Ở phía xa, Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu, lúc này có một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ, linh hồn của tiểu chủ mẫu đã hoàn toàn khôi phục rồi”.
Không phải giọng của Tiểu Tháp, mà là giọng của Tiểu Hồn! Kiếm Thanh Huyên!
Khi nghe thấy Tiểu Hồn nói linh hồn tiêu chủ mẫu đã khôi phục hoàn toàn, cuối cùng hai mắt Diệp Quân cũng có chút dao động.
Mà lúc này Thị Võ Thần đã lao tới trước mặt hắn, vẫn là húc đầu tới.
Diệp Quân vẫn đâm ra một nhát kiếm như trước.
Nhưng không còn là kiếm ý nữa mà là kiếm Thanh Huyên.
Phập!
Sau cú húc đầu của Thị Võ Thần, kiếm Thanh Huyên xuyên mạnh qua trán ông ta.
Xì!
Thị Võ Thần như quả bóng da xì hơi, hơi thở quanh người trong nháy mắt vỡ tung, ông ta ngơ ngác đứng đó, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Diệp Quân đang gần ngay trước mắt, trong mắt trên mặt là vẻ khó tin và hoảng sợ. Diệp Quân đột nhiên hét lên giận dữ, tay trái xoay thanh kiếm.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên hấp thu luôn linh hồn của Thị Võ Thần.
Thần hồn đều diệt vong!
Sau khi thanh kiếm tiêu diệt Thị Võ Thần, Diệp Quân vung kiếm, trụ sáng phù văn và kính quang vỡ tan.
Không chịu nổi một đòn đã vỡ tan!
Thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần trên trời sửng sốt, bọn họ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ không thể tin được, lúc này bọn họ đã hoàn toàn sững sờ.
Thị Võ Thần là cường giả mạnh cỡ nào?
Trong cùng cảnh giới, cơ thể ông ta gần như bất khả chiến bại, thế nhưng lại bị một nhát kiếm gi ết chết trong một giây.
Cái quái gì thế này?
Đầu óc hai người lúc này đều không tải được, bởi vì chuyện này thật sự quá khó tin.
Nhưng Diệp Quân không cho bọn họ thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi chém vỡ hai trụ sáng, hắn lại vung kiếm rồi rút ra, đâm mạnh về phía hai người kia.
Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người đều thay đổi, bởi vì lúc này bọn họ phát hiện, khí thế trên người Diệp Quân đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là khí thế của thanh kiếm kia. Cực kỳ kinh khủng!
Trong mắt hai người hiện lên sự nặng nề và nghiêm nghị chưa từng có.
Kính Thần đột nhiên tiến lên một bước, bà ta chắn gương thần Thiên Hành trước mặt, thầm niệm chú cổ, sau khi chú ngữ xuất hiện, bản thể gương thần Thiên Hành rung chuyển kịch liệt, trong gương dần ngưng tụ một thanh kiếm hư ảo!
Kiếm Thanh Huyên!
Bà ta định sao chép.
Nhưng giây tiếp theo thanh kiếm ảo ấy lại chấn động kịch liệt rồi vỡ vụn.
“Không sao chép được!!”
Kính Thần mở to hai mắt, vẻ mặt đầy sự không thể tin được, bà ta run rẩy nói: “Sao có thể thế được!”
Lúc này, Diệp Quân đã phóng kiếm tới trước mặt bà ta.
Kính Thần hoảng sợ, kẹp gương thần Thiên Hành, bản thể gương thần Thiên Hành hóa thành một kính quang đâm về phía kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.