- Các ngươi thủ vệ ở nơi này đi.
- Bọn họ?
Tần Lập liếc mắt liền nhìn ra, mười mấy binh sĩ này cũng chỉ có trình độ Hoàng cấp. Hắn quả thật có chút lo lắng an toàn ở đây, vạn nhất Lãnh Bình kia tìm hắn không được, bắt những nữ nhân vô tội này thế mạng thì làm sao đây?
- Hừ, được rồi! Chút cẩn thận của ngươi cũng đừng khoe khoang trước mặt chúng ta, coi chúng ta không biết ngươi nghĩ gì sao?
Lý công công bĩu môi, khinh thường nói:
- Ngươi có biết bọn họ có thân phận gì không?
Không đợi Tần Lập trả lời, Lý công công chỉ vào một binh sĩ trong đó hỏi:
- Nói cho vị quý tộc