Chương 2752
Tuy nhiên, những gì hắn nhìn thấy lúc đầu chỉ là phân thân, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn là ba vị thần bản thể.
Diệp Quân biết rằng ba vị thần này đang tìm kiếm hắn, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp tìm đến Đạo Thị.
Ba vị thần lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái, Mạt Ách dẫn đầu nói: “Ngươi cho là nơi này có thể bảo vệ ngươi sao?”
Diệp Quân cười nói: “Các ông giỏi đấy, vậy mà có thể đuổi theo đến tận đây”.
Mạt Ách chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, lắc đầu: “Ta không biết tại sao Thượng Thần lại chọn một người phàm để truyền thừa tất cả của mình. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngươi không làm được như lão sư, thay đổi trời đất đâu”.
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Những thứ này không cần nói, muốn đoạt truyền thừa, cứ nói thẳng là được”.
Mạt Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cho rằng mình ở đây là tuyệt đối an toàn sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi”.
Nói xong quay người rời đi.
Ba vị thần linh đi thẳng vào Hắc Điếm.
Nhìn thấy vậy, Diệp Quân cau mày, Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: “Ta phải đến được Tổ Cảnh”.
Hiện tại thiếu sót lớn nhất của Diệp Quân không phải là thiếu cảnh giới kiếm đạo, mà là thiếu cảnh giới tự thân, nếu như cô ấy có thể đạt tới Tổ Cảnh, thì Diệp Quân cũng có thể dung hợp với cô ấy, đạt tới Tổ Cảnh.
Chỉ khi Diệp Quân đạt đến Tổ Cảnh, đối mặt với những vị thần linh thực sự này, hắn mới có thể có cái để chiến đấu.
Mà hiện tại, nếu cô ấy muốn nhanh chóng đạt tới Tổ Cảnh, biện pháp tốt nhất chính là sử dụng vảy chiến thú… bởi vì bên trong ẩn chứa uy năng chiến thú, có thể tăng cường thực lực của cô ấy lên rất nhiều.
Bên cạnh Diệp Quân, Cao Thú đột nhiên nói: “Diệp Huynh, mặc dù không thể động thủ ở đây, nhưng có một ngoại lệ”.
Diệp Quân nhìn Cao Thú, Cao Thú đang định nói chuyện, thì lúc này, bà chủ của Hắc Điếm phía xa đột nhiên đi ra, sau lưng bà ta, có ba vị thần linh.
Bà chủ Hắc Điếm chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tiểu mỹ nam, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi”.
Diệp Quân nhìn bà chủ mà không nói lời nào.
Bà chủ cười nói: “Vừa rồi ta phát hiện trong điện của ta một Tổ Mạch biến mất, hôm nay chỉ có ngươi tiến vào điện của ta, cho nên. . . Ta nghi là các ngươi đã trộm Tổ Mạch của ta, để chứng minh sự vô tội của các ngươi, ta phải lục soát các ngươi”.
Lục soát!
Nghe vậy, sắc mặt Cao Thú nhất thời trầm xuống, ông ta liếc nhìn ba người phía sau bà chủ, trầm mặc không nói gì.
Diệp Quân nhìn chằm chằm bà chủ Hắc Điếm: “Đây là ân oán giữa ta và bọn họ”.
Bà chủ cười nói: “Ta không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi, ta chỉ biết ngươi trộm Tổ Mạch của ta, dựa theo quy củ nơi này, ta có thể lục. . .”
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên lao về phía trước, bà chủ Hắc Điếm còn chưa kịp phản ứng, Diệp Quân đã nắm lấy cổ họng của bà ta, vặn mạnh.
Rắc!
Đầu của bà chủ đã bị hắn nâng lên đột ngột như vậy …
Máu tuôn ra.
Tay trái Diệp Quân ôm đầu của bà chủ Hắc Điếm, tay phải tháo chiếc nhẫn của bà chủ ra, sau đó bình tĩnh nói: “Nói cho đúng, ta bình thường không ăn trộm, ta chỉ cướp thôi”.