Chương 3047
Tư Pháp Linh Quân hơi ngờ vực khó hiểu: “Ngay cả ông cũng không thể cảm nhận được nguồn gốc của nguy cơ này hả?”
Trí Sư gật đầu: “Nguy cơ chưa rõ, sự tồn tại không rõ ràng…”
Vừa nói, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ lo lắng.
Trí Sư nhìn về phía xa: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải cẩn thận đối đãi, thanh niên trước mặt này có lẽ sẽ có thể làm cho người trong tộc chúng ta tỉnh táo. Hơn nữa, hắn tham gia nội chiến cũng có lợi chứ không có hại với chúng ta, nếu hắn thắng sẽ có thể khiến chúng ta tỉnh táo lại, nếu hắn thua sẽ làm người trong tộc chúng ta hổ thẹn và có tự tin hơn… Như thế nào cũng tốt cho chúng ta”.
Tư Pháp Linh Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì để hắn tham gia cuộc thi nội bộ đi”.
Trí Sư nói: “Để ta sắp xếp”.
Tư Pháp Linh Quân xoay người rời đi, nhưng lúc này như nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng nói: “Thần Nhất… đã binh giải thật rồi sao?”
Trí Sư gật đầu: “Trước đây ta cũng nghĩ ông ta sẽ để lại đường lui, nhưng giờ xem ra ta vẫn xem thường ông ta rồi. Ông ta… thật sự đã chọn cách biến mất khỏi thế gian này”.
Nói đến đây ánh mắt ông ta lại lóe lên vẻ phức tạp.
Một người mạnh như thế lại tự mình kết thúc.
Quả thật quá đáng tiếc.
Trí Sư khẽ nói: “Hình như Thánh Nữ đi gặp ông ta lần cuối…”
Thánh Nữ!
Tư Pháp Linh Quân nhíu mày, một lúc sau ánh mắt ông ta lóe lên vẻ phức tạp: “Chúng ta vẫn đừng nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ”.
Nói xong, ông ta xoay người đi.
Trí Sư cũng lắc đầu khẽ thở dài.
…
Diệp Quân đi theo Thanh Lăng đi vào khu vực Tiên Linh, cuối cùng được Thanh Lăng dẫn đi, hắn đã đến một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cung điện xa hoa.
Thanh Lăng cười nói: “Diệp công tử, cung điện này là nơi ta tu luyện, ngày thường chỉ có ta và muội muội, huynh cứ yên tâm sẽ không ai đến quấy rầy huynh, huynh có thể yên tâm tu luyện ở đây”.
Diệp Quân cười: “Cảm ơn”.
Thanh Lăng mỉm cười: “Khách sáo rồi”.
Diệp Quân bỗng hơi thắc mắc: “Thanh Lăng huynh, hình như huynh không giống người tộc Tiên Linh lắm”.
Thanh Lăng hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Người tộc Tiên Linh của ta quả thật rất kiêu ngạo, cũng không hòa nhã với người ngoài”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được”.
Thanh Lăng lắc đầu: “Với thực lực của Diệp công tử, chẳng có mấy ai trong đám trẻ tuổi tộc Tiên Linh có tư cách kiêu ngạo trước mặt huynh”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cho dù người đối diện là mạnh hay yếu, cũng không nên kiêu ngạo”.
Thanh Lăng mỉm cười: “Đúng thế, thật ra ta và muội muội từng là con ngoài giá thú, thân phận này cũng khiến bọn ta bị khinh thường và giễu cợt, cho nên ta cũng rất ghét loại tỏ ra ta đây là giỏi”.
Con ngoài giá thú!
Nghe thế Diệp Quân cũng hiểu đại khái tình hình.