Chương 3567
Nói xong hắn kéo Ngao Thiên Thiên ngồi xuống.
Để đề phòng, Diệp Quân thi triển kiếm vực bao phủ nơi hắn và Ngao Thiên Thiên ngồi lại.
Trong kiếm vực, ngăn cách với mọi thứ!
Đừng nói Tiên Đạo Thụ, đến Tiểu Tháp cũng không thể tra tới khu vực họ đang ở hiện giờ.
Thấy Diệp Quân dùng kiếm vực ngăn cách với bên ngoài, mặt Ngao Thiên Thiên chợt đỏ lên, tai hơi nóng.
Diệp Quân đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên, kéo cô ấy ngồi xuống rồi cười bảo: “Ăn quả này đi”.
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm”.
Hai người đồng thời ăn quả Đạo Linh.
Chỉ là trong chốc lát, một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ bộc phát ra trong người cả hai, quần áo hai người cũng hóa thành tro tàn dưới sức mạnh này.
Thẳng thắn đối mặt.
Mặt Ngao Thiên Thiên thoáng chốc đỏ bừng.
Thấy người đẹp trước mặt, trong lòng Diệp Quân như có ngọn lửa bốc lên, hắn không đè nén bản thân mà đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên…
Lúc này, bên ngoài cây chợt có mây đen kéo đến, không lâu sau một con lôi long phá mây bay ra, cao lớn dữ tợn, màn mưa trắng xóa từ ít tới nhiều, thoáng chốc trút xuống như triều cường.
Gió rít, sấm rền, tiếng sấm ồn ào, hạt mưa trắng xóa nối thành hàng như kết tơ thành lưới, mặt đất ướt đẫm, hoa cúc bên ngoài hấp thu đầy nước, một khoảng hỗn độn.
Lại qua một lúc nữa, tiếng sấm càng lúc càng lớn, mưa cũng ngày một mau hơn, tựa như Trường Giang ào ạt chảy xuôi, cuồn cuộn vạn dặm…
Trận mưa này thật sự rất lớn.
Tu luyện bất kể đêm ngày.
Không biết qua bao lâu, trong cây Tiên Đạo đột nhiên có từng luồng khí đáng sợ tỏa ra tứ phía như thủy triều, thời trong không Tiểu Tháp bị chấn động rung lên từng hồi, tựa như động đất, kinh khủng không gì sánh được.
Nhưng không lâu sau, trong cây Tiên Đạo lại bình lặng trở lại.
Tu luyện bất kể đêm ngày, chớp mắt đã qua trăm năm.
Cây Tiên Đạo được Diệp Quân bất chấp mọi giá thiêu đốt Tổ Mạch để nuôi dưỡng đã cao mấy vạn trượng, cành cây vươn ra mấy nghìn trượng, trông như cái ô khổng lồ, che kín bầu trời mặt đất, vô cùng tráng lệ.
Ngày hôm nay, từng tiếng kiếm ngân chợt vang lên trong cây.
Ngay lập tức, một người đàn ông xuất hiện trước cây.
Chính là Diệp Quân.
Lúc này Diệp Quân khép hờ hai mắt, kiếm Thủy Mặc lượn quanh người hắn không ngừng phát ra tiếng kiếm ngân, như muốn lấy lòng hắn.
Lúc này kiếm Thanh Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, kiếm Thủy Mặc như chuột thấy mèo, trở lại trong thức hải, không dám phát ra động tĩnh nào nữa.
Qua rất lâu sau, Diệp Quân từ từ mở mắt, trong mắt hắn hiện lên vẻ từng trải.
Diệp Quân xòe tay ra.
Ầm!