Chương 3229
Trước cung điện có một ông lão áo đen, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Tiểu Bạch với nét mặt vô cùng đề phòng.
Tiểu Bạch chỉ móng vuốt về phía ông lão, sau đó chỉ sang bên cạnh, hàm ý đã rất rõ ràng.
Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Không có lệnh của Thành chủ không ai được đến gần nơi này, các người…”
Tiểu Bạch lập tức lấy búa lửa ra.
Diệp Quân cũng cầm lấy kiếm Thanh Huyên.
Thấy cảnh này sắc mặt ông lão áo đen hơi thay đổi, sau đó nói: “Hai người cứ tự nhiên”.
Sau đó ông ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Ông ta chỉ là một người giữ cửa, bây giờ cũng không cần thiết phải liều mạng vì chút bổng lộc kia làm gì.
Rất không đáng giá!
Dù sao đồ cũng đâu phải của ông ta.
Sau khi ông lão áo đen rời đi, Diệp Quân và Tiểu Bạch xông thẳng vào trong cung điện, bên trong có một vòng tay màu vàng lơ lửng, xung quanh vòng tay này có những phù văn bí ẩn.
Diệp Quân tò mò nhìn vòng tay kia: “Đây là gì vậy?”
Tiểu Bạch chớp mắt nhưng không vung móng vuốt.
Lúc này vòng tay kia đột nhiên khẽ rung, sau đó nó bộc phát ra một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh bao phủ khắp xung quanh.
Diệp Quân cau mày, cũng không cảm nhận được điều gì khác thường.
Nhưng sau đó sắc mặt hắn thoáng chốc thay đổi, vì hắn phát hiện tuổi thọ của mình đang mất đi.
Hơn nữa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã mất đi trăm năm tuổi thọ!
Diệp Quân thầm sợ hãi, hắn đang định xuất kiếm thì Tiểu Bạch đột nhiên lấy một cái búa ra đập về phía trước.
Oanh!
Sau động tác của Tiểu Bạch, vòng tay kia khẽ rung lên, nhưng sau đó nó lại bộc phát ra một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh kia còn mạnh và nhiều hơn khi nãy.
Diệp Quân thầm thấy hoảng hốt, hắn bèn muốn dẫn Tiểu Bạch rời khỏi khu vực này.
Dù tuổi thọ của hắn rất nhiều, nhưng làm thế này thì hắn cũng không chịu nổi!
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên cầm lấy cây búa đó đánh về phía trước một lần nữa, sau động tác này, một ngọn lửa lập tức bao phủ lấy vòng tay.
Vòng tay kia liên tục rung lên, vẫn còn đang phản kháng.
Lúc này, Tiểu Bạch hít nhẹ mũi, vòng tay kia như cảm nhận được điều gì đó nên rung động dữ dội, sau đó liên tục thả ra sức mạnh bí ẩn kia.
Dù Tiểu Bạch không sợ, nhưng Diệp Quân đã sắp không chịu được nữa, vì hắn phát hiện chỉ mới một lúc mà tuổi thọ của hắn đã trôi qua thêm hơn nghìn năm rồi.
Lúc này, Tiểu Bạch cũng nhận ra điều đó, nó vung tay lên, một vòng tròn màu vàng lơ lửng trên đầu Diệp Quân, sau đó những tia sáng vàng chiếu xuống bảo vệ lấy hắn.
Cuối cùng Diệp Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn lại sa sầm mặt một lần nữa, vì hắn phát hiện những kim quang kia cũng không thể ngăn cản hoàn toàn sức mạnh bí ẩn đó.
Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, rốt cuộc đó là sức mạnh gì vậy?
Lúc này, Tiểu Bạch vẫn đang liên tục hít vào, cuối cùng vòng tay kia cũng không chịu được nữa nên hoàn toàn dừng lại, lựa chọn nhượng bộ.