Diệp Quân xoay người đi tới bên cạnh Tịch Huyền, bình tĩnh nói: “Các ngươi đánh giá thấp thực lực của ta rồi!”
Tịch Huyền cười nói: “Không phải xem thường thực lực của ngươi, mà là phần thưởng của thư viện quá hấp dẫn, nên có một số người muốn mạo hiểm!”
Diệp Quân gật đầu, hắn không quá hiểu rõ về số mệnh đại đạo, nên không biết quý giá như thế nào, nhưng một trăm vạn tiên tinh kia là tiền thật, nếu là hắn cũng sẽ bị cám dỗ.
Tịch Huyền nhìn về phương xa, cười nói: “Còn không chịu ra à?”
Diệp Quân cũng nhìn về phía xa, đúng lúc này, trong không gian vang lên tiếng cười: “Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế giết được cả An Đạo Tân, chậc chậc, thật lợi hại!”
Vừa dứt lời, ba người chậm rãi bước ra.
Hai nam một nữ.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông, tầm hai mươi tuổi, dáng người ngay thẳng, trong tay cầm một thanh thương dài.
Mặc dù đang cười nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Mang theo khí tức của cường giả cảnh giới Đại Kiếp.
Bên trái người đàn ông là một thanh niên vạm vỡ, trên người còn mặc một bộ áo giáp, cho người ta cảm giác bị áp bức, tay đeo một chiếc khiên vuông nặng, trên chiếc khiên vuông khắc rất nhiều hoa văn thần bí.
Gã đứng đó cho người ta cảm giác vững vàng như núi thái sơn.
Bên phải người đàn ông cầm thương là một cô gái mặc váy trắng rộng, hai tay giấu trong tay áo, lạnh lùng nhìn Tịch Huyền cách đó không xa.
Cả ba người đều đạt cảnh giới Đại Kiếp.
Diệp Quân nhìn người đàn ông cầm thương, hỏi: “Các ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên à?”
Người đàn ông cầm thương lắc đầu cười: “Ngươi từng nghe nói đến đoàn lính đánh thuê ngầm chưa?”
Lính đánh thuê!
Diệp Quân lắc đầu: “Chưa từng!”
Người đàn ông cầm thương nhìn Diệp Quân: “Bọn ta vô danh vậy sao?”
Bên cạnh Diệp Quân, Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đội lính đánh thuê số một Trung Thổ Thần Châu!”
Số một!
Diệp Quân nheo mắt, người đàn ông cầm thương đang định nói gì đó thì Diệp Quân đã tiến lên một bước rồi biến mất tại chỗ.
Một kiếm chém ra!
Lúc Diệp Quân biến mất, cô gái váy trắng đột nhiên giơ hai tay lên, không gian xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt, ngay sau đó, trọng lực không gian tăng lên gấp mấy chục lần.
Kiếm của Diệp Quân vốn nhanh như chớp, nhưng tốc độ bị trọng lực trấn áp.
Trong khoảnh khắc tốc độ chậm lại, thanh niên mặc áo giáp xông lên, đâm khiên về phía Diệp Quân, một đòn này đánh vỡ không gian thành mạng nhện, có thể thấy lực va chạm đáng sợ đến mức nào.
Thấy thanh niên giương khiên xông về phía trước, Diệp Quân hơi nheo mắt, dùng kiếm chặn lại.
Bùm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân lui ra ngoài mấy chục thước, vừa dừng lại, thanh thương dài phóng tới, trên thanh thương tỏa ra sát khí, có thể phá vỡ ngàn quân vạn mã, vô cùng đáng sợ.
Diệp Quân bước chân trái lùi lại, đứng vững rồi đâm kiếm ra.
Bùm!
Khí kiếm và thanh thương dài chấn động kịch liệt, khiến không gian xung quanh nứt lìa.
Lúc này, đồng tử Diệp Quân co rút lại, bởi vì không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã xuất hiện một tàn ảnh.
Còn có người thứ tư!
Mà người thứ tư này là sát thủ.
Nhưng vào lúc này, một thanh đao đột nhiên xẹt qua.
Vụt!
Tàn ảnh kia lùi về sau mười mấy thước, vừa dừng lại đã biến mất như bóng ma.
Người ra tay chính là Tịch Huyền.
Lúc nãy cô ấy không ra tay là vì sợ có người đánh lén, sự thật đã chứng minh rằng cô ấy đúng.
Sau khi loại bỏ mối đe dọa phía sau, Diệp Quân lao về phía trước, dùng kiếm chém lên thanh thương.
Keng!
Người đàn ông cầm thương bị kiếm chém lùi hơn mười trượng.
Sau khi dừng lại, người đàn ông cầm thương nhìn cánh tay hơi tê dại của mình, cười nói: “Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế giết An Đạo Tân, may là cảnh giới của ngươi không cao, nếu không, huynh đệ ta thật sự không dám kiếm khoản tiền này!”
Diệp Quân nhìn người đàn ông cầm thương với vẻ bình tĩnh.
Người đàn ông cầm thương đang định nói thiếp thì Diệp Quân đã biến mất.
Một nhát kiếm phóng tới.
Lần này, mục tiêu của hắn là nữ thần thuật sư!
Trong đám người này nhất định phải xử lý cô gái này nhất.
Thấy nhát kiếm của Diệp Quân, cô gái vẫn bình tĩnh, thi triển trận pháp, tăng trọng lực không gian, cùng lúc đó, thanh niên mặc áo giáp đứng chặn trước mặt cô gái, tức giận gầm lớn, giương tấm khiên vuông ra trước.
Ầm!
Kiếm của Diệp Quân bị trọng lực chặn lại, mặt đất chấn động khiến cánh tay Diệp Quân run rẩy, đồng thời lùi về phía sau, lúc này, bàn tay ngọc của cô gái nhẹ nhàng chỉ vào Diệp Quân: “Chậm lại!”
Vù!
Trong nháy mắt, vô số khí tức thần bí bao vây lấy Diệp Quân, tốc độ cuồng bạo của Diệp Quân chậm lại mấy lần.
Lúc này, người đàn ông cầm thương biến mất, vụt bay đến trước mặt Diệp Quân.
Thanh niên mặc áo giáp cũng lao về phía Diệp Quân, cú va chạm này vô cùng mạnh mẽ, khí thế kinh người.
Ở chỗ cũ, Diệp Quân hơi nheo mắt.
Tay phải nắm chặt kiếm khí, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô gái phía xa.
Khi người đàn ông cầm thương và thanh niên mặc áo giáp xông đến chỗ Diệp Quân, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái kia như bóng ma.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử cô gái co rút lại: “Phá…”
Xẹt!
Một nhát kiếm đâm vào giữa hai lông mày của cô gái, cả người cô ta run rẩy kịch liệt, sau đó nói: Phá vỡ quy tắc!”
Người đàn ông cầm thương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Diệp công tử, xin hãy nương tay, ta đồng ý hòa giải…”
Diệp Quân chém một nhát.
Vụt!
Đầu cô gái bay ra ngoài.
Diệp Quay quay người lại nhìn người đàn ông cầm thương: “Không nói nhiều, ta khó chịu, không muốn!”.
Danh Sách Chương: