Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì.
Nhưng thầm trở nên cảnh giác.
Trước đây số nhiều mình dùng kiếm Thanh Huyên khá nhiều nên bị vài người có tâm để ý đến.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Diệp công tử yên tâm, ta không có ý đối địch với ngươi, cũng không dám có địch ý, dù sao ngay cả Ác Đạo Minh cũng không dám công khai đến tìm ngươi, thì ta làm sao dám nhằm vào ngươi? Lần này ta tới tìm ngươi đúng thật chỉ là vì hợp tác, không có gì hơn”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Với thực lực hiện giờ của ta thì không thể đánh Trọng Thiên thứ tư, tạm biệt”.
Nói rồi hắn đứng lên rời đi.
Đánh Trọng Thiên thứ tư?
Hắn cũng không ngốc.
Mặc dù sức chiến đấu của hắn hơn hẳn cường giả bình thường nhưng hắn sẽ không tự đại cho rằng mình vô địch.
Ngay cả người phụ nữ Cơ Tiểu Kiếm đó cũng chỉ có thể đánh Trọng Thiên thứ ba, còn Bát điện chủ đó đi lên cũng bị đánh xuống, mà thực lực của hai người này chắc chắn mạnh hơn hắn.
Bây giờ mình đi đánh Trọng Thiên thứ tư?
Đó mới là điên rồ, tự mình tìm con đường chết.
Vẫn đi từng bước, phát triển từng bậc mới tốt.
Thấy Diệp Quân không do dự đứng lên rời đi, ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Lúc này trong quán trọ, một người phụ nữ vóc dáng đ ẫy đà bỗng bước ra, cô ta cười nói: “Cổ Khúc, thôi vậy”.
Người đàn ông trung niên tên Cổ Khúc cười nói: “Thiếu niên này rất điềm tĩnh khiến ta hơi ngạc nhiên”.
Người phụ nữ mập mạp nhìn Diệp Quân tận cuối phố Đạo, sau đó nói: “Quả thật thiếu niên này không tầm thường”.
Cổ Khúc cười nói: “Không tầm thường thế nào?”
Người phụ nữ mập mạp cười nói: “Thứ nhất, hắn không để mắt tới tộc Vu Mã – một trong chín tộc Chiêu Võ. Thứ hai, hắn không thèm để tâm đ ến Ác Đạo Minh, thế lực đằng sau người này không đơn giản”.
Cổ Khúc lắc đầu nói: “Cô đánh giá thấp rồi”.
Người phụ nữ mập mạp nhìn Cổ Khúc, Cổ Khúc nói: “Cô không chỉ đánh giá thấp thế lực đằng sau hắn, mà còn đánh giá thấp thực lực của hắn. Cô không tin thì một mình đi khiêu khích hắn xem, cô và ta đều không chắc chắn có thể giết được hắn”.
Người phụ nữ mập mạp cười nói: “Ông nói thế thì ta không tin rồi. Mặc dù hắn yêu nghiệt nhưng dù sao cảnh giới cũng quá thấp”.
Cổ Khúc mỉm cười, không giải thích gì thêm, ông ta quay đầu nhìn tận cuối phố Đạo ở ngoài cửa sổ: “Cô nói xem tộc Vu Mã sẽ bỏ qua không?”
Người phụ nữ mập mạp lắc đầu: “Không đâu, thiếu niên đó quá tuyệt tình, sẽ không để cho tộc Vu Mã có đường lui, hôm nay nếu tộc Vu Mã chịu thua thì chắc sẽ thành trò cười. Nếu là thế lực bình thường, có lẽ sẽ không quan tâm đ ến thể diện, nhưng tộc Vu Mã là một trong chín tộc Chiêu Võ, mặc dù thực lực không còn được như trước nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt vẫn còn, thế nên chắc chắn họ sẽ không bỏ qua”.
Cổ Khúc khẽ nói: “Trước kia từng huy hoàng, bây giờ suy tàn, nếu không thể thay đổi thái độ này thì là tai họa cực lớn”.
Người phụ nữ mập mạp ngạc nhiên nói: “Ông xem trọng thiếu niên này à?”