổ chức sinh nhật cho một cô gái khác. Nhưng buổi sáng, Trương Lạc Lạc còn nói Bạch Dương đi công tác, không có ở Bắc Kinh!
Lục Mạn Mạn kìm nén cảm xúc, hỏi cô gái kia: "Tổ chức sinh nhật ở đâu thế?"
Cô gái đáp: "Ở Bắc Kinh!"
Lục Mạn Mạn quay ra phàn nàn với Tư Minh Minh: "Giỏi quá rồi, Bạch Dương đúng là cao thủ. Mình phải đi xé xác anh ta!"
"Cậu bình tĩnh đã." Tư Minh Minh nói. "Chuyện này chỉ chứng minh Bạch Dương nói dối, chưa đủ làm bằng chứng anh ta ngoại tình. Đừng vội làm rối lên."
"Thế mình phải làm gì bây giờ?" Lục Mạn Mạn tức đến mức giậm chân: "Trương Lạc Lạc đúng là ngốc! Mình nói với cậu ấy bao nhiêu lần rồi, Bạch Dương là một tên..."
"Đừng trách Lạc Lạc vội." Tư Minh Minh ngắt lời. "Để mình suy nghĩ chút đã, được không?"
Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng hạ hỏa, trả lời: "Được."
Sau một lúc suy nghĩ, Tư Minh Minh nói: "Cậu với Bạch Dương không phải bạn bè trên mạng xã hội, đây là điểm tốt. Anh ta không biết cậu đã biết chuyện. Ngày mai cậu mang một món quà đến gặp cô gái đó, giả vờ như vô tình thăm dò thử."
"Được. Có nên nói với Lạc Lạc không?"
"Tạm thời đừng. Nếu chỉ là hiểu lầm, sẽ ảnh hưởng xấu đến quan hệ vợ chồng họ. Tâm trạng Lạc Lạc dạo này không ổn, nói thẳng ra lúc này chỉ làm cậu ấy sụp đổ."
Cúp máy, Tư Minh Minh mới nhận ra ngón tay cái của mình đã bị cô gỡ lớp da chết đến chảy máu. Cô lấy một miếng giấy quấn lại ngón tay, rồi dọn dẹp cái hộp của Diệp Kinh Thu.
Tối đó, trước khi đi quán bar, Tô Cảnh Thu gõ cửa phòng cô chào một tiếng. Cô ra mở cửa, dặn dò anh đi đường cẩn thận. Tô Cảnh Thu thấy tay cô băng bó, lập tức nổi giận: "Tư Minh Minh, em làm cái trò gì thế? Cứ cậy tay như vậy thì sớm muộn cũng nát hết!"
"Lần sau em sẽ chú ý."
"Chú ý cái quái gì!" Tô Cảnh Thu quay người bước đi, tới quán bar liền pha vài ly rượu, rồi ra ngoài hóng gió. Nghĩ đến tay của Tư Minh Minh, anh tức tối mở điện thoại lên mạng tìm mua đồ. Có người gợi ý mua đồ chơi xả stress, khi suy nghĩ thì lấy ra thay thế, cũng có người nói nên dùng cách ngăn vật lý.
Anh mở điện thoại tìm đồ bao ngón tay, xong gửi cho Tư Minh Minh cả chục hình ảnh sản phẩm kèm tin nhắn: "Chọn đi. Còn cậy nữa thì anh bẻ tay em."
Tư Minh Minh lần lượt mở xem, cười khúc khích. Cô đã gẫy tay mình nhiều năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên có người gửi đồ như vậy cho cô. Cô không biết phải chọn gì, nên đáp: "Cái nào cũng được, anh chọn đi."
Tô Cảnh Thu không nhắn lại, nhưng nhanh chóng đặt hàng.
Món quà đầu tiên anh tặng Tư Minh Minh hóa ra lại là một món đồ kỳ quặc như vậy. Anh kể với Cố Tuấn Xuyên, cậu bạn liền giơ ngón cái khen: "Vừa tiết kiệm lại vừa ấm áp."
"Tiết kiệm gì chứ? Cô ấy cần cái này." Tô Cảnh Thu không phục. Tặng quà từ khi nào phải dựa vào giá trị?
"Nếu cô ấy đòi đổi xe thì sao?"
"Thì đổi thôi! Tôi đã chướng mắt cái xe đó từ lâu rồi. Mùa hè thì như cái lò hấp, ngồi một lúc tôi chín luôn. Tôi phận mệnh phú quý, chịu không nổi cái xe đó."
"Thế cô ấy muốn đổi nhà?"
"Đổi luôn. Nhà hiện tại cũng không ổn, tôi đứng thẳng đầu đã đụng trần. Không biết cô ấy kiếm tiền để làm gì nữa."
Tô Cảnh Thu là kiểu người như thế, đối đãi với người khác hết lòng, chẳng giữ lại gì. Cố Tuấn Xuyên cảm thấy may mắn vì anh chưa gặp phải kẻ lừa đảo, nếu không chắc sẽ bị vét sạch túi.
Nhưng Tô Cảnh Thu chẳng nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ hy vọng Tư Minh Minh đừng tiếp tục làm tổn thương tay mình nữa.
Quan hệ vợ chồng của hai người đến mức này, đã vượt qua sự hiểu biết của chính họ. Tư Minh Minh nhìn những tin nhắn đầy tính đe dọa của Tô Cảnh Thu, mà lại cảm thấy ấm áp và buồn cười. Anh thật là một người tốt.
Chuyện của Trương Lạc Lạc khiến Tư Minh Minh phân tâm. Thật ra, cô cũng là người có tâm sự, đôi khi cũng như là chăm sóc bản thân một cách thụ động. Gần đây, hai người bạn cũ xuất hiện như đang dọn dẹp quá khứ của cô, khiến cô, người không giỏi hồi tưởng, cũng phải nhắm mắt lại để nhớ về.
Thời cấp ba, tính cách của cô đã lạnh lùng, sau khi đánh nhau với Diệp Kinh Thu, cô đã không thích anh ta trong một thời gian dài. Còn về Diệp Kinh Thu, hàng ngày đi theo sau cô, nói rằng Tư Minh Minh là người có duyên với anh ta, anh ta đã nghiên cứu cặn kẽ về ngũ hành bát quái, và Tư Minh Minh là người đầu tiên anh ta dự đoán thành công. Anh ta muốn giúp đỡ Tư Minh Minh, lúc đó anh ta nói: "Thiên mệnh có thể thay đổi, đừng lo lắng, cậu sẽ không cô đơn suốt đời đâu."
Tư Minh Minh hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta, cảm thấy anh ta thật kỳ quặc. Họ sinh ra ở Bắc Kinh, lớn lên dưới cờ đỏ, nhà cô cách Thiên An Môn chỉ khoảng năm cây số, sao lại phải mê tín dị đoan như vậy? Cô nói với Diệp Kinh Thu: "Nếu cậu còn quấn lấy tôi, tôi sẽ đánh đấy!"
Diệp Kinh Thu thì nhìn cô với ánh mắt thương hại: "Đánh đi, đánh đi, đó là quyền của cậu."
Tư Minh Minh không thể đánh Diệp Kinh Thu, cũng không thể chửi mắng, mà cái tên thầy bói này lại có vẻ ngoài xuất sắc, không nghiên cứu ngũ hành bát quái thì chơi bóng rổ rất giỏi, khi cầm bút cũng có thể viết chữ như rồng bay phượng múa. Nhiều bạn nữ thích anh ta, lâu dần, mọi người đều cảm thấy việc hai người đánh nhau lúc đó là do Tư Minh Minh bướng bỉnh, xấu tính.
"Oan uổng quá đi." Tư Minh Minh đến giờ vẫn nghĩ như vậy: "Thời niên thiếu của tôi đã bị Diệp Kinh Thu hủy hoại."
Viên melatonin của Tư Minh Minh không phát huy tác dụng hoàn toàn, cô thiếp đi rồi lại tỉnh dậy, trong đầu chỉ toàn những hình ảnh kỳ lạ. Trong lúc mơ màng, cô nhận một cuộc gọi, nhưng không nghe rõ người kia nói gì, nên đã cúp máy.
Đến hai giờ sáng, cô quyết định dậy, trải những thứ đó ra trên giường, từng món một để xem, cố gắng tìm kiếm một vài manh mối. Nhưng không có kết quả gì.
Cô chủ động nhắn tin cho Tô Cảnh Thu: "Anh có quen ai trong giới giang hồ, kiểu người chuyên tìm người không?"
Lúc đó, mu bàn tay Tô Cảnh Thu đang rỉ máu, đau đến toát mồ hôi, anh vô thức lớn tiếng: "Em cũng thành thầy bói rồi à? Tìm cậu ta làm gì?"
Tư Minh Minh nhận ra giọng anh không đúng, vội hỏi: "Anh bị sao thế? Anh đang ở đâu?"
Tô Cảnh Thu không trả lời. Tư Minh Minh cuống lên, lần đầu tiên cũng không kìm được mà mắng: "Anh chết ở đâu rồi? Nói!"