Chương 116: Xuất trình ấn quản sự
Đại Kiếm Tiên!
Ngao Thiên không hề nói dối, tộc Chân Long không sợ một vị Đại Kiếm Tiên. Đúng là đấu với một vị Đại Kiếm Tiên khá căng, nhưng Đại Kiếm Tiên không phải là vô địch, tộc Chân Long hoàn toàn có khả năng đối phó với một vị Đại Kiếm Tiên. Phải biết rằng, tộc Chân Long là một phân nhánh của tộc Thiên Long viễn cổ trong tổng viện thư viện Quan Huyên, cũng xem như là có lai lịch lớn!
Trần Điều ở đối diện Ngao Thiên im lặng, trong lòng đang cân đo đong đếm.
Theo những gì Tiên Bảo Các điều tra được, người đứng sau Diệp Quân không chỉ đơn giản là một Đại Kiếm Tiên. Vì hệ thống tình báo của Tiên Bảo Các có thể sánh ngang với thư viện Quan Huyên, ngay đến Tiên Bảo Các cũng tra không ra, chuyện này không hề đơn giản chút nào.
Ngao Thiên bỗng nói: "Trần quản sự, nghe nói gần đây ông tu luyện gặp phải nút thắt, có lẽ vật này sẽ giúp được ông!"
Nói rồi, ông ta xoè tay ra, một viên nội đan màu vàng kim to bằng đầu ngón tay cái xuất hiện trước mặt Trần Điều!
Nhìn thấy viên nội đan này, đôi đồng tử của Trần Điều chợt co rút lại.
Long đan!
Trần Điều im lặng một hồi rất lâu, sau đó nhận lấy viên nội đan kia: "Ngao Thiên tộc trưởng, xin đợi một lát!"
Nói rồi ông ta quay người rời đi!
Ngao Thiên chậm rãi khép mắt lại.
Trong điện, Trần Điều tới một gian mật thất, ông ta lấy ra một quyển trục đáng sợ rồi viết tên Diệp Quân lên đó.
Lúc này, một người mặc áo đen xuất hiện trước mặt Trần Điều!
Trần Điều giao quyển trục cho người mặc áo đen đó.
Người mặc áo đen hỏi: "Sao lại điều tra người này?"
Trần Điều bình thản trả lời: "Cơ mật!"
Sau một hồi im lặng, người mặc áo đen nói: "Xuất trình ấn quản sự của ngươi!"
Trần Điều nhíu mày: "Có cần phải vậy không?"
Người mặc áo đen không nói gì.
Sau một hồi im lặng, Trần Điều lấy ấn quản sự đóng dấu lên quyển trục kia.
Người mặc áo đen quay người rời đi!
Trần Điều im lặng hồi lâu, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo: "Cược một phen!"
Cược!
Thật ra ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, dù sao Tiên Bảo Các đã có lệnh không được tham gia vào bất kỳ phân tranh thế tục nào.
Nhưng lợi ích tộc Chân Long cho ông ta quá nhiều!
Một viên Long đan và mấy chục vạn kim tinh!
Ông ta không thể từ chối sự cám dỗ này được!
Muốn có được giàu sang phú quý phải bỏ ra nhiều và chịu nhiều rủi ro hơn người khác!
Kẻ nhát gan chết đói, kẻ bạo gan dễ thành công!
Nhân quả từ một vị Đại Kiếm Tiên, Trần Điều ông ta có thể chấp nhận được!
Bên ngoài điện, Ngao Thiên đợi khoảng một khắc thì Trần Điều bỗng bước nhanh tới trước mặt ông ta, gấp gáp nói: "Ngao Thiên tộc trưởng, mau về tộc!"
Ngao Thiên khẽ nhíu mày: "Có ý gì?"
Trần Điều nhìn chằm chằm Ngao Thiên: "Hắn lại tới Chân Long Giới của ông rồi!"
Nghe vậy, đồng tử Ngao Thiên co rút lại!
Cường giả tộc Chân Long đều đang ra ngoài tìm kiếm tung tích của Diệp Quân rồi, cũng có nghĩa là bây giờ Chân Long Giới không còn một cường giả nào cả!
Sắc mặt Ngao Thiên vô cùng khó coi, giận dữ nói: "Hắn đang coi thường tộc Chân Long ta sao?"
Vừa dứt lời, ông ta lập tức quay người rời đi!
Trần Điều vội nói: "Đi bằng trận pháp dịch chuyển đi!"
Nghe vậy, Ngao Thiên vội vã bay vào trận pháp dịch chuyển.
Sau khi Ngao Thiên rời đi, Trần Điều nhìn chân trời phía xa, ánh mắt lo lắng.
...
Chân Long Giới!
Lúc Diệp Quân đến lại Chân Long Giới, cũng giống như lần trước, Chân Long Giới hoàn toàn không có bất kỳ cường giả đỉnh cấp nào!
Tiểu Tháp bỗng nói: "Đi sang phải!"
Diệp Quân ngẩn người, sau đó lao về hướng bên phải!
Chẳng mấy chốc, hắn xuyên ra sau một ngọn núi cao, tới một cánh đồng hoang, nhìn ra thấy hoang địa rộng vô bờ bến. Trên hoang địa này, hắn thấy một vài Chân Long có cơ thể vô cùng to lớn.
Nhưng đám Chân Long này không có chút khí tức nào cả!
Diệp Quân nhíu mày: "Lẽ nào nơi này là phần mộ của tộc Chân Long?"
Tiểu Tháp nói: "Chạy tới phía trước ngàn trượng, nhanh lên!"
Nghe vậy, Diệp Quân lắc người, biến mất tại chỗ.
