Diệp Quân cầm kiếm một đường đánh sâu vào chiến trường địa ngục, những nơi hắn đi qua, đều hút hết toàn bộ.
Thấy thế, Địa Ngục Chủ ở bên ngoài nhíu mày, tên này xem chỗ của mình là trạm “thuốc bổ” đấy à?
Thật ra ông ta cũng khá ngạc nhiên, vì ông ta không ngờ sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân lại đáng sợ đến thế, ngay cả huyết khí của mấy ác hồn bên trong đều có thể hấp thụ được.
Có thể hấp thụ huyết khí của mấy ác hồn này tức là sức mạnh huyết mạch này còn mạnh hơn chúng nữa.
Địa Ngục Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, tổ tiên của cậu Diệp không phải là người tốt lành gì.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng khí tức cực mạnh đáng sợ bỗng xuất hiện trong chiến trường địa ngục, sau đó Diệp Quân bị chấn động lùi về sau mấy mươi vạn trượng.
Địa Ngục Chủ nhíu mày: “Ác Thi”.
Trong chiến trường địa ngục, một Ác Thi cao lớn chậm rãi đi về phía Diệp Quân, Ác Thi này cao mấy chục trượng, thân xác cả người đều bốc mùi thối rữa, xương trắng lộ ra ngoài, vô cùng đẫm máu, nó toát ra một khí tức quỷ dị, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển hệt như trận động đất lớn, cực kỳ đáng sợ.
Ác Thi đó cúi đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy tà khí và hung quang, nó không nhiều lời, nhảy lên đánh một chưởng về phía Diệp Quân.
Đòn tấn công này khiến thời không cả chiến trường địa ngục đều sôi trào.
Diệp Quân ở đằng xa bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Huyết quang vạn trượng từ dưới đất bay lên, sau đó rơi thẳng xuống chém vào Ác Thi.
Ầm!
Ngay khi đòn tấn công của cả hai tiếp xúc với nhau, một làn sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ nổ tung, làn sóng xung kích cực mạnh đó lập tức đánh cho mấy ác hồn yếu hơn xung quanh họ tan tành.
Lúc này Diệp Quân biến thành kiếm quang màu máu đâm mạnh vào Ác Thi đó.
Vèo!
Ác Thi bị văng ra xa mấy vạn trượng, sau đó kiếm quang phủ đầy trời nhấn chìm lấy nó.
Ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang lên, Diệp Quân đã xuất hiện cách phía sau Ác Thi đó vài trăm trượng.
Phía sau hắn, Ác Thi đó đã biến thành một đống huyết khí, sau đó bị huyết mạch phong ma của hắn hấp thụ hết.
Thấy cảnh tượng này, Địa Ngục Chủ ở bên ngoài nhíu mày, huyết mạch của cậu Diệp này quả thật không ổn.
Trong chiến trường địa ngục, Diệp Quân tiếp tục cầm kiếm đánh về phía xa, nhưng không bao lâu hắn dừng lại, vì mặt đất cách trước mặt hắn ngàn trượng bỗng động đậy, ngay sau đó hàng ngàn Ác Thi bò lên từ trong lòng đất.
Giống hệt với Ác Thi trước đó, chỉ khác là vừa rồi chỉ có một, bây giờ có đến hàng ngàn.
Lúc này Diệp Quân lại không hề sợ hãi, lao đến chỗ đám Ác Thi đó.
Thấy thế Địa Ngục Chủ nhíu mày: “Hắn điên rồi sao? Thế mà cũng dám đánh?”
Không lâu sau, Diệp Quân biến thành kiếm quang màu máu đâm vào trong đám Ác Thi đó.
Ầm!
Kiếm quang màu đỏ máu đó vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa, sau đó hàng ngàn Ác Thi lao đến chỗ Diệp Quân vừa văng ra.
Vụt vụt vụt!