Con người luôn thích ở trong những nơi an toàn.
Những người thích mạo hiểm, hết lần này đến lần khác đứng trên bãi biển, nơi hoang vu, giữa rừng cây và hét lên: "Bước ra ngoài! Bước ra ngoài! Nhìn thế giới mới mẻ này đi!"
Nhưng con người thường e dè. Khi một người đã quen uống nước nóng, thì chỉ một ngụm nước lạnh cũng đủ làm tê tái dạ dày. Cuộc đời có nhiều chuyện cũng tương tự như vậy.
Ví dụ như lúc này, Tư Minh Minh đang ở trên, nhưng cô không hề thuần thục. Sự buồn chán thật sự có thể thúc đẩy tâm lý mạo hiểm, thậm chí khiến lười biếng trở thành một "tội lỗi nguyên thủy". Đến mức ngay cả cô cũng không chịu nổi sự đơn điệu, buộc phải thay đổi để phá vỡ lối sống nhàm chán này.
Cô vịn vào anh, ngồi không vững, lại không thể ngã hoàn toàn. Tư thế chông chênh như một cành bèo dạt trôi trong mưa gió.
"Em muốn xuống." Cô nói.
"Không được đâu."
Tô Cảnh Thu quyết định giúp cô.
Anh đẩy đầu gối cô ra sau, kéo cô vào trong vòng tay. Cô không thể cử động, vậy thì để anh thay cô làm điều đó.
Tư Minh Minh nghe thấy âm thanh da thịt va vào nhau, như tiếng mưa lớn đập xuống mái hiên, từng tiếng dồn dập, dữ dội. Cô siết chặt vai anh, còn anh ngẩng đầu ra hiệu để cô ôm lấy anh.
Cô vòng cánh tay mềm mại qua cổ anh, vùi đầu vào vai anh. Tiếng nức nở nhỏ nhẹ của cô bị chôn vùi, nhưng anh muốn nghe giọng của cô. Giọng nói ấy dịu dàng hơn thường ngày, lại có chút quyến rũ, như một con người hoàn toàn khác. Vì thế, anh mạnh hơn một chút, khiến cô theo phản xạ muốn tránh, nhưng lại bị anh giữ lại.
Cú đó rất mạnh, như xuyên qua vực sâu linh hồn cô, vươn tới bờ ánh sáng.
Cuối cùng, Tư Minh Minh cũng không kiềm được mà thốt lên một tiếng.
Trên trán cô bắt đầu có vài giọt mồ hôi rơi xuống cổ anh. Còn khuôn mặt, đôi môi, và chiếc cổ của cô cũng dần dần ửng đỏ. Biết cô đã gần đạt đến giới hạn, anh ôm cô thật chặt.
Anh hiểu cô, biết rằng vào khoảnh khắc ấy, không cần chuyển động mạnh mẽ, chỉ cần từ tốn, nhẹ nhàng. Dù điều đó không phải phong cách của anh, nhưng anh có sự kiên nhẫn. Khi cô đột ngột dừng lại trong yên lặng, anh liền xoay người, đổi tư thế.
Trước đây, cô không thể kiểm soát, và giờ thì càng không thể.
Anh không vội vàng, bởi vì đêm còn dài, và ngày mai vẫn là một ngày giống hôm nay. Thế thì tại sao không để những điều thú vị hơn lấp đầy buổi tối này?
Hòa quyện vào nhau nhưng anh dừng lại, không chuyển động nữa. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy như sắp tràn đầy.
Anh hôn cô. Cô mềm nhũn như một vũng nước, đôi môi càng thêm mềm mại. Lúc này anh không ngần ngại mà hôn cô thật sâu. Đầu lưỡi mềm mại của anh lướt qua khóe môi cô, từ khe hở nhỏ nhắn đó tiến vào, vẽ nên từng đường nét bên trong, tách hàm răng, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Anh khao khát sự đáp lại từ cô.
Vì thế, anh nhẹ nhàng hút lấy đầu lưỡi cô, tạo ra cảm giác tê tái từ gốc lưỡi. Sau đó, anh hơi dịch chuyển cơ thể, khiến cô phải đáp lại nụ hôn của anh theo cách tương tự.
Khi cả hai tập trung vào nụ hôn, chỉ riêng điều này cũng có đến trăm cách khác nhau. Nụ hôn của anh dần trở nên cuồng nhiệt hơn, phát ra những tiếng vang. Mỗi lần anh khẽ nhích người, cô lại muốn né tránh.
"Trốn gì thế?" Anh áp môi mình lên môi cô, khó chịu hỏi.
"Đủ rồi hôm nay." Cô thở đứt quãng trả lời.
Tô Cảnh Thu từ từ rút ra rồi lại tiến vào, đôi môi vẫn áp sát, mắt dõi theo đôi mắt đang nhắm nghiền của cô.
"Mở mắt ra." Anh nói.
Tư Minh Minh khó hiểu mở mắt, nghe anh bảo: "Nhìn anh."
Nhịp độ trở nên nhanh hơn, như chiếc xe địa hình được đổ đầy nhiên liệu, rầm rộ lao lên cao tốc. Cuối cùng, Tư Minh Minh bật ra một tiếng hét lớn, nhưng anh lại đưa ngón tay vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, rồi dùng môi thay thế.
"Yêu là phải như thế này." Tô Cảnh Thu thở gấp nói: "Thỉnh thoảng hư hỏng một chút, không sao cả."
Anh đang khai phá cô.
Cô không hiểu cơ thể mình, từng nghĩ rằng mình là người không màng đến những d*c vọng. Cô nghĩ rằng h@m muốn chỉ xuất hiện trong những thời điểm nhất định, mỗi lần chỉ có một cao trào, chỉ cần bị động tiếp nhận là đủ, kêu lên là đáng xấu hổ, nói ra những lời ấy là tục tĩu, đổi tư thế chỉ để tìm kiếm cảm giác mới mẻ…
Những gì cô từng nghĩ đều không đúng.
Tô Cảnh Thu muốn khai phá cô, để cô tận hưởng niềm vui trọn vẹn.
Đúng lúc cô chuẩn bị đạt đến đỉnh cao, anh đột ngột dừng lại, để rồi chính sự khao khát và quán tính đã khiến cô lần đầu tiên phối hợp với anh.
Cô tự động chuyển động phần hông.
Cô chủ động tìm kiếm.
Điều này khiến Tô Cảnh Thu gần như phát điên. Anh nhắm mắt, cảm nhận cơn lũ trào dâng, khẽ gầm lên một tiếng rồi gục xuống.
"Thấy sao?" Đây là lần đầu tiên anh hỏi cô một câu như vậy. Anh quan t@m đến cảm nhận của cô, không tự mãn nói những lời như "Thoải mái chứ?", "Sướng không?", "Anh giỏi nhỉ?", mà chỉ đơn giản hỏi: "Thấy sao?"
Câu trả lời có thể tốt, có thể không, với anh điều đó không quan trọng. Anh không tự cao tự đại, cũng chẳng hạ thấp bản thân.
Tư Minh Minh nghĩ ngợi một lúc, thành thật trả lời: "Rất tuyệt."
"Ở trên có cảm giác thế nào?" Tô Cảnh Thu tò mò hỏi, bởi khi cô ngồi lên lúc đầu, trông cô có vẻ khá đau đớn. Anh hiểu rằng tư thế này có thể khá sâu, việc cô không quen là điều bình thường.
Tư Minh Minh chỉ vào một vị trí, nói: "Cảm giác đến đây, như thể sắp rách ra."
"Rách chưa?"
"Chưa, chỉ là ảo giác thôi."
Thật ra, Tư Minh Minh thấy trải nghiệm khi ở trên khá thú vị. Nếu cô có thể kiểm soát tốt hơn thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo. Kinh nghiệm "làm chủ" ít ỏi khiến cô sợ hãi khi phải phụ thuộc vào cảm giác của anh.
