Chương 2750
Bà chủ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Sau khi ra khỏi Hắc Điếm, cả ba đi về phía một con phố khác.
Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Lai lịch của bà chủ này như nào thế?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Ta không biết, nhưng bất cứ ai có thể mở cửa hàng ở đây đều phải có lai lịch vững chắc”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, thấy mấy cửa hàng xung quanh đã mở cửa, nhưng không có nhiều người trên đường.
Diệp Quân càng ngày càng tò mò với nơi này, liền liên tiếp hỏi mấy câu liền.
Sau khi hai người trao đổi, Diệp Quân cũng biết rằng tên của người đàn ông trung niên là Cao Thú, ông ta không phải đến từ vũ trụ Thần Nhất, mà đến từ một vũ trụ Diệp Quân chưa từng nghe đến.
Chủ nhân Đạo Thị rất mạnh, rất rất mạnh, đối phương đã ước định với rất nhiều chủ vũ trụ, thỉnh thoảng lại mở Đạo Thị, sau đó cường giả của mỗi một vũ trụ đều có thể tiến vào Đạo Thị giao dịch tự do, các cường giả khác trong Đạo Thị không thể tiến vào vũ trụ của người khác.
Bởi vì văn minh võ đạo của mỗi vũ trụ là khác nhau, nếu có người quá mạnh tiến vào vũ trụ có văn minh võ đạo thấp, có thể sẽ gây họa.
Các cường giả đỉnh cấp của mỗi vũ trụ nếu muốn vào Đạo Thị thì phải đạt được tư cách, tư cách này do chủ nhân của mỗi vũ trụ cấp. Ngoại trừ phương pháp này, còn có một con đường khác tiến vào Đạo Thị, đó chính là duyên, nếu có người gặp được thì cũng có thể tiến vào, đương nhiên dưới tình huống bình thường, Đạo Thị chỉ cho phép người có thực lực gặp được.
Nghe vậy, Diệp Quân không khỏi bật cười, xem nhìn ra hắn cũng là một người có thực lực.
Nói một cách đơn giản, Đạo Thị này là thị trường giao dịch cao cấp và thị trường giao dịch này chỉ phục vụ khách hàng cao cấp.
Lúc này, Ngao Thiên Thiên đột nhiên hỏi: “Tại sao ở đây lại có ít khách như vậy?”
Diệp Quân cũng có chút tò mò, sau khi đi vào mới phát hiện nơi này không giống kiểu vắng vẻ bình thường, cũng không thấy có được mấy người sống ở đây.
Cao Thú giải thích: “Đó là bởi vì thị trường vừa mới khai trương, còn có rất nhiều người đang trên đường vào. Sau một thời gian nữa, sẽ có nhiều người hơn”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra vậy”.
Nói xong, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, lấy ra ba Tổ Nguyên đưa cho Cao Thú: “Đa tạ Cao huynh đã ko ngại giải thích cho vợ chồng ta..”.
Ngao Thiên Thiên liếc nhìn Diệp Quân và nhếch môi cười.
Cao Thú liên tục xua tay: “Diệp tiểu hữu, không cần như thế đâu, chỉ là mấy thông tin xoàng thôi, không cần trả thù lao gì đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Cầm đi”.
Cao Thú lại lắc đầu: “Ta mặc dù là người lỗ mãng, nhưng cũng hiểu được đạo lý quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Diệp tiểu hữu, mau cất Tổ Nguyên đi, nếu không, ta sẽ tức giận đấy”.
Thấy vẻ mặt của Cao Thú dường như không phải làm bộ, Diệp Quân do dự một lúc, sau đó mới cất Tổ Nguyên đi, rồi cười nói: “Vậy ta sẽ mua một thứ từ Cao huynh”.
Cao Thú cười nói: “Không nhất thiết phải như vậy. Diệp tiểu hữu không muốn nợ người ân huệ, ta có thể hiểu được, nhưng những thứ này chỉ là chuyện vặt vãnh, căn bản không được coi là ân huệ”.
Nói đến đây, ông ta dừng một chút, rồi nói: “Để ta nói thêm một điều, nếu Diệp tiểu hữu là một kiếm tu, không nên quá coi trọng những thứ phù phiếm này, nếu không, theo thời gian, nó có thể ảnh hưởng đến kiếm đạo của Diệp tiểu hữu đấy”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Là ta quá coi trọng rồi”.