Diệp Quân dừng lại cách chỗ vừa nãy ngàn trượng. Trước mặt hắn là một con Chân Long, con này có thể hình to lớn vô cùng, dài gần vạn trượng, hơn nữa nó còn có hai cái đầu!
Diệp Quân đứng trước con Chân Long này nhỏ bé như con kiến dưới chân con người vậy.
Diệp Quân tán thưởng: "Tháp gia, con rồng này lớn quá! Lại có hai đầu nữa chứ!"
Tiểu Tháp nói: "Con này có lẽ là một vị tiên tổ của tộc Chân Long, đạt đến cấp Đế đỉnh cao rồi, có điều là nó đã chết. Nhưng đối với ngươi bây giờ, toàn thân nó đều là bảo vật đấy".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, nhẫn không gian của ta không chứa nổi con này!"
Tiểu Tháp nói: "Ta chứa được!"
Diệp Quân thầm mừng: "Ngươi có thể mở được thế giới của ngươi rồi à?"
Tiểu Tháp nói: "Tạm thời thì được, nhưng không mở trong thời gian dài được!"
Diệp Quân chợt thấy hơi hụt hẫng.
Thế giới trong tháp mới là thánh địa tu luyện!
Tiếc là không thể dùng mãi, tiếc quá đi mất!
Lúc này, một đạo kim quang bỗng bao phủ con Chân Long kia, chớp mắt, Chân Long đã bị thu vào trong tiểu tháp.
Diệp Quân vừa định nói gì đó, Tiểu Tháp bỗng giục: "Mau chạy!"
Nghe vậy, Diệp Quân lập tức quay người, lắc thân, ngự kiếm xông thẳng lên trời!
"Chạy đi đâu!"
Đúng lúc này, tiếng rống giận bỗng từ chân trời truyền đến.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, hắn thấy một con rồng cực lớn đang lao về phía hắn với tốc độ cực kỳ khủng bố!
Ngao Thiên!
Diệp Quân thấy ngờ vực, sao Ngao Thiên này trở về nhanh vậy?
Không nghĩ nhiều, hắn ngự kiếm xuyên qua thời không, biến mất ở chân trời.
Sau lưng hắn, Ngao Thiên gào lên giận dữ, há miệng phun ra một đạo kim quang.
Ầm!
Chân trời bị chấn vỡ!
Phía xa, Diệp Quân bỗng xoè tay ra, kiếm Hành Đạo bay vút ra ngoài.
Vù!
Một đạo kiếm quang chém thẳng lên đạo kim quang kia.
Ầm!
Đạo kim quang kia lập tức bị chém nát!
Một tích tắc sau, kiếm Hành Đạo xông thẳng lên trời, sau đó vòng một đường tuyệt đẹp trở về tay Diệp Quân. Chớp mắt, Diệp Quân đã ngự kiếm biến mất.
Thấy cảnh này, Ngao Thiên ngây ra như phỗng!
Diệp Quân lại có thể phá Long Hoả của mình chỉ bằng một nhát kiếm?
Chương 117: Huynh đệ
Phải biết rằng, Ngao Thiên bây giờ ít nhất phải cao hơn Diệp Quân ba cảnh giới, hơn nữa ông ta còn là Long tộc, sức chiến đấu vốn đã cao hơn loài người cùng cảnh giới rất nhiều rồi!
Kiếm!
Sắc mặt Ngao Thiên bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Nếu vũ khí bình thường gặp phải Long Hoả của ông ta thì đã bị đốt thành tro bụi rồi, vì Long Hoả của ông ta không những sở hữu sức mạnh ghê gớm mà còn có tính ăn mòn cực kỳ đáng sợ. Thế mà thanh kiếm kia có thể chống lại Long Hoả của ông ta!
Hơn nữa, lúc trước, những con Chân Long kia trong tộc bị Diệp Quân giết một cách vô cùng dễ dàng, một thanh kiếm bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng chém đứt thân thể mạnh mẽ của Long tộc được!
Không đơn giản!
Sau khi Ngao Thiên bình tĩnh lại, cảm thấy sự việc ngày càng không đơn giản!
Sau lưng Diệp Quân có thể không chỉ đơn giản là một vị Đại Kiếm Tiên thôi đâu!
Hơn nữa, không thể để Diệp Quân dắt mũi nữa!
Thế nên Ngao Thiên không đuổi theo nữa!
Lúc này, một cường giả trong tộc Chân Long bỗng xuất hiện trước mặt Ngao Thiên, sắc mặt ông ta vô cùng nặng nề: "Diệp Quân kia đã trộm mất di hài của tiên tổ Ngao Hốt rồi..."
Vẻ mặt Ngao Thiên bình tĩnh, không hề nổi giận!
Lúc này, ông ta càng phải giữ được cái đầu lạnh!
Một hồi lâu sau, Ngao Thiên bỗng nói: "Mời tộc trưởng Ly Vân của tộc Thần Qua đến đây một chuyến!"
Cường giả Chân Long kia gật đầu: "Rõ!"
Nói rồi ông ta quay người rời đi!
Ngao Thiên nhìn về phía cuối chân trời, khẽ nói: "Dù kẻ sau lưng ngươi có là ai đi chăng nữa, tộc Chân Long ta cũng sẽ biến bọn chúng thành người chết!"
...
Trong một ngọn núi lớn nào đó, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt hắn là một nồi thịt rồng to tướng!
Chính là thịt con rồng cấp Đế kia!
Thật ra thịt rồng ngon lắm, hơn nữa hắn phát hiện, ăn thịt rồng có thể làm tăng sức lực của mình.
Thời gian này ngày nào cũng ăn thịt rồng, hắn phát hiện sức lực của bản thân mạnh hơn trước đây những mấy lần!
Đúng lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Chút nữa ngươi có thể tắm bằng máu rồng, máu đó còn có tác dụng tôi luyện gân cốt!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Ăn xong thịt rồng, hắn lập tức lấy một cái bồn tắm ra, sau đó đổ máu con Chân Long cấp Đế kia vào bồn tắm!
Diệp Quân cởi sạch đồ nhảy vào bồn tắm.
Ầm!
Vừa vào bồn tắm, hắn đã cảm thấy cơ thể mình nóng hầm hập, nhưng hắn có thể chịu được!
Diệp Quân nằm trong bồn, hai mắt chậm rãi nhắm lại!
Trước mắt thì máu rồng và thịt rồng là thứ tốt nhất để hắn tôi luyện thân thể và gân cốt! Tốt hơn cả một số linh đan diệu dược nữa!
Tuy hắn là kiếm tu, theo đuổi tốc độ, nhưng nếu thân xác được tăng cường thì cũng có lợi ích rất lớn đối với tốc độ của hắn.
Diệp Quân nhớ lại Long Hoả của Ngao Thiên kia, sắc mặt trở nên nặng nề!
Tuy hắn có thể phá được Long Hoả của đối phương nhưng hắn không cảm thấy thực lực của mình có thể sánh ngang với ông ta, phá được Long Hoả đều nhờ cả vào kiếm Hành Đạo!
Nghĩ đến đây, tâm niệm khẽ động, kiếm Hành Đạo treo lơ lửng trước mặt hắn.
Nhìn kiếm Hành Đạo trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân nghiêm trọng, không biết nghĩ gì.
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Sao thế?"
Diệp Quân hạ giọng nói: "Tháp gia, thanh kiếm này mạnh quá!"
Tiểu Tháp lại hỏi: "Không tốt à?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không phải là không tốt, ta sợ mình dựa dẫm vào nó!"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân khẽ nói: "Thanh kiếm này nâng thực lực của ta lên đến một độ cao không thuộc về mình, nếu thường xuyên dùng nó, ta sẽ sinh ra tính ỷ lại, lâu dầu ta sẽ bị huỷ hoại. Hơn nữa, một khi ta mất đi thanh kiếm này, thực lực của ta sẽ bị đánh trở về như cũ, trở thành một kẻ vô dụng!"
Sau một hồi trầm ngâm, Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: "Ngươi nghĩ được như vậy ta thấy rất mừng!"
Cũng từng có một thiên tài như vậy, thiên phú và tâm tính của người này không hề thua kém Diệp Quân, nhưng tiếc là sau này lại đi hơi chệch đường.
Thật đấy, đôi lúc mạnh mẽ không phải là mạnh mẽ thật sự, nó là sự mạnh mẽ hư ảo. Giống như Diệp Quân bây giờ, hắn có thể dễ dàng giết chết Chân Long trong tộc Chân Long có phần công rất lớn từ kiếm Hành Đạo.
Diệp Quân lại nói: "Nhưng lúc này ta buộc phải dùng kiếm Hành Đạo, nếu không có thanh kiếm này, ta vốn không thể nào đối đầu được với tộc Chân Long! Thế nên ta chỉ có thể dùng nó vào thời khắc then chốt, ngoài ra, lúc nào có thể không dùng thì không dùng".
Tiểu Tháp cười nói: "Được đó!"
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó cất kiếm Hành Đạo đi, trong lòng thầm cân nhắc:
Chắc chắn tộc Chân Long sẽ không chịu để yên đâu!
Tộc Chân Long đã hai lần chịu thiệt, chắc chắn đã rút ra được bài học, không cho mình bất kỳ cơ hội nào nữa!
Tiếp theo đây, tình cảnh của mình sẽ ngày càng khó khăn hơn!
Nếu mình là Ngao Thiên, mình sẽ làm thế nào?
Một lát sau, Diệp Quân mở mắt ra, nếu mình là Ngao Thiên, chắc chắn sẽ không cho mình có cơ hội đánh úp nữa mà sẽ khiến mình không có chốn dung thân!
Nhà họ Diệp!
Đạo Môn!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Quân bỗng u ám hẳn.
Chắc chắn tộc Chân Long sẽ đối phó với nhà họ Diệp!
Vì sư phụ của hắn ở Đạo Môn không dễ bị ức hiếp vậy đâu, nhưng nhà họ Diệp thì khác!
Trước đây tộc Chân Long để ý tới sĩ diện, có lẽ sẽ không ra tay với nhà họ Diệp, nhưng bây giờ khác rồi, tộc Chân Long đã mất hết mặt mũi rồi, còn sĩ diện gì tầm này nữa?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức đứng dậy, hắn chạy một mạch đến Tiên Bảo Các, muốn trở về hạ giới phải đến Tiên Bảo Các, lợi dụng trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các.
...
Trong một dãy núi trập trùng nào đó, nơi đây hoang vắng không một bóng người, chỉ có những ngọn núi gối đầu nhau dài vô tận!
Sâu trong dãy núi này bỗng xảy ra điều bất thường, một khoảng đất rộng mấy ngàn dặm chợt rung lên, sau đó vô số sức mạnh mặt đất tập hợp về một nơi nào đó.
Trên mặt đất nơi nào đó, một chàng trai ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, sức mạnh mặt đất vô cùng vô tận đang tập trung về phía y, sau đó bị y hấp thu bằng hết!
Giữa ấn đường của y có một chữ "Pháp" màu vàng kim nho nhỏ.
Nếu như người có kiến thức sâu rộng hiện diện tại đây, ắt sẽ vô cùng chấn động!
Vì chữ "Pháp" này chính là Pháp Tắc Đại Địa!
