Mà lúc này, đám cận vệ quân kia lại tấn công họ một lần nữa. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cây sinh mệnh Thiên Hành ở cuối tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Ta đã hứa với muội rồi thì hôm nay phải thực hiện được!”
Dứt lời, nét mặt hắn trở nên dữ tợn, tay trái của hắn đột nhiên mở ra, sau đó nắm chặt lại.
Rắc!
Thời không xung quanh lại xuất hiện những ô vuông thời không một lần nữa, thấy cảnh náy, sắc mặt mấy cận vệ quân Thiên Hành kia thoáng chốc thay đổi một lần nữa, bọn họ đang muốn lui bước nhưng đã không kịp nữa, một sức mạnh bí ẩn đã bao phủ lấy bọn họ trong im lặng.
Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Thấy Diệp Quân lại sử dụng kiếm kỹ đáng sợ này một lần nữa, đám cận vệ quân Thiên Hành nhất thời hoảng sợ, vội vàng lùi lại, nhưng đã hơi chậm. Khi chiêu kiếm này của Diệp Quân chém xuống, mấy quân cận vệ Thiên Hành kia chỉ có thể đứng im tại chỗ, lửa Thiên Hành trên người bọn họ cũng biến mất bằng một tốc độ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã thành tro bụi tan biến.
Một nghìn quân cận đều chết hết!
Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng đưa Nhất Niệm đến trước cây sinh mệnh Thiên Hành, tay phải của hắn run rẩy mở ra, kiếm Thanh Huyên bay lên cao, nhưng lúc này, một khí thế đáng sợ đột nhiên tấn công tới từ sau lưng hắn.
Con ngươi Diệp Quân co lại, nhưng lúc này hắn đã không thể phản kháng nữa rồi, chỉ đành sử dụng chút sức lực cuối cùng xoay người bảo vệ trước mặt Nhất Niệm, mà lúc này, thanh trường thương kia đâm thẳng vào bụng hắn, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc xuyên qua cả hắn và Nhất Niệm, trường thương kéo theo hai người bay xa cả nghìn trượng, cuối cùng cố định hai người trên một vách đá phía xa.
Khoé miệng Diệp Quân thoáng chốc có máu tươi chảy ra, tay phải đã hoàn toàn nứt nẻ của hắn chậm rãi mở ra một lần nữa, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, trên mũi kiếm có một quả màu xanh lá cây.
Tay trái của Diệp Quân lấy quả ra một cách khó khăn, sau đó chậm rãi đưa tới bên miệng Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Nếm thử đi”.
Nếm thử!
Nhìn quả Thiên Hành Diệp Quân đưa tới, ánh mắt Nhất Niệm đờ đẫn, sau đó nước mắt lập tức tuôn rơi như vỡ đê, cô ta im lặng, hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Quân.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó hắn mở miệng một cách khó khăn: “Đừng khóc, nếm thử đi”.
Nhất Niệm có thể cảm nhận được lúc này Diệp Quân đang giãy giụa vì huyết mạch phong ma, cô ta chậm rãi ngẩng đầu, đưa đầu về phía trước, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng.
Diệp Quân dịu dàng hỏi: “Có ngon không?”
Nhất Niệm gật đầu: “Có”.
Dứt lời, cô ta vùi đầu vào cổ Diệp Quân, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng run rẩy.
Nghe thấy lời của Nhất Niệm, trên khuôn mặt dính đầy máu của Diệp Quân xuất hiện nụ cười, hắn nhẹ nhàng cọ đầu vào má Nhất Niệm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại chút ánh sáng.
Cuối tầm mắt của hắn có một ông lão đi tới, ông lão mặc một bộ thần bào, râu tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén như dao.
Thần quan đứng đầu Thần phủ, cũng chính là Phủ chủ – Thúc Chính!
Sau lưng Thúc Chính còn có hai người đàn ông trung niên, hai người này đều là Thần quan của Thần phủ, ngoài ra sau lưng bọn họ còn có hơn trăm cao thủ bí ẩn mặc giáp đen đi theo.