"Có lẽ lần tới em sẽ thử…" Tư Minh Minh cắn môi, ngập ngừng nói: "Nhún vài cái."
Tô Cảnh Thu bật cười lớn. Đây đúng là khoảnh khắc tuyệt đẹp! Anh không ngờ lại có thể nghe được những lời này từ Tư Minh Minh!
Tô Cảnh Thu cười lớn thành tiếng: "Thật là cảnh đẹp hiếm có! Anh không ngờ lại có ngày được nghe Tư Minh Minh nói những lời như thế này!"
Cười đủ rồi, anh nghiêm túc hỏi: "Em thích làm chuyện đó với anh không?"
Tư Minh Minh nghiêm túc trả lời: "Thích."
"Thích là được rồi. Thế thì ngày tháng chúng ta nhìn nhau bốn mắt sẽ không còn nhàm chán nữa." Tô Cảnh Thu vỗ ngực: "Chỉ cần em không bỏ đi, mọi chuyện cứ để anh lo."
Anh nghĩ vậy thật sao?
Tư Minh Minh bắt đầu quay lại công việc.
Cô ngồi lì trong phòng làm việc, họp qua máy tính, nghe điện thoại qua di động. Tô Cảnh Thu vào xem mấy lần, lần nào cũng thấy cô nhíu mày, như đang suy nghĩ về một vấn đề nghiêm trọng nào đó.
Trần Minh xuất hiện trong cuộc họp, nhắn tin riêng cho cô: "Tôi đã về."
"Mọi chuyện giải quyết xong hết rồi chứ?"
"Xong rồi."
Tất nhiên, Trần Minh không hoàn toàn rút lui bình an. Anh ta bị hạ mức hiệu suất công việc kỳ này và trong hai năm không được thăng chức. Thông báo này do công ty gửi trực tiếp cho Tư Minh Minh, cô là người phải trao đổi điều đó với anh ta.
Trần Minh rất hiểu chuyện, nói với cô: "Tôi không thể thăng chức đã là may mắn lắm rồi. Nhiều lãnh đạo quản lý bây giờ cũng bị thay đổi liên tục. Tôi biết công ty bảo cô nói chuyện này với tôi, nên cô đừng khó xử."
"Tôi không thấy khó xử." Tư Minh Minh nói: "Chỉ là hôm nay tôi bận quá, chưa kịp sắp xếp thời gian."
Tình hình mới đã đến mà không có bất kỳ giai đoạn chuẩn bị nào, trực tiếp đặt con người trước thách thức. Bộ phận do Tư Minh Minh phụ trách là nơi đầu tiên phải đối mặt với áp lực này. Vì vậy, cô tạm gác chuyện của Trần Minh lại.
Chiều tối, Tô Cảnh Thu gõ cửa hỏi: "Xong việc chưa?"
Cô lắc đầu: "Phải tám giờ. Một lát nữa còn họp."
"Được. Vậy em muốn ăn gì?"
"Mì cá."
Tư Minh Minh an tâm làm việc, còn Tô Cảnh Thu đảm nhận hậu cần cho cô. Dù vậy, anh cũng có vài chuyện bận tâm. Khu phố thông báo nhà hàng và quán bar không được mở cửa, thời gian mở lại còn phải chờ thông báo.
Chuyện này chưa là gì, Đào Đào lại không thể về. Hai người vừa bàn cách xử lý, Đào Đào lạc quan nói với anh: "Sếp, anh cứ kiêm nhiệm vị trí quản lý trước đi. Em về rồi sẽ không nghỉ phép một năm luôn!"
Việc Đào Đào không về được cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng đã đến lúc chuẩn bị trả tiền thuê mặt bằng nhà hàng. Vị trí ấy, diện tích lớn như vậy, là một khoản chi không hề nhỏ. Vương Khánh Phương, mẹ anh, còn dội gáo nước lạnh: "Nhỡ đâu một năm không được mở thì sao? Mở lại mà chẳng có ai đến ăn thì sao?"
