Chương 2640
A Nan nhìn chằm chằm Mộc Nguyên: “Vì chúng ta thăm dò thần tính là vì được ngài ấy cho phép. Nhưng ngài ấy đã đánh giá thấp sự đáng sợ của thần tính. Ngài ấy có thể tự mình giải trừ, nhưng chúng ta không làm được. Ngài ấy cũng biết chúng ta không làm được, nên ngài ấy mới không hạ thủ”.
Mộc Nguyên im lặng.
Đi theo thần tính!
Ông ta không ngờ trước đây không chỉ có Thần Nhất theo đuổi thần tính, mà những đệ tử của Thần Nhất Đạo cũng thế.
Ông ta không phải đệ tử của Thần Nhất Đạo, ông ta chỉ là người hầu, cho nên cũng không biết những nội tình trước đây.
A Nan chợt cười khẽ, sau đó nói: “Thật ra thần tính mới là điểm cuối của Đạo. Khi thực lực của ngươi đạt tới một trình độ nhất định, ngươi sẽ phát hiện đông đảo chúng sinh và trật tự gì đó đều vô cùng buồn cười”.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Nhưng ta cảm thấy con đường Đại Đạo rộng lớn, có người mà mình chú ý, có người mà mình thích mới thú vị, nếu không dù có vô địch Đại Đạo cũng có gì vui đâu?”
A Nan nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Đó là vì ngươi còn trẻ, còn chưa trải qua lễ rửa tội của năm tháng, ngươi vẫn còn nhiệt huyết, còn có cảm xúc mạnh mẽ với thế giới này. Tình yêu còn rất mới mẻ với ngươi, ngươi vẫn chưa thấy chán, nhưng nếu ngươi sống lâu rồi, gặp nhiều chuyện sống chết rồi, ngươi sẽ từ từ không còn cảm xúc, sau đó cuối cùng sẽ thành thói quen, đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu người tu luyện chúng ta, chỉ có Đạo là vĩnh hằng”.
Diệp Quân nhìn A Nan, hắn không cãi lại, vì tư tưởng mỗi người khác nhau, hắn có theo đuổi của hắn, người khác cũng có theo đuổi của người khác.
Hơn nữa, thật ra những cao thủ tuyệt thế mà hắn gặp trước giờ cũng không thèm để ý đến trật tự và chúng sinh, kể cả cha và cô cô, ông nội của hắn cũng thế…
Họ có nhân tính, nhưng thật sự không nhiều.
Thần Đạo!
Cuối cùng, tất cả tu sĩ đều sẽ chậm rãi tiến về phía trước, vì đúng như A Nan nói, chỉ cần ngươi trải qua nhiều chuyện rồi thì ngươi sẽ hờ hững với nó.
A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Ta vẫn cho rằng sư phụ sẽ chọn phu tử, nhưng không ngờ sư phụ lại không làm thế mà đi chọn ngươi, không thể không nói việc này khiến ta khá là ngạc nhiên. Đương nhiên cũng khiến ta rất tò mò, vì sư phụ chọn ngươi chắc chắn là vì lý do khác”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có lẽ là coi trọng tiềm lực của ta”.
A Nan cười to: “Ngươi đúng là mặt dày, nhưng cũng đúng là khá có khả năng, dù ở thời đại của chúng ta, ngươi cũng có thể xem là thiên tài hiếm có”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Hôm nay ông đến đây không định đánh nhau à?”
A Nan cười khẽ: “Nói chuyện trước, không hợp thì đánh nhau cũng được, ngươi thấy sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
A Nan đi thẳng vào vấn đề: “Ta không tham lam, chỉ cần một nửa tổ mạch của sư phụ thôi, còn nữa, có lẽ ngươi có một quyển cổ tịch màu đen, phải đưa quyển cổ tịch đó cho ta, nếu ngươi làm được, chúng ta sẽ không cần trở thành kẻ thù”.
Nhưng Diệp Quân lại thẳng thừng lắc đầu: “Không làm được”.
A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Từ chối dứt khoát thế à?”
Diệp Quân cười nói: “Nếu ta đoán không lầm sở dĩ ông muốn một nửa tổ mạch và quyển cổ tịch kia của ta cũng không phải thật sự muốn dừng tay giảng hoà với ta, mà là muốn lấy được lợi ích trước, sau đó ông sẽ thuận tay bán đứng ta, để nguỵ thần khác đến nhằm vào ta, ông thì ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, đúng không?”