Trong trời đất có chín loại Pháp Tắc, còn gọi là Cửu Pháp, trói buộc sức mạnh mặt đất. Mỗi loại Pháp Tắc đều sở hữu sức mạnh cực kỳ khủng bố, mà nếu có thể tập hợp chín loại Pháp Tắc thì sẽ có thể mở được Pháp Môn trong truyền thuyết...
Mà chàng trai này chính là Diệp Khải từ hạ giới lên đây!
Một hồi lâu sau, Diệp Khải chậm rãi mở hai mắt ra, bỗng nhiên từ trong mắt y toả ra hai ánh kim quang mạnh đến đáng sợ. Chớp mắt, khoảng đất trước mặt y nổ tung, xuất hiện một rãnh nứt cực lớn dài đến vài trăm trượng.
Diệp Khải hít sâu một hơi, phấn khởi nói: "Sư phụ, con đã hoàn toàn nắm được Pháp Tắc Đại Địa rồi!"
Một giọng nói già nua lên tiếng: "Khá lắm! Đi thôi, đến Tiên Bảo Các, chúng ta đi tìm Pháp Tắc tiếp theo!"
Diệp Khải gật đầu: "Được!"
Nói rồi y đứng dậy, khẽ nhún đầu chân, chớp mắt y đã hoá thành một đạo kim quang biến mất phía xa.
Chẳng mấy chốc y đã đến Nguyên Thành gần đó.
Trên đường đi, Diệp Khải bỗng quay đầu nhìn, một giọng nói truyền đến từ chỗ gần đó: "Diệp Quân này ghê gớm thật chứ, không những giết mấy chục con Chân Long mà còn trộm đi trứng rồng của tộc Chân Long... mà hắn mới chỉ đến cảnh giới Phá Không, không thể nào tin được!"
"Thế đã là gì? Nghe nói hắn còn quay lại tộc Chân Long lần nữa, còn cướp đi di hài một vị tiên tổ của tộc Chân Long. Chậc chậc, tộc Chân Long này mất sạch mặt mũi rồi còn đâu!"
"Hừ! Hắn làm vậy trông thì sảng khoái lắm! Nhưng thực ra thì đại nạn sắp ập xuống đầu rồi. Ta nghe nói cường giả tộc Chân Long đang gấp rút xuống hạ giới, chắc chắn bọn họ muốn bắt chẹt nhà họ Diệp kia!"
Nghe vậy Diệp Khải bỗng híp hai mắt lại!
Nhà họ Diệp!
Không phí bất kỳ lời nào, Diệp Khải nhanh chân chạy về Tiên Bảo Các!
Lúc này, giọng nói già nua bỗng vang lên: "Con muốn về hạ giới sao?"
Diệp Khải trầm giọng nói: "Vâng!"
Sau một thoáng im lặng, giọng nói già nua kia nói: "Thật ra với thiên phú của con, sau này sẽ có thành tựu lớn, bây giờ con về nhà họ Diệp đối đầu với tộc Chân Long kia là một chuyện không sáng suốt cho lắm".
Diệp Khải chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay siết chặt: "Sư phụ, con là người nhà họ Diệp, bây giờ nhà họ Diệp gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn? Tu đạo tu đạo, mỗi người một mục đích, mục đích của con là chấn hưng nhà họ Diệp, dẫn dắt nhà họ Diệp trở thành đại tộc trong trời đất này".
Giọng nói già nua nói: "Con không phải là thế tử của nhà họ Diệp, Diệp Quân kia mới phải..."
Diệp Khải bình tĩnh đáp: "Trước đây thực lực của huynh ấy mạnh hơn con, huynh ấy làm thế tử, con phục, thế nên con sẽ trợ giúp huynh ấy. Nếu sau này thực lực con mạnh hơn huynh ấy, con làm thế tử, con tin rằng Diệp Quân ca cũng sẽ phục con, đồng thời trợ giúp con".
Nói rồi, y dừng lại một lát mới nói tiếp: "Hơn nữa, con và huynh ấy là huynh đệ, ai làm thế tử cũng vậy thôi!"
Chương 118: Ta đi cùng huynh
Nam Châu.
Ngày hôm nay, hàng chục con Chân Long đột nhiên xuất hiện tại Nam Châu, mỗi một con Chân Long đều dài cả nghìn trượng, bay lượn giữa bầu trời, che phủ cả mặt trời.
Lúc nhìn thấy số Chân Long này, vô số cường giả Nam Châu đều hóa đá ngay tại chỗ!
Rồng!
Loài sinh vật trong truyền thuyết này lại xuất hiện ở Nam Châu sao?
Lúc số Chân Long này bay qua dãy núi, bên trong dãy núi, vô số yêu thú yếu ớt đồng loạt run lên lẩy bẩy!
Uy lực đến từ huyết mạch!
Chẳng mấy chốc, số Chân Long này đã tới thành Hoang Cổ!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người bên trong thành Hoang Cổ đều sững sờ!
Chân Long!
Tất cả mọi người đều liếc nhìn những con Chân Long đang che phủ khoảng trời, vô cùng kinh ngạc.
Phía trên thành Hoang Cổ, một con Chân Long đột nhiên gầm lên: “Nhà họ Diệp ở đâu?”
Tiếng gầm như sấm, rúng động cả dãy núi!
Nhà họ Diệp!
Diệp Tiêu đi vào trong sân, ông ngẩng đầu nhìn hàng chục con Chân Long trên bầu trời, trong lòng hết sức chấn động.
Lúc này, con Chân Long cầm đầu đột nhiên nhìn về phía Diệp Tiêu, gằn giọng nói: “Ông chính là Diệp Tiêu à?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Phải!”