Tô Cảnh Thu chỉ biết tặc lưỡi mấy tiếng, không có cách nào phản bác lại lời mẹ. Lúc này, anh tập trung nấu canh cá, suy nghĩ cũng phải vận dụng đến bộ não vốn ít khi dùng.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là lén mở cửa hoạt động. Nhưng ngay sau đó anh phủ định ngay, không thể làm vậy, phải là công dân chấp hành pháp luật, không gây rắc rối cho xã hội. Sau đó, anh chẳng nghĩ ra được gì nữa. Tình hình trước mắt không thể đoán định, nên chưa thể đưa ra chiến lược tiếp theo.
Vào dịp Tết, nhà người ta toàn món ngon đầy bàn. Đến mùng sáu Tết, hai người chính thức chia tay những bữa tiệc lớn, mỗi người một bát mì, một đ ĩa dưa muối nhỏ, một đ ĩa thịt bò xào. Hai người đối diện nhau ăn.
Khi ăn, Tô Cảnh Thu có vẻ hơi lơ đễnh. Tư Minh Minh hỏi: "Vì chuyện kinh doanh à?"
"Sao em biết?"
"Vừa rồi Lục Mạn Mạn nói muốn đến quán bar, nhắn tin cho mấy ông chủ, ai cũng nói không được mở cửa. Em đoán anh chắc cũng không mở được."
"Chắc nửa tháng nữa là ổn thôi." Tô Cảnh Thu nói: "Anh nhất định sẽ đón được ánh nắng mùa xuân."
Tư Minh Minh cười, lại dội gáo nước lạnh: "Nhỡ đâu kéo dài cả năm thì sao?"
"Vậy cũng chịu được."
"Ba năm thì sao?"
"Thì anh sẽ đi tìm mấy quý bà giàu có định tặng anh chiếc Rolls-Royce Cullinan ngày trước." Tô Cảnh Thu đùa: "Lòng anh vẫn hướng về em, nhưng anh còn phải nuôi nhân viên."
"Anh đúng là có tinh thần trách nhiệm với doanh nghiệp."
"Chứ còn gì nữa?"
Tư Minh Minh hiếm khi chủ động xoa má anh như một cách an ủi, nghiêm túc nói: "Cullinan không phải là kế lâu dài. Dù sao anh cũng sẽ già. Khi quý bà định tặng anh chiếc xe đó, anh mới hai mươi lăm tuổi, khỏe mạnh cường tráng. Giờ anh đã ba mươi..."
Tô Cảnh Thu đứng dậy, véo má cô, ngắt lời: "Tư Minh Minh, tối nay ai xin tha người đó là cháu, ai kêu mệt không làm nữa người đó là chó!"
"Lòng tự tôn của đàn ông đúng là một thứ kỳ quặc." Tư Minh Minh lại nói.
Tô Cảnh Thu tức điên, suýt nữa bê bát mì của cô cho chó ăn luôn, nhất quyết không để cô động đến!
Khi anh bực bội gọi điện cho Cố Tuấn Xuyên, vẫn không quên phàn nàn: "Tư Minh Minh khinh thường tôi, tôi muốn ly hôn!"
Nghe thấy có động tĩnh phía sau, anh vội ngậm miệng quay lại nhìn, may mà cô không nghe thấy.
Cố Tuấn Xuyên ở đầu dây bên kia cười nhạo anh: "Có bản lĩnh thì mang đơn ly hôn đặt trước mặt cô ấy. Đừng chỉ biết làm chó sủa lén sau lưng!"
"Tôi tưởng cậu sẽ đồng cảm với tôi, dù sao vợ cũ cậu cũng từng bắt nạt cậu." Tô Cảnh Thu phản đòn.
"Tôi có số của Tư Minh Minh đấy." Cố Tuấn Xuyên dọa: "Lần trước nhờ cô ấy tư vấn, tôi đã lưu số rồi."
"Cậu đúng là cháu ngoan."
Cố Tuấn Xuyên thật ra vẫn chưa bắt đầu làm tư vấn. Anh nghĩ sớm muộn cũng sẽ gặp mặt Tư Minh Minh, nên lưu số cô lại. Thực tế, Cố Tuấn Xuyên rất tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào lại khiến một kẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất như Tô Cảnh Thu phải dè chừng đến vậy?
