Diệp Quân nói: “Tiền bối tên gì?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Trấn Ngục Đại Đế!”
Diệp Quân gật đầu: “Nghe danh đã lâu!”
Khóe miệng người đàn ông trung niên khẽ giật, ta đã bị giam ít nhất trăm triệu năm rồi mà ngươi còn nghe danh được hả?
Tiểu tử này hơi khó đối phó đây!
Người đàn ông trung niên gạt mọi suy nghĩ, cười nói: “Diệp công tử, không giấu gì cậu, tại hạ cũng muốn nhờ Diệp công tử giúp đỡ…”
Diệp Quân trầm giọng: “Tiền bối, ta nghe Trăn Lão nói khi xưa ông từng giao đấu cùng Đại Đạo hiện hữu à?”
Người đàn ông trung niên cười ngượng: “Xưa rồi, đều đã là chuyện của quá khứ rồi. Không nhắc tới nữa! Không nhắc tới nữa!”
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Đời người khó tránh khỏi phạm phải một số sai lầm, có những lỗi sai có thể phạm, nhưng có những lỗi sai tuyệt đối không thể phạm. Năm xưa ta cũng nhất thời hăng máu, không biết trời cao đất dày, luôn muốn chứng minh bản thân, muốn làm người độc nhất vô nhị…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu, lại thở dài lần nữa: “Nói ra cũng chỉ toàn chuyện buồn”.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối là cảnh giới Diệt Đạo à?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không phải, nhưng ta cũng được coi là Bán Bộ diệt Đạo. Ầy, ta làm lỡ cũng chính là ở chỗ này”.
Diệp Quân tò mò: “Là thế nào?”
Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp: “Muốn đạt tới Diệt Đạo có hai cách. Thứ nhất là diệt đạo trong lòng mình, điều này khá đơn giản, nhưng khi xưa ta kiêu căng ngạo mạn, không muốn diệt đạo của mình mà muốn diệt đạo của người khác, diệt loại đạo mạnh nhất đã được biết đến…”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng ngắc, ông già này đúng là lợi hại.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Kết quả là ta đã tự chui đầu vào chỗ chết”.
Nói rồi ông ta hơi cúi đầu trước Diệp Quân: “Diệp thiếu, chỉ cần cậu chịu cứu ta ra ngoài, cậu muốn ta làm gì cũng được, ta thật sự không ở chỗ này nổi nữa rồi”.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ông có muốn đến nền văn minh Thiên Hành cùng ta không? Bởi vì lần này ta đến đó có thể sẽ gặp phải một số rắc rối, ta đang thiếu vệ sĩ”.
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc rồi nói: “Diệp thiếu, nếu ta có thể đấu với nền văn minh Thiên Hành thì có còn bị nhốt ở đây nữa không?”
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông trung niên cười khổ, nói tiếp: “Diệp thiếu, nói thật ta cũng muốn đến nền văn minh Thiên Hành lắm, nhưng ta tự biết mình tới đâu, tuy ta ở cảnh giới Bán Bộ Diệt Đạo, thực lực cũng mạnh hơn Bán Bộ Diệt Đạo bình thường không ít, nhưng kiểu người như ta mà đến nền văn minh Thiên Hành chắc cũng chỉ bị đánh thảm hại thôi. Đừng nói là ta, cho dù là Đại Đạo hiện hữu đến nền văn minh Thiên Hành e rằng cũng chỉ là…”
Nói tới đây ông ta không dám nói tiếp nữa.
Đại Đạo hiện hữu sợ Diệp thiếu chứ không sợ ông ta, nếu ông ta lỡ lời, rất có khả năng sẽ chuốc lấy tai họa cho mình.
Bị giam cầm nhiều năm, ông ta thấu hiểu sâu sắc đạo lý làm người nhất định phải khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn, không được khoe khoang thể hiện bừa bãi.