Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi dưới đất, cằm tề vào hai đầu gối, hai tay ôm chân, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, ngay lúc này tựa như cảm nhận được gì, cô ta bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Ở bên ngoài.
Ầm!
Chỉ thấy một vùng tinh không ở tận cuối vũ trụ đó bỗng sôi trào, sau đó bắt đầu dung hòa từng chút.
Mọi người đều khó hiểu.
Ngay sau đó mọi người đều biến sắc.
Chỉ thấy vũ trụ ở cuối tầm nhìn, một ngọn lửa đang lao đến vũ trụ này với tốc độ đáng sợ.
Lửa Thiên Hành.
Nhìn thấy ngọn lửa đó, sắc mặt mấy người Lệ Minh cách đó không xa trở nên trắng bệch, trong mắt là vẻ sợ hãi.
Năm đó lúc Lệ tộc ở thời kỳ đỉnh cao đã từng đánh với nền văn minh Thiên Hành, không đúng, đó không gọi là đánh mà gọi là một bên bị “treo đánh”.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, họ lại gặp lửa Thiên Hành lần nữa.
Nơi này đã bị nền văn minh Thiên Hành phát hiện.
Rất nhiều người muốn chạy nhưng nghĩ lại, lửa Thiên Hành đã đến, lúc này còn có thể chạy đi đâu?
Nghĩ đến đây nhiều người đều lộ ra vẻ tang thương, nhất là các cường giả Lệ tộc, họ không ngờ chạy trốn nhiều năm như vậy mà vẫn không thoát được.
Hôm nay vẫn phải nộp mạng cho lửa Thiên Hành.
Tam điện chủ Ác Đạo đó bỗng cười điên cuồng, cô ta tàn độc nhìn người phụ nữ váy trắng đó: “Chẳng phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Nào, đối đầu với nền văn minh Thiên Hành đi”.
Trong lúc đó lửa Thiên Hành đã bay đến trên đỉnh đầu mọi người.
Lúc này mọi người đều cảm nhận được hơi thở chết chóc.
Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng cảm thấy tuyệt vọng, đó là khí tức mà khiến họ không thể có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Sức mạnh áp chế nền văn minh.
Hệt như lúc con người đối mặt với loài kiến.
Tam điện chủ Ác Đạo điên cuồng cười to.
Ngay lúc này bàn tay người phụ nữ váy trắng bỗng xòe ra, thoáng chốc lửa Thiên Hành đã xuất hiện trong tay bà ấy.
Tất cả khí tức đáng sợ đều biến mất.
Xung quanh đông cứng lại.
Mọi người nhìn người phụ nữ váy trắng như nhìn thấy ma.
Lúc này tiếng cười của Tam điện chủ Ác Đạo cũng im bặt, cô ta há hốc mồm, trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Lửa Thiên Hành yên tĩnh lơ lửng trong tay người phụ nữ váy trắng hệt như một ngọn lửa bình thường, cực kỳ ngoan ngoãn.
Đám người Từ Thiên và Đạo Quân ở đằng xa mừng rỡ.
Lúc trước họ đã đoán đúng.