Mỗi năm Tết đến hai người bạn thân đều gặp nhau. Năm nay không thể, cứ như tích tụ bao nhiêu chuyện muốn nói, thế là họ có một cuộc trò chuyện điện thoại dài. Đến khi gác máy, cả hai đều cảm thấy sảng khoái, nghĩ: Làm người nhất định phải có bạn bè, cho dù bạn đó có hơi xấu tính cũng được, phải có một người như thế!
Đào Đào nhắn tin cho Tô Cảnh Thu: "Sếp, khách sạn đắt quá, em hết tiền rồi, có thể cho em vay chút không?" Cậu ta xui xẻo, chưa thể về được, muốn vay Tô Cảnh Thu chi phí sinh hoạt một tuần. Đồng thời cậu ta tranh thủ tìm một công việc tạm thời. May mắn là bạn gái cậu ta cũng là người lạc quan, đã bắt đầu xem xét chỗ nào có thể nhận làm công việc ngắn hạn.
Tô Cảnh Thu không nói hai lời, chuyển ngay hai mươi ngàn tệ, cũng không hỏi bao giờ trả.
Đêm đó, hai người nằm trên giường, chuẩn bị tiếp tục thảo luận về nguồn gốc của sự sống.
Tô Cảnh Thu nằm ngửa trên giường, dùng ngón tay chạm nhẹ vào Tư Minh Minh: "Đến lượt em rồi. Không phải em nói muốn thử vặn vẹo sao?" Anh làm ra dáng vẻ như sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa: "Nào! Cứ việc vặn vẹo thoải mái!"
Tư Minh Minh thấy anh thật kỳ quặc, liền dùng sức véo cánh tay anh. Tô Cảnh Thu kêu "á á" rồi lên tiếng tố cáo rằng cô không giữ lời hứa.
Hai người đùa giỡn một hồi, cuối cùng vẫn là Tô Cảnh Thu ghì cô xuống, "thi hành công lý" ngay tại chỗ.
"Anh không thể tin em được." Tô Cảnh Thu vừa "trừng phạt" cô vừa cố ý chậm rãi, khiến Tư Minh Minh rơi vào trạng thái nửa chừng khó chịu.
Cuối cùng, Tư Minh Minh không chịu nổi, phải vùng lên chiếm thế thượng phong.
Ngày hôm đó đúng là một cột mốc đáng nhớ. Tô Cảnh Thu nằm trên giường, nhìn Tư Minh Minh nhẹ nhàng lắc lư vòng eo. Dáng vẻ không hẳn là hùng vĩ, nhưng mỗi lần chuyển động đều rất cuốn hút. Anh đưa tay ra, nghịch ngợm bóp nhẹ một cái, khiến cô mở mắt nhìn anh.
Cả hai nhìn nhau.
Cái nhìn ấy mang một dư vị rất khác lạ. Cô không còn giữ được vẻ lạnh lùng, anh cũng không còn sự bông đùa thường ngày. Nếu nhất định phải gọi tên điều này, thì đó là sự nghiêm túc của cả hai.
Cảm giác ấy hoàn toàn khác biệt.
Lúc này, Tư Minh Minh mới hiểu rằng: Tình cảm chính là gia vị thêm vào chuyện ấy. Tình cảm vô cùng quan trọng.
Cô nhận ra bản thân đang dần mở lòng, điều mà dù trước đây có cố gắng đến mấy cũng không làm được. Lần này, cô không chỉ mở lòng, mà là toàn bộ cơ thể và tâm hồn. Dù hiện tại mức độ mở lòng chưa nhiều, nhưng đã có sự khởi đầu.
Có lẽ, tình yêu vốn nên là như vậy?
------------
Lời tác giả:
Hôm nay về nhà muộn, không kịp sửa lỗi chính tả. Mong mọi người giúp mình tìm lỗi nhé, cảm ơn nhiều! Yêu thương! 💕