Ông lão gầy gò nhìn về phía Bát điện chủ, Bát điện chủ mỉm cười nói: “Thêm vài thứ vào đi, chẳng hạn như hắn có ít nhất một nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, còn có thần bảo Đại Đạo: Chiến Đồ Hồng Hoang, Đạo Luân…”
Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Điện chủ, người khác sẽ tin sao?”
Bát điện chủ bình thản nói: “Ông không cho hắn khoe khoang chút sao? Không phải thân phận của hắn thần bí lắm à? Hơn nữa hắn từng có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp năm, những thần vật của hắn và tại sao hắn lại yêu nghiệt như vậy, đều bởi vì truyền thừa này… Còn nữa, sau lưng hắn không phải có một vị nữ kiếm tiên váy trắng sao? Cứ bảo rằng, vị nữ kiếm tiên váy trắng này đã từng là lão đại của nền văn minh vũ trụ cấp năm. Nhưng vì bản thân bị trọng thương nên sức mạnh không bằng một phần nghìn của thời kỳ đỉnh cao. Mỗi trăm năm chỉ có thể ra tay hai lần, bà ta đã ra tay một lần, bây giờ chỉ còn lại một lần cuối cùng”.
Kiếm tiên bị thương!
Ông lão gầy gò vẫn hơi do dự: “Điện chủ, sẽ có người tin thật sao?”
Bát điện chủ khẽ cười: “Biết lời nói dối nào dễ khiến người ta tin tưởng nhất không? Đó là trong thật có giả, trong giả có thật”.
Ông lão gầy gò cúi người xuống: “Điện chủ cao siêu, thuộc hạ bái phục”.
Bát điện chủ bật cười: “Ông nịnh hót cũng rất hay”.
Ông lão gầy gò lắc đầu: “Thuộc hạ không nịnh bợ điện hạ, giờ phút này thuộc hạ mới hiểu được ẩn ý sâu xa của điện chủ, nếu chúng ta nói lai lịch của Diệp Quân rất yếu, chắc chắn mọi người sẽ không tin, sẽ nghĩ Ác Đạo Minh chúng ta muốn mượn đao giết người, thế nên chúng ta không những không thể coi thường Diệp Quân mà còn thổi phồng hắn, cố gắng nói những người đứng sau hắn mạnh một chút, các cao thủ đỉnh cấp đó sẽ tin Diệp Quân thực sự có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm…”
Nói đến đây ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Chỉ là, liệu chúng có kiêng dè nữ kiếm tiên váy trắng đó mà không dám ra tay không?”
Bát điện chủ cười nói: “Thế nên phải nhấn mạnh nữ kiếm tiên váy trắng đó bị thương rồi, hơn nữa trong một trăm năm chỉ có thể ra tay hai lần”.
Ông lão gầy gò ngạc nhiên, sau đó cúi người thật thấp: “Thuộc hạ hiểu rồi”.
Dứt lời, ông ta lui ra ngoài.
Lúc này Bát điện chủ bỗng nói: “Khoan đã”.
Gã xòe tay ra, một chiếc nhẫn bỗng bay đến treo phía trên đại điện.
Trong chiếc nhẫn là ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Bát điện chủ bình tĩnh nói: “Ai có thể giết được Diệp Quân thì người đó sẽ sở hữu ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng này, chỉ cần đưa đầu của hắn đến sẽ có thể lấy được bảy mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng còn lại, Ác Đạo Minh tuyệt đối không nuốt lời, ta dùng Ác Đạo Minh để thề, nếu có bất kỳ sự giả dối nào, Ác Đạo Minh ra sẽ tan thành tro bụi”.
Ông lão gầy gò nhìn chiếc nhẫn đó, ánh mắt nóng rực, ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Ông ta muốn tự mình đi giết Diệp Quân.
Tinh thể Vĩnh Hằng quả thật có tác dụng rất lớn với cường giả cảnh giới Khai Đạo. Nhưng ông ta vẫn rất tỉnh táo, cho dù ông ta giết được Diệp Quân thật thì ba mươi tinh thể Vĩnh Hằng cũng sẽ không phải là của ông ta.
Đi theo Bát điện chủ nhiều năm như vậy, ông ta biết rất rõ đối phương là loại người gì.
Ông lão gầy gò thôi suy nghĩ, lẳng lặng lui ra ngoài.
Bát điện chủ ngồi trên bậc thềm đá, nhắm mắt lại cười nói: “Ta muốn xem thử các ngươi có thể nhẫn nhịn được không…”