Mấy người nhóm Đạo Quân nhìn khung cảnh phía xa với nét mặt rất nặng nề, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cao thủ tuyệt thế đại chiến.
Không thể không nói, tâm trạng của họ lúc này đều khá phức tạp.
Vì dù mọi người đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện chênh lệch giữa mình và những cao thủ cảnh giới Khai Đạo cao cấp thật sự khá xa.
Lúc này, Diệp Quân xuất hiện, vết thương của hắn cũng đã gần như hồi phục, hắn nhíu mày nhìn khu vực chiến trường phía xa.
Dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, Diệp Quân xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ đi tới, giữa chân mày ông ta cũng có một dấu ấn đỏ như máu, mà ở chỗ ngực trái của ông ta có một chữ “Nam” nho nhỏ.
Nam Thánh Minh Quân!
Nam Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, ta không đánh ngươi, ta cho ngươi cơ hội gọi người”.
Dứt lời, ông ta còn ra hiệu mời.
Phong cách nhẹ nhàng, khiêm tốn lễ độ!
Gọi người!
Nghe Nam Thánh Minh Quân nói thế, Từ Thiên bên cạnh Diệp Quân nhất thời máu xông lên não, ông ta tiến lên một bước, ngay sau đó ông ta bỗng bừng tỉnh, không đúng, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, thế là vội dùng huyền khí truyền âm cho Đạo Quân: “Đạo Quân, mau kéo ta lại”.
Đạo Quân nhắm mắt lại làm như không nghe thấy.
Vẻ mặt Từ Thiên cứng đờ, sau khi ông ta bước đến trước, mọi người đều đồng loạt nhìn ông ta.
Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên nhìn Từ Thiên, phải nói là hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, phương trượng Từ Thiên lại dám đối đầu thật.
Đều đã dám ra mặt rồi.
Mặc dù thực lực của Từ Thiên tăng lên rất nhiều sau khi dùng một quả Đạo Linh, nhưng so với người trước mặt này thì vẫn có cách biệt khá lớn.
Nhưng sự can đảm này của ông ta quả thật rất đáng khen.
Nam Thánh Minh Quân nhìn Từ Thiên cười nói: “Hòa thượng, ngươi muốn đánh với ta à?”
Từ Thiên chắp tay lại: “Thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, nếu bây giờ ngươi đồng ý buông đao xuống, đầu hàng cậu Diệp, thì vẫn còn đường sống; nếu cứ tiếp tục chấp mê không dứt, giúp những kẻ bất lương, đến lúc đó có thể không chỉ chết một lần đâu”.
Diệp Quân: “…”
Mọi người: “…”
Nam Thánh Minh Quân cười nói: “Hòa thượng, hóa ra không phải ngươi muốn đánh với ta mà là khuyên ta đầu hàng… Ngươi thật là thú vị, ngươi có biết năm đó cho dù đối mặt với nền văn minh Thiên Hành thì Minh Hải bọn ta cũng chưa từng có suy nghĩ đầu hàng không?”
Từ Thiên gật đầu: “Không giấu gì ngươi, ta là người xuất gia, không biết đánh giết gì nhiều, nhưng ta có thể giới thiệu cho ngươi một người…”
Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn Đạo Quân: “Đạo Quân, ông đến đánh vài chiêu với vị thí chủ này nhé?”
Đạo Quân nhìn Từ Thiên: “Ngươi không có thực lực mà còn khoe mẽ thì ngươi đừng ra ngoài làm gì”.
Từ Thiên: “…”
Nam Thánh Minh Quân bỗng cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi không gọi người thì chúng ta cũng có thể đánh vài chiêu”.