Chương 2872
Diệp Quân không nhanh không chậm lấy kiếm Thanh Huyên ra đưa tới trước mặt Trấn Lăng: “Ngươi xem thử đi”.
Khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, sắc mặt hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Hai người đều là người trải sự đời, vì thế khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên đã lập tức nhận ra thứ này không đơn giản.
Trấn Lăng cầm kiếm Thanh Huyên lên, hắn ta sờ s0ạng nó một lúc lâu, sau đó như nghĩ đến điều gì, hắn ta lấy một tấm khiên cổ ra, nhẹ nhàng rạch một đường lên trên.
Rẹt!
Tấm khiên cổ lập tức bị chém làm hai như cắt đậu phụ.
Thật khó tin.
Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ, phải biết rằng tấm khiên cổ của bọn họ là thần vật cảnh giới Thần Đạo, nhưng nó lại yếu ớt dưới thanh kiếm này như thế?
Không bình thường!
Diệp Quân cười nói: “Thanh kiếm này thế nào?”
Trấn Nam Tuyết trầm giọng hỏi: “Diệp công tử, thanh kiếm này là?”
Diệp Quân đáp: “Kiếm Thanh Huyên, mỗi người trong thế hệ trẻ của nhà họ Dương chúng ta đều có một thanh kiếm!”
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Mỗi người một thanh!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, khoé miệng Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng đều khẽ giật.
Đương nhiên bọn họ không tin nhà của Diệp Quân có thể giàu có như thế, mỗi người có một thanh kiếm thế này?
Quá khoa trương!
Đương nhiên là bọn họ không tin.
Mà lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Nam Tuyết cô nương, Lăng huynh, gia tộc lớn như Trấn tộc các ngươi mỗi tháng có bao nhiêu bổng lộc?”
Trấn Lăng trầm giọng nói: “Mỗi tháng có hai trăm Tổ Nguyên…”
“Cái gì?”
Diệp Quân đột nhiên đứng phắt dậy: “Mỗi tháng chỉ có hai trăm Tổ Nguyên, ít vậy sao?”
Yết hầu Trấn Lăng lăn lộn: “Như thế… còn ít à?”
Diệp Quân khẽ thở dài, sau đó không nói gì.
Trấn Lăng thoáng do dự rồi hỏi: “Nhà… nhà các ngươi mỗi tháng được bao nhiêu?”
Diệp Quân vung tay áo, hai mươi Tổ Mạch xuất hiện sau lưng hắn, hắn bình tĩnh nói: “Nhà chúng ta không phát Tổ Nguyên, chỉ phát Tổ Mạch, mỗi tháng phát một Tổ Mạch”.
Trấn Lăng: “…”
Trấn Nam Tuyết: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Không thể không nói, khi nhìn thấy những Tổ Mạch này, cả Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng đều cảm thấy kinh hãi.
Hai mươi Tổ Mạch!
Thế này thật sự hơi quá rồi đó.