Chương 3028
Diệp Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân hơi ngượng ngùng, chẳng lẽ hành động này của mình hơi sỉ nhục người khác?
Lúc này, cô gái im lặng nhận lấy hai trăm Tổ Nguyên, sau đó nói: “Ta tên Thanh An, ta dẫn ngươi đi vào vậy! Ừm… đừng đi đường to, nếu đi đường to khiến những người kiêu ngạo kia nhìn thấy ngươi, bọn họ sẽ gây chuyện với ngươi, chúng ta đi từ hướng này…”
Thanh Đại: “…”
Diệp Quân im lặng.
Sao cô không nói sớm là cô cần tiền đi!
Nếu cô nói từ đầu, mọi người cần gì phải khó chịu với nhau như thế?
Từ sau khi nhận hai trăm Tổ Nguyên kia, thái độ của cô gái tên Thanh An kia với Diệp Quân lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, dẫn Diệp Quân và Thanh Đại đi vào trong, trong quá trình đó có người nhìn thấy Diệp Quân muốn gây chuyện nhưng đều được Thanh An giải quyết.
Thanh An nhanh chóng dẫn Diệp Quân và Thanh Đại tới trước một toà đại điện, cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Chính là nơi này”.
Diệp Quân cười khẽ, lấy ra thêm một trăm Tổ Nguyên đưa cho cô ta: “Cảm ơn Thanh An cô nương”.
Với tài sản của anh lúc này, chỉ một trăm Tổ Nguyên thật sự không tính là gì, chỉ như con bò rụng lông thôi.
Thanh An cũng không từ chối, cô ta im lặng nhận lấy Tổ Nguyên, sau đó lấy một lá bùa ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là cách liên lạc với ta, ngươi có thể gọi ta bất cứ lúc nào”.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân nhìn “cách liên lạc” trong tay, hắn không nhịn được lắc đầu cười khẽ.
Có tiền làm gì cũng được!
Diệp Quân cất đi, sau đó cười nói: “Được”.
Thanh An gật đầu, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi xoay người rời đi.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Thanh Đại: “Chúng ta đi vào thôi”.
Dứt lời, hai người đi vào trong điện.
Vừa đi vào Diệp Quân đã cảm nhận được một ánh mắt, hắn nhìn qua theo ánh mắt kia, trước mặt hắn không xa có một ông lão, ông lão mặc trường bào màu đen rộng thùng thình, tay cầm một cây quạt, trông rất giống một nho sĩ.
Lúc này ông lão đang nhìn chằm chằm Thanh Đại.
Hai bên đều không nói gì.
Một lúc lâu sau đó, trong mắt ông lão lộ vẻ phức tạp: “Ngươi về rồi sao”.
Thanh Đại nói thẳng: “Có thể hồi phục trí nhớ cho ta không?”
Nhưng ông lão lại im lặng.
Thanh Đại cau mày.
Ông lão chợt nói: “Ngươi tự phong ấn ký ức của mình có lẽ là muốn phong ấn một số chuyện không hay, cho nên, ngươi… chắc chắn muốn khôi phục nó sao?”
Thanh Đại gật đầu: “Phải”.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ”.
Thanh Đại im lặng, cũng không từ chối.