Chương 666
Diệp Quân chân thành nói: “Tiền bối, ông cảm thấy tài nguyên của tổng viện thư viện Quan Huyên tốt hay tài nguyên của ta tốt?”
Ông Phó: “Đương nhiên là của tổng viện thư viện Quan Huyên rồi!”
Diệp Quân gật đầu: “Càng về sau, thực lực của gã chắc chắn sẽ càng mạnh! Đặc biệt là bây giờ, nhất định thư viện Quan Huyên sẽ dốc sức bồi dưỡng gã, ta tới càng sớm thì tỷ lệ thắng càng lớn!”
Ông Phó chần chừ một lát rồi nói: “Diệp công tử, ngươi không tu luyện trước một chút à?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tu luyện trong giết chóc, cảm ngộ khi tới bờ vực cái chết luôn là cách tu luyện tốt nhất!”
Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động tột cùng!
Cuối cùng ông ta đã biết vì sao người mang thiên mệnh và Diệp Quân lại như nước với lửa rồi!
Mỗi thời đại chỉ được có một lão đại mà thôi!
Nếu người mang thiên mệnh không thể giẫm chết Diệp Quân thì chắc chắn đạo tâm của gã sẽ sụp đổ!
Thân phận này buộc gã phải vô địch trong số những người cùng thời đại!
Hết cách rồi, hai người mang thiên mệnh trước đó quá chói mắt!
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, bây giờ có thể tới tổng viện thư viện không?”
Ông Phó trầm giọng nói: “Ngươi chắc rồi chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn!”
Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Đi! Ta dùng trận pháp dịch chuyển đưa ngươi đến tổng viện!”
Nói rồi, ông ta dẫn Diệp Quân đến Tiên Bảo Các!
Nhưng vừa tới Tiên Bảo Các, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Ông lão vừa xuất hiện, một cái túi màu vàng đã xuất hiện trong tay ông ta, trên túi vàng này còn có ba vạch.
Thấy ba vạch trên túi vàng, ông Phó sững sờ.
Ông lão kia nói: “Từ bây giờ, ông không còn là quản sự của thương hội ở Thanh Châu nữa!”
Miễn chức!
Nghe thế, ông Phó như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ!
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Lúc này, ông lão bỗng nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các không hoan nghênh ngươi, ngươi hãy rời khỏi Tiên Bảo Các ngay, nếu không ngươi tự gánh hậu quả!”
Đuổi khách!
Diệp Quân nheo mắt, lúc này ông Phó bỗng nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó kéo hắn quan người đi!
Nhưng lúc này, ông lão kia bỗng nói: “Đợi đã!”
Ông Phó quay lại nhìn ông lão kia, mặt ông ta vô cảm, ánh mắt âm u: “Phó quản sự, Trưởng Lão Các có chỉ, lập tức áp giải ông về tổng viện Tiểu Quan!”
Sắc mặt ông Phó tái nhợt!
Ông lão kia mỉa mai: “Một quản sự của phân viện nho nhỏ mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của người mang thiên mệnh, đúng là không biết tự lượng sức mình!”, ông Phó không quan tâm tới ông lão kia, quay đầu nhìn Diệp Quân, chua chát nói: “Diệp công tử, xin lỗi, ta không thể đưa ngươi tới tổng viện thư viện Quan Huyên!”