Nhất Niệm khẽ lắc đầu: “Cô cô vẫn chưa công nhận ta, chỉ có chồng ta mới có thể gọi cô cô tới được. Nếu cô cô tới đây, những người này chắc chắn sẽ chọc giận cô cô, nếu không có chồng ta ở đây thì sẽ không còn ai có thể khuyên cô cô được, lúc đó nền văn minh Thiên Hành sẽ gặp phải nguy hiểm”.
Tịnh An hỏi dồn dập: “Vậy phải làm gì bây giờ?”
Nhất Niệm nói: “Dẫn hắn đi đi, giống như những gì sư phụ đã nói, Ác Đạo Minh vẫn đang giở trò ở trong bóng tối, chúng muốn nền văn minh Thiên Hành nhắm vào chồng ta, chúng ta không thể để cho bọn chúng thành công được, cô hãy đưa hắn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành đi”.
Tịnh An lắc đầu liên tục, vừa chuẩn bị lên tiếng thì Nhất Niệm đã nói tiếp: “Yên tâm đi, ta là người của nền văn minh Thiên Hành, mặc dù sai, nhưng họ sẽ không giết ta đâu”.
Tịnh An im lặng.
Nhất Niệm hơi nôn nóng: “Đi mau đi”.
Tịnh An không nói gì nữa mà xoay người bỏ đi, cô ta biết rằng Nhất Niệm nói đúng, mặc dù Nhất Niệm phạm pháp nhưng cô ta vẫn là đệ tử của Thượng Thần Thiên Vân, chắc chắn điện Chấp Pháp sẽ không dám giết cô ta.
Thôi Âm nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhíu mày, vốn dĩ ông ta định bắt Tịnh An lại nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì thấy rằng Tịnh An không phạm pháp, nếu vẫn cố tình bắt lại thì cũng không có lý do gì cả, hơn nữa, lúc đó Thượng Thần Thiên Vân sẽ danh chính ngôn thuận trả thù ông ta!
Nghĩ đến đây, ông ta lại nhìn vào Tịnh An.
Nhưng ngay lúc này trong đầu của ông ta vang lên một giọng nói: “Tiểu Tháp mà Nhất Niệm đưa cho cô ta chính là một báu vật, có lẽ Diệp Quân đang trốn ở trong tòa tháp đó, nếu để cho Diệp Quân trốn thoát, lúc đó Nhất Niệm cứ khăng khăng rằng cô ta và Diệp Quân không liên quan gì tới nhau thì ngươi sẽ làm gì được?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Thôi Âm thay đổi ngay lập tức, vội vàng chỉ vào Tịnh An đang muốn chạy trốn ở đằng xa: “Chặn ả Tịnh An đó lại, tên tép riu nền văn minh thấp kém đó đang ở bên trong Tiểu Tháp, nếu hắn kháng cự thì giết ngay tại chỗ”.
Nghe thấy Thôi Âm nói vậy, những nhân viên chấp pháp ngay lập tức xông về phía Tịnh An.
Thấy vậy, Nhất Niệm đang ở cách chỗ đó không xa đột nhiên thay đổi sắc mặt, chân mày cô ta nhướng lên, cả người rung chuyển, biến thành một luồng thời không kỳ dị bay thẳng lên trời.
Ầm!
Trong tích tắc, những nhân viên chấp pháp đang xông lên phía trước bị thổi bay ra ngoài khoảng mấy vạn trượng, máu tươi phun ra không ngừng.
Nhất Niệm trừng mắt nhìn đám người Thôi Âm, sát khí dâng lên như sóng thủy triều: “Kẻ nào dám động đến hắn, kẻ nào dám?”
Hắn chính là giới hạn của cô ta!
“To gan!”
Phía chân trời, Thôi Âm đột nhiên gầm lên, tiếng vang như sấm: “Nhất Niệm, cô dám vì một người ngoài mà phản bội nền văn minh Thiên Hành, cô tội đáng muôn chết”.
Phản bội nền văn minh Thiên Hành!
Ở nền văn minh Thiên Hành, phản bội nền văn minh Thiên Hành chính là tội nặng nhất, không chỉ có bị thiêu chết, mà cả linh hồn cũng bị nghiệp hỏa thiêu đốt hàng tỉ năm, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Sau khi Thôi Âm gắn tội danh này lên người Nhất Niệm, ông ta vội nhìn sang hai người lúc trước đi theo phía sau điện chủ điện Chấp Pháp – Vu Trụ: “Tả Hộ Pháp, Hữu Hộ Pháp, con kiến của nền văn minh ngoại tộc kia đang ở trong Tiểu Tháp trong tay Tịnh An, nhờ hai vị hãy giúp ta bắt người này”.