Chân Long đột nhiên gầm lên một tiếng.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả tòa thành Hoang Cổ chấn động, tường thành nứt toác ra.
Người bên trong thành đều vô cùng kinh ngạc, sau đó điên cuồng chạy ra bên ngoài!
Diệp Tiêu nhìn bầu trời, ở phía sau lưng ông là những trưởng lão và con cháu của gia tộc họ Diệp.
Trên khoảng không, con Chân Long đó trừng mắt nhìn Diệp Tiêu, phẫn nộ vô cùng.
Nếu như không phải có lệnh cấm của thư viện Quan Huyên thì hôm nay ông ta nhất định phải diệt trừ cả tòa thành này!
Nhưng ông ta không dám!
Mấy việc mất hết nhân tính giống như vậy, nếu như ông ta dám làm thì chắc chắn sẽ chọc giận Quan Huyên Vệ của thư viện Quan Huyên, một khi chọc tới Quan Huyên Vệ thì Long tộc chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn!
Chính vì như vậy, con Chân Long cầm đầu mới đè nén ý định giết người trong lòng xuống, ông ta hóa thành một người đàn ông trung niên. Sau đó phất ống tay áo, một sức mạnh cường đại cuốn lấy đám người của gia tộc họ Diệp lên trên không trung.
Mấy người Diệp Tiêu hoàn toàn tuyệt vọng!
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bọn họ chỉ còn biết tuyệt vọng mà thôi!
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên âm thanh của kiếm.
Thấy vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên đó đột nhiên biến đổi: “Là Diệp Quân trở về gia tộc! Nhanh!”
Nói xong, ông ta dẫn theo cả đám người nhà họ Diệp lao về phía chân trời, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời!
Bởi vì Ngao Thiên sợ Diệp Quân lại đánh lén Chân Long Giới, nên lần này ông ta không đích thân tới, đương nhiên cũng không đến mức phải đích thân tới!
Dù gì nhà họ Diệp cũng không được coi là thế lực hàng đầu ở Nam Châu, mà đặt ở Trung Thổ Thần Châu thì chỉ nhỏ bé như con kiến!
Bắt mấy người nhà họ Diệp mà cũng cần tộc trưởng tộc Chân Long đích thân ra mặt, vậy thì không phải sẽ khiến cho người ta chê cười sao?
Người đàn ông trung niên cầm đầu lúc này hết sức kinh ngạc, ông ta không ngờ Diệp Quân này lại đích thân trở về. Ông ta đương nhiên cũng kiêng dè Diệp Quân, thanh kiếm trong tay tên này đủ để không coi năng lực phòng ngự mạnh mẽ của tộc Chân Long ra gì!
Mà phòng ngự thân xác mạnh mẽ là ưu thế của tộc Chân Long, nhưng ở trước mặt Diệp Quân thì ưu thế này hoàn toàn mất hết!
Vậy nên ông ta không lựa chọn đối đầu mà lựa chọn tháo chạy!
Dù gì trước đây Diệp Quân cũng đã từng giết chết hàng chục con Chân Long!
Tuy nhiên tốc độ của Diệp Quân thực sự quá nhanh, nháy mắt đã tới ngay sau lưng!
Trong mắt người đàn ông trung niên cầm đầu lóe lên vẻ hiểm ác: “Ngăn hắn lại!”
Ông ta vừa nói dứt lời, hai con Chân Long trong số đó đã hóa thành một tia sáng màu vàng lao về phía Diệp Quân!
Phía xa, trong mắt Diệp Quân lóe lên vẻ hiểm độc, chân phải của hắn giẫm mạnh xuống.
Ầm!
Không gian đột nhiên nứt toác ra, một khắc sau, một nhát kiếm đã xuyên thẳng qua đầu của một con Chân Long trong số đó, sau đó thâm nhập vào bên trong cơ thể nó và bay ra từ phía đuôi.
“Gừ!”
Tiếng gầm thảm thương vang lên, con Chân Long đó rớt xuống từ trên không trung.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay về trong tay hắn, hắn đang định ra tay thì lúc này đột nhiên có một tia sáng màu vàng lóe lên từ trên đỉnh đầu của con Chân Long kia. Ầm!
Con Chân Long đó run lên kịch liệt, sau đó thân xác nứt ra, máu tươi bắn ra tứ phía, rớt xuống từ trên không trung!
Diệp Quân nhìn về phía bên phải, ở nơi đó có một người đàn ông!
Nhìn thấy người tới là ai, Diệp Quân ngơ ngác!
Diệp Khải!
Diệp Khải nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân quay người nhìn về phía chân trời, lúc này, đám Chân Long đó đã hoàn toàn biến mất tăm.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm lại.
Sắc mặt Diệp Khải cũng trở nên lạnh băng.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Diệp Khải đệ, đệ ở lại nhà họ Diệp đợi ta”.
Nói xong, hắn khởi động ngự kiếm và biến mất ở cuối chân trời!
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại phải dừng lại, bởi vì Diệp Khải đuổi tới rồi!
Diệp Quân quay người nhìn về phía Diệp Khải, Diệp Khải nhìn hắn: “Huynh muốn tới tộc Chân Long sao?”
Diệp Quân gật đầu, trầm giọng lên tiếng: “Bọn chúng bắt người của gia tộc đi là bởi vì ta!”
Diệp Khải trầm giọng nói: “Ta cùng đi với huynh!”
Diệp Quân nhìn Diệp Khải: “Đó là tộc Chân Long!”
Diệp Khải nhìn thẳng vào mắt Diệp Quân, cao ngạo nói: “Thế thì sao?”
Diệp Quân trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Lần này đi, ta và người nhà họ Diệp có thể đều chẳng thể quay trở lại được nữa! Đệ ở lại, tương lai...”
Diệp Khải lắc đầu: “Nếu như mọi người đều chết ở tộc Chân Long, cho dù tương lai ta giết hết cả tộc Chân Long thì cũng có tác dụng gì?”
Sau khi Diệp Quân nhìn Diệp Khải thì gật đầu nói: “Được, đi!”
Nói xong, hắn lại khởi động ngự kiếm, hóa thành một tia kiếm và biến mất phía chân trời!
Diệp Khải giậm chân, một tia sáng màu vàng lóe lên từ dưới chân y, một giây sau, y cũng biến mất phía cuối chân trời.
...
Chương 119: Cùng lắm là chết thôi
Hai người đi tới Tiên Bảo Các, lợi dụng trận pháp dịch chuyển, đi tới Chân Long Giới của Trung Thổ Thần Châu.
Bên ngoài Chân Long Giới, Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện bên trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp, nhỏ giọng nói: “Tháp gia, ngươi đi đi!”
Tiểu Tháp trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Quân nhìn Chân Long Giới phía xa, nhỏ giọng nói: “Lần này ta đi chắc chắn không thể trở về, người không cần đi theo ta để hi sinh vô ích đâu”.
Tiểu Tháp nói: “Nếu như ngươi không đi mà tiếp tục khổ công tu luyện một năm, một năm sau cả tộc Chân Long chắc chắn không còn ai là đối thủ của ngươi! Còn nếu bây giờ ngươi đi thì chỉ có thể cùng chết với bọn họ mà thôi!”
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Làm người làm việc gì đều phải có lương tâm. Hôm nay nếu như ta không bận tâm tới đám người gia tộc họ Diệp, để cho bọn họ vì ta mà chết thảm ở Chân Long Giới thì lương tâm ta sẽ bất an, làm trái với lương tâm của mình, cho dù sau này vô địch thiên hạ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Nói xong, hắn cúi lưng thật sau hành lễ với Tiểu Tháp: “Tháp gia, cảm ơn ơn tri ngộ của ngươi, ơn này kiếp này ta chẳng thể báo đáp, chỉ đành đợi kiếp sau thôi!”
Nói xong, hắn quay người đi về phía Chân Long Giới ở nơi xa.
Diệp Khải liếc nhìn Tiểu Tháp, sau đó cùng đi theo sau.
Tiểu Tháp đứng tại chỗ trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: “Cái tên này...”
...
Chân Long Giới.
Diệp Quân và Diệp Khải vừa vào Chân Long Giới đã gặp Ngao Thiên của tộc Chân Long!
Ngao Thiên nhìn hai người Diệp Quân: “Ta hơi bất ngờ đấy, không ngờ mấy người thật sự dám đến! Không thể không nói, hai tên các người rất có bản lĩnh!”
Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía sau lưng Ngao Thiên, kinh ngạc: “Tháp gia?”
Ngao Thiên nhíu mày, vô thức quay đầu, một giây sau, đồng tử của ông ta đột nhiên co lại, ông ta quay phắt người lại. Cùng lúc này, một tia sáng màu vàng hộ thể đột nhiên lóe ra từ trong cơ thể ông ta.
Ầm!
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả Chân Long đang có mặt, chỉ thấy tia sáng màu vàng hộ thể đó vỡ nát, một thanh kiếm đâm thẳng về phía tim của Ngao Thiên!
Vào khoảnh khắc thanh kiếm đó sắp sửa đâm trúng, Ngao Thiên lập tức khôi phục lại chân thân!
Ầm!
Một sức mạnh cường đại mạnh mẽ lan ra khắp xung quanh, trong nháy mắt, Diệp Quân và Diệp Khải lùi ra sau cả trăm trượng!
Phía chân trời, một tia sáng kiếm rơi thẳng xuống, cuối cùng vững vàng dừng lại bên trong lòng bàn tay của Diệp Quân!
Chân trời, máu rồng không ngừng chảy ra từ trong bụng của Ngao Thiên!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả Chân Long đang có mặt lập tức trở nên hết sức nghiêm trọng, bọn chúng quay đầu nhìn Diệp Quân giống như nhìn quái vật!
Phá vỡ phòng ngự của Ngao Thiên?
Mặc dù Ngao Thiên vẫn chưa đạt đến cấp Đế, thế nhưng cũng là cấp Tiên đỉnh cao, phòng ngự thân xác đó cho dù không thể nói là số một ở Trung Thổ Thần Châu, thế nhưng đó cũng tuyệt đối là sự tồn tại khủng bố trong tốp ba!
Bây giờ, phòng ngự thân xác của ông ta lại bị phá vỡ!
Bị một cậu thanh niên chỉ có cảnh giới Phá Không phá vỡ!
Chuyện này quá dị thường!
Lúc này Diệp Quân lại nhủ thầm đáng tiếc!
Vốn dĩ hắn muốn xem xem có thể giết chết Ngao Thiên này ngay lập tức hay không, nhưng không ngờ đối phương lại khôi phục về bản thể ngay chính thời khắc mấu chốt, vậy nên mới lĩnh trọn một nhát kiếm của hắn!
Mặc dù khiến cho đối phương bị thương, thế nhưng vẫn chưa tới mức chết!
Quá đáng tiếc!
Trên bầu trời, Ngao Thiên nhìn Diệp Quân chằm chằm, trong lòng ông ta lúc này đang quá đỗi kinh ngạc.
Ngoại trừ kinh ngạc còn có cả khiếp sợ nữa!
Khoảnh khắc ban nãy, ông ta suýt bị một thanh niên giết chết!
