Tình hình này chắc chắn sẽ phái thêm nhiều cường giả mạnh hơn đến.
Lúc này, Nhất Niệm nắm lấy Tiểu Tháp đập mạnh về phía trước, cú đập này khiến cây thương dừng lại, cùng lúc đó cô ta xoay người giơ ngón tay lên vẽ một vòng, thời không nứt ra, cô ta định mang theo Tiểu Tháp trốn vào trong thời không, nhưng lúc này bỗng phát sinh một việc, một luồng sáng không biết từ lúc nào lặng lẽ xuất hiện sau lưng Nhất Niệm.
Cảm nhận được điều này, đồng tử Nhất Niệm co rụt lại, cô ta quay phắt người lại đánh một quyền, thời không lõm xuống.
Ầm!
Một quyền đỡ được tia sáng này.
Phía sau tia sáng là một người đàn ông mặc đồ đen.
Nhất Niệm biết người này.
Quan chấp pháp ở điện Chấp Hành, Lãnh Táng, người đứng thứ hai, thực lực còn hơn hẳn Giới Doãn đó.
Thế nhưng lúc này lại có thay đổi, một sức mạnh lặng lẽ đi đến xung quanh sau lưng Nhất Niệm, Nhất Niệm cả kinh, đang muốn xoay người thì đột nhiên có một sức mạnh cực lớn cướp Tiểu Tháp đi.
Thấy mục tiêu của đối phương là Diệp Quân, Nhất Niệm nổi giận.
Cô ta tức giận gầm một tiếng, siết chặt hai tay, thời không chỗ cô ta lập tức bị nổ tung, cùng lúc đó tay phải cô ta bỗng chộp lấy Tiểu Tháp suýt nữa bị đoạt đi, nhưng ngay lúc này sáu tàn ảnh xuất hiện lướt qua.
Ầm!
Nhất Niệm bị chấn động văng ra cả mấy mươi vạn trượng.
Vừa dừng lại, cô ta nôn ra ngụm máu, cơ thể cũng dần nứt toạc ra.
Cô ta mặc kệ vết thương trên người, chỉ ôm chặt lấy Tiểu Tháp trong tay.
Mà đứng trước mặt Nhất Niệm là một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, lông mày người đàn ông trung niên nhếch lên trên, ánh mắt sắc bén như kiếm, toát ra uy lực vô hình.
Quan chấp pháp Thượng Lăng.
Người đứng ở vị trí thứ nhất!
Cường giả cấp chín.
Phía sau Thượng Lăng còn có bảy người, đều là đỉnh cao cấp tám.
Bảy người này đều là quan chấp hành, nói cách khác chín vị quan chấp hành của điện Chấp Hành đều đã đến đây.
Ngoài ba người ra, phía sau tám người còn có mấy chục nhân viên chấp hành, họ vẫn đang hợp nhất, khí tức cực kỳ mạnh.
Nhất Niệm lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, khi nhìn thấy đám người Thương Lăng ở đó, cô ta lặng thinh một lát, sau đó nhìn sang Tiểu Tháp nhỏ trước mặt, cô ta nhẹ nhàng vuốt v e Tiểu Tháp, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Ta không thể tiếp tục ở bên cạnh huynh rồi”.
Nói rồi cô ta xoay người lại, tay phải vẽ một đường, thời không nứt ra, cô ta ném Tiểu Tháp vào trong đó nói: “Tháp gia, dẫn huynh ấy đi”.
Nói rồi hai tay cô ta khép lại, thời không đóng lại.
Thượng Lặng ở phía xa nói: “Không thể để hắn đi, giết!”
Nói rồi họ đồng loạt lao đến chỗ Nhất Niệm đang đứng.