Chương 612
Diệp Quân mỉm cười: “Cô mặc vào sẽ an toàn hơn!”
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đây là siêu thần giáp, vô cùng trân quý!”
Diệp Quân lắc đầu: “Dù quý giá đến đâu cũng không bằng ân nghĩa việc Tịch Huyền cô nương hộ tống cả chặng đường. Hơn nữa dùng bộ giáp này để báo đáp ân tình cho cô là đơn giản nhất rồi, cô mặc áo giáp này vào sẽ an toàn hơn, chỉ thế thôi”.
Nói xong, hắn không nói thêm nữa, đặt siêu thần giáp vào lòng Tịch Huyền, sau đó đi về phía Giang Phàm.
Tịch Huyền nhìn bộ giáp trong tay, sau đó nhìn Diệp Quân đi về phía xa, cô ấy bất giác nở nụ cười, trong mắt hiện lên tình ý.
Diệp Quân đi đến trước mặt Giang Phàm nói: “Đánh thế nào?”
Giao lưu học hỏi!
Phân sống chết!
Giang Phàm nhìn Diệp Quân một lúc rồi nói: “Giao lưu học hỏi!”
Phân sống chết?
Cái này không cần thiết!
Kiếm tu trước mặt không phải kẻ xấu, cũng không có thù oán gì.
Ngộ nhỡ người ta thật sự đến Thanh Châu, mời được Kiếm Chủ Nhân Gian xuất đầu lộ diện thì sao?
Không có thù hận thì không cần quá quyết liệt!
Làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.
Nghe Giang Phàm nói vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh hãy dùng hết sức lực nhé!”
Diệp Quân nói: “Đương nhiên rồi!”
Giang Phàm hơi nheo mắt, lao về phía trước, phóng cây thương trong tay ra.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua.
Lúc Diệp Quân nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo này, một luồng sức mạnh đáng sợ đã bao trùm lấy hắn, hắn không ra tay mà lùi ra phía sau.
Nhưng tốc độ của Giang Phàm càng lúc càng nhanh.
Mạnh như gió, sắc như mưa.
Diệp Quân lùi rồi lại lùi, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, mỗi lần chỉ tránh được đòn tấn công của Giang Phàm.
Mà tốc độ của Giang Phàm lại càng nhanh hơn.
Cây thương càng lúc càng gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Phàm.
Cuối cùng, sau khi lùi gần vài trăm mét, Giang Phàm đột nhiên dừng tay rồi nhanh chóng rút lui.
Vừa rồi, gã đã đâm ít nhất mấy vạn nhát thương, gã đã đuối sức nên mới dứt khoát dừng lại và lùi về phía sau, định lấy lại sức rồi mới đánh tiếp, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại như bóng ma biến mất tại chỗ.