Mà thanh niên này thì mới ở cảnh giới Phá Không!
Về lâu về dài, một khi để cho hắn trưởng thành thì không phải sẽ tạo phản luôn hay sao?
Nghĩ đến điều này, trong mắt Ngao Thiên lập tức ngập tràn sát khí!
Không thể giữ lại!
Nếu không một khi để cho thanh niên này rời đi và tiếp tục trưởng thành thì tương lai tộc Chân Long chắc chắn sẽ gặp phải họa lớn!
Ngao Thiên trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Đóng giới!”
Đóng giới!
Ông ta vừa nói dứt lời, Chân Long Giới đóng lại.
Rất rõ ràng, làm vậy là không muốn để cho Diệp Quân và Diệp Khải có cơ hội tháo chạy!
Cùng lúc này, cường giả của tộc Chân Long đồng loạt tiến về phía này!
Diệp Quân vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm kiếm Hành Đạo, hôm nay chỉ có thể liều chết một phen ở nơi này!
Diệp Khải nhìn Ngao Thiên đứng đầu phía đối diện, tay phải từ từ siết lại.
Lúc này, Ngao Thiên đột nhiên nói: “Giết!”
Ông ta vừa nói dứt lời, Chân Long xung quanh lao thẳng về phía Diệp Quân và Diệp Khải!
Liếc nhìn cả đám Chân Long xông tới, Diệp Quân nắm chặt lấy kiếm Hành Đạo: “Diệp Khải đệ, tên Ngao Thiên này và đám Chân Long kia, đệ chọn đi!”
Diệp Khải trầm mặc một hồi, nói: “Nói thật thì ta đều không muốn chọn”.
Diệp Quân nhỏ giọng nói: “Vậy ta chọn cho đệ! Đệ đánh nhiều, ta đánh ít!”
Nói xong, hắn hóa thành một luồng kiếm quang lao thẳng về phía Ngao Thiên!
Diệp Khải liếc nhìn xung quanh, một giây sau, trong mắt y lóe lên vẻ hiểm ác, chân phải giậm mạnh xuống. Trong nháy mắt, cả mặt đất phía bên dưới rung lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số sức mạnh mặt đất lao thẳng lên trời.
Ầm ầm!
Ngay tức thì, sức mạnh cường đại khiến cho số Chân Long xung quanh y chấn động tới độ liên tiếp lùi ra sau!
Không chỉ có vậy, cả mặt đất cũng nứt toác ra thành hình mạng nhện ngay trong khoảnh khắc này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả cường giả Chân Long đang có mặt đều ngẩn ra.
Diệp Khải nhíu mày, Pháp Tắc Đại Địa cứ thế bộc phát, bên dưới, sức mạnh mặt đất dồi dào quy tụ về phía y giống như nước thủy triều, khí tức vô cùng mạnh khiến cho người ta cực kỳ kinh ngạc!
Diệp Khải lạnh lùng nhìn số Chân Long đó, gương mặt hơi hiểm ác: “Muốn tiêu diệt nhà họ Diệp bọn ta ư? Tiêu diệt hai huynh đệ bọn ta trước đi, tới đây!”
Nói xong, chân phải của y giậm mạnh xuống.
Ầm!
Một luồng sức mạnh mặt đất đột nhiên lao thẳng lên trời, làm kinh động cả tầng mây!
Mặc dù ít không địch lại được nhiều.
Thế nhưng.
Hai cậu thanh niên này lại không hề khiếp sợ!
Cùng lắm là chết thôi mà!
...
Chương 120: Quay về đất tổ
Khi Diệp Quân lao đến chỗ Ngao Thiên, ánh mắt Ngao Thiên lóe lên vẻ tà ác.
Một cường giả cảnh giới Phá Không mà cũng dám đánh mình?
Ngông cuồng!
Ngao Thiên nổi giận, ông ta bỗng giơ móng vuốt ra túm lấy Diệp Quân.
Rầm!
Không gian xung quanh chấn động, sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Diệp Quân bỗng lướt qua tránh được đòn tấn công khủng khiếp này, ngay sau đó một luồng kiếm quang chém vào bụng Ngao Thiên.
Xoẹt!
Bụng Ngao Thiên bị rách, máu văng tung tóe, nhưng lúc này xung quanh Ngao Thiên bỗng xuất hiện thêm mấy luồng kiếm quang nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Thoáng chốc trên người Ngao Thiên đã xuất hiện mười mấy vết thương.
Ngay lúc này Ngao Thiên bỗng tức giận hét lên.
Rầm!
Một luồng sáng màu vàng đáng sợ bỗng bộc phát ra từ trong người Ngao Thiên, không gian xung quanh sôi trào như nước sôi.
Vụt!
Diệp Quân bị văng ra xa một trăm trượng.
Vừa dừng lại, khóe miệng hắn xuất hiện dòng máu chảy xuống.
Không gian xung quanh vẫn đang dao động, vô cùng đáng sợ.
Ở cách đó khá xa, Ngao Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy khiếp sợ.
Ông ta lại bị thương lần nữa.
Phải biết dù là cường giả cùng cấp cũng khó có thể làm ông ta bị thương, thế nhưng con kiến cảnh giới Phá Không trước mặt này lại có thể phá vỡ phòng ngự cơ thể của ông ta.
Ngao Thiên bỗng nhìn kiếm trong tay Diệp Quân.
Thanh kiếm này chính là nguyên nhân!
Ngao Thiên nhìn chằm chằm kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, mặc dù sức mạnh của Diệp Quân rất siêu phàm nhưng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của ông ta, rõ ràng là do thanh kiếm này.
Ngao Thiên hít sâu một hơi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, ngay sau đó ông ta bỗng tức giận hét lên.
Ầm!
Uy lực huyết mạch đáng sợ như muốn nghiền ép Diệp Quân.
Áp chế huyết mạch!
Bình thường cường giả loài người khi đối mặt với Chân Long, tộc Chân Long đều không cần ra tay, chỉ cần áp chế huyết mạch thì có thể khiến đối phương không còn sức đánh trả.
Thế nhưng lúc này ông ta lại hoàn toàn sững sờ.
Ở đằng xa, Diệp Quân không bị ảnh hưởng gì cả.
Mắt rồng cực lớn của Ngao Thiên hiện lên vẻ khó tin, run giọng nói: “Sao có thể?”
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng, ngay sau đó hắn nhắm mắt lại.
Kiếm Hành Đạo trong tay hắn khẽ rung lên.
Lúc này lòng hắn không có tạp niệm, trong lòng chỉ có duy nhất thanh kiếm.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra.
Vù!
Tiếng kiếm kêu vang vọng khắp trời đất.
Diệp Quân biến mất.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Kiếm ý bao phủ cả kiếm Hành Đạo.
Hắn biết hắn đối mặt với con Chân Long này thì không có bao nhiêu cơ hội ra tay.
Hình dáng của đối phương quá lớn, phòng ngự nghịch thiên, đối phương có thể sai lầm rất nhiều lần nhưng hắn không thể sơ suất dù chỉ một lần.
Nếu không không chết thì cũng bị thương.
Thế nên hắn mới dùng đến sát chiêu.
Khi nhìn thấy kiếm ý trên thanh kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, đồng tử Ngao Thiên co rụt lại, cảm thấy rất ngạc nhiên không dám sơ suất, hai cánh tay ông ta run lẩy bẩy, sau đó tức giận gào lên, một luồng Long Hỏa màu vàng cuồn cuộn bắn ra.
Không gian xung quanh lập tức bắt đầu hòa tan.
Ngay sau đó đồng tử Ngao Thiên co rụt lại, vì Long Hỏa của ông ta cũng bị một nhát kiếm của Diệp Quân đánh tan tành!
Thanh kiếm bỗng chốc đánh đến trước mặt ông ta.
Ngao Thiên khiếp sợ, hai cánh tay ông ta bỗng hợp lại, một luồng sáng màu vàng phát ra từ trong người ông ta.
Thấy thế đồng tử Diệp Quân trợn trừng, hắn quả quyết buông kiếm Hành Đạo ra, dùng tâm trí để ngự kiếm.
Rầm!
Vèo!
Diệp Quân bị một sức mạnh đáng sợ đánh văng ra xa, nhưng kiếm Hành Đạo lại bỗng đánh đến, kiếm Hành Đạo bỗng chốc phá vỡ ánh sáng màu vàng, sau đó đi vào trong người Ngao Thiên rồi đâm xuyên qua từ bụng ông ta.
“Gào!”
Một tiếng rồng gầm thê thảm bỗng vang lên khắp chỗ đó.
Diệp Quân ở đằng xa lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại, vừa dừng lại, hắn nôn ra máu như suối, thoáng chốc quần áo của hắn đều biến thành màu đỏ như máu.
Dưới lớp quần áo là da thịt hắn đã nứt ra như mạng nhện.
Bị thương nặng.
Diệp Quân vội lấy một viên đan dược cấp Thiên ra uống, sau đó xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay về trong tay hắn. Hắn nhìn Ngao Thiên, lúc này Ngao Thiên đã bị đánh lui về sau rất xa, trong lúc đó bụng ông ta liên tục chảy máu.
Diệp Quân lao thẳng đến.
Mẹ nó!
Nhân lúc người khác gặp khó lấy mạng của họ luôn.
Dĩ nhiên hắn biết sự quan trọng của việc bồi thêm một nhát dao.
Thấy Diệp Quân lao đến, Ngao Thiên trợn mắt, ông ta bỗng ngẩng đầu lên gào.
Ầm!
Ở tận sâu trong phần mộ của tộc Chân Long bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó đi vào trong cơ thể Ngao Thiên.
Cùng lúc đó một tiếng rồng gầm vang vọng khắp cả Chân Long Giới, không chỉ thế mà tiếng rồng gầm còn lan rộng ra ngoài Chân Long Giới.
Khi nghe thấy tiếng gầm kêu này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn vội vàng lùi về sau, khi hắn dừng lại, thất khiếu của hắn đã chảy máu, đầu óc choáng váng, nặng như chì vậy.
Rầm!
Từng luồng sáng vàng phát ra từ trong người Ngao Thiên, cuối cùng những luồng sáng này biến thành từng cái vảy màu vàng phủ lên trên người ông ta. Cả người Ngao Thiên thoáng chốc như được khoác lên một bộ áo giáp màu vàng, vô cùng chói mắt.
Long Thần ban phúc.
Lúc này vài Chân Long chưa tham gia trận chiến bên dưới há hốc miệng.
Long Thần ban phúc là gì?
Chính là được tiên tổ tộc Chân Long ban phúc.
Đất tổ của tộc Chân Long không phải ở Trung Thổ Thần Châu mà là tổng viện thư viện Quan Huyên, ở đó có một Long tộc lớn mạnh hơn: Tộc Thiên Long cổ đại.
Tộc Chân Long chỉ có thể xem là một phân nhánh cực kỳ nhỏ của tộc Thiên Long cổ đại, vì huyết mạch không thuần nên bị loại trừ ra, đây cũng là nguyên nhân tại sao tộc Chân Long muốn dựa vào An Mục, vì mục tiêu của họ là quay về đất tổ.
Danh Sách Chương: