Nhất Niệm hỏi: “Ngon không?”
Tịnh An gật gù: “Ngon”.
Nhất Niệm: “Mười tinh thể Vĩnh Hằng”.
Tiểu Tháp: “…”
Tịnh An cầm ra bằng ấy viên đưa sang, nhưng Nhất Niệm lại nói: “Que kẹo này ta tặng ngươi miễn phí”.
Tịnh An vừa li3m kẹo vừa hấm hứ: “Không cần, ta có tiền”.
Nói rồi dúi mười viên tinh thể Vĩnh Hằng vào tay Nhất Niệm.
Nhất Niệm đương nhiên không từ chối, vì Tịnh An có tiền là thật. Hồi còn ở văn minh Thiên Hành, cô ta này thích nhất là làm kinh doanh nên tiền nhiều như nước.
Tịnh An lại hỏi: “Ngươi có nhiều kẹo hồ lô không? Có thì chúng ta mang về bán”.
Nhất Niệm: “Cực nhiều”.
Hai người nhìn nhau cười khà khà.
Sau đó Nhất Niệm kéo Tịnh An đi tới một khu vực nó, bắt đầu tái thiết Thiên Khải. Tịnh An thấy Nhất Niệm điều khiển Thiên Khải thành các loại hình dạng thì há hốc mồm.
Nhất Niệm vươn tay gọi lửa Thiên Hành xuất hiện, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, Thiên Khải trước mặt cô ta hóa thành vô số mảnh vụn, lửa Thiên Hành cũng tăng lên theo cấp số nhân.
Thành mấy chục ngàn.
Tịnh An hóa đá tại chỗ.
Nhất Niệm vênh váo: “Thấy ta giỏi chưa?”
Tịnh An gật đầu như giã tỏi.
Nhất Niệm lại vung tay, để Thiên Khải khôi phục lại bình thường.
Tịnh An nghiêm túc nói: “Giờ ta đánh không lại ngươi nữa rồi”.
Nhất Niệm đắc ý: “Đó là tất nhiên”.
Tịnh An ỉu xìu thở dài.
Nhất Niệm li3m kẹo: “Muốn học Đạo Thời Gian ở đây không?”
Tịnh An ngạc nhiên: “Được sao?”
Nhất Niệm gật đầu: “Được”.
Tịnh An phấn khích thơm Nhất Niệm một cái: “Cảm ơn nha”.
Nhất Niệm đưa tay lau nước bọt: “Nhưng ngươi phải giúp ta một việc”.
Tịnh An hào phóng khoát tay: “Mười việc cũng được!”
Nhất Niệm: “Ta muốn dẫn hắn đi đến văn minh Thiên Hành”.
Tịnh An cứng người, chần chừ nói: “Hắn không sinh ra từ quả, không đến được nơi của chúng ta”.
Nhất Niệm: “Thì lẻn vào”.
Tịnh An lo lắng: “Lỡ bị phát hiện thì sao?”
Nhất Niệm trấn an: “Yên tâm, có Tháp gia giấu khí tức rồi, sẽ không ai phát hiện hắn không sinh ra từ quả”.
Tịnh An tò mò: “Tháp gia là cái gì cơ?”
Tiểu Tháp: “…”