Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1900

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Quân, Hiêu Hiêu do dự một chốc rồi nói: “Có bảo vật tiên gia không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Hiêu Hiêu im lặng.

Diệp Quân cũng không nói gì, quả thật hơi lúng túng.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Từ đây đến núi Phạn Tịnh có xa không?”

Núi Phạn Tịnh!

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Một tiếng đồng hồ”.

Diệp Quân nói: “Dẫn tôi đi”.

Chỉ có thể tìm chủ nhân bút Đại Đạo mượn chút bảo vật, vì Nhị Nha từng nói chủ nhân bút Đại Đạo có rất nhiều bảo vật, nghe Diệp Quân nói thế, Hiêu Hiêu nói: “Đi luôn”.

Nói rồi cô ấy gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau một chiếc siêu xe bỗng chạy đến bên cạnh hai người.

Hiêu Hiêu vẫy tay, tài xế xuống xe rời đi.

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân nhìn chiếc xe trước mặt, sau đó nói: “Chiếc xe này đẹp quá”.

Hiêu Hiêu nói: “Kiểu dáng mới nhất, gần một trăm triệu tệ Hoa Hạ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó bước lên xe, Hiêu Hiêu đạp chân xe, chiếc xe chạy vụt đi như một mũi tên rời khỏi cung.

Hiêu Hiêu bỗng nói: “Lúc các anh bay lên trời có nhanh như chiếc xe này không?”

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Nhanh hơn gấp mấy chục ngàn lần”.

Hiêu Hiêu chớp mắt: “Xem như tôi chưa hỏi”.

Diệp Quân nhắm hai mắt lại, núi Phạn Tịnh, chủ nhân bút Đại Đạo đang ở núi Phạn Tịnh thật sao?

Cho dù thế nào cũng phải đi xem thử.

Hiêu Hiêu lại hỏi: “Anh và Tôn Ngộ Không, ai lợi hại hơn?”

Diệp Quân nhíu mày, quay sang nhìn Hiêu Hiêu: “Tôn Ngộ Không?”

Hiêu Hiêu gật đầu: “Con khỉ đó”.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Lái xe cho đàng hoàng, tôi có thể chết nhưng tôi không muốn chết vì tai nạn xe, vì như thế quá mất mặt”.

Hiêu Hiêu nói: “Ồ”.

Không dám hỏi thêm nữa, chuyên tâm lái xe.

Chưa đến một tiếng sau, hai người đã đến núi Phạn Tịnh.

Núi Phạn Tịnh được đặt tên theo Phạn Thiên Tịnh Thổ, kéo dài hàng trăm dặm, nguy nga tráng lệ, là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Kiềm Châu.

Khi hai người đến dưới chân núi Phạn Tịnh, người xung quanh như thủy triều, cực kỳ đông vui nhộn nhịp.

Hai người đi lên núi, Diệp Quân ngước mắt nhìn, có thể thấy giữa các đỉnh núi xa xa là mấy ngôi chùa được xây tựa vào núi, xa hơn là biển mây.

Lúc đi đến sườn núi, Diệp Quân phát hiện trong các đỉnh núi ở cách phía trước họ không xa có một bức Phật nằm bằng đá, dài khoảng một ngàn mét, cực kỳ tráng lệ.

Hiêu Hiêu nhìn bức tượng Phật nằm nói: “Người từ khắp mọi nơi đến núi Phạn Tịnh đa phần đến đây để bái lạy vị Phật này, thế nên người đời gọi núi là Phật, Phật chính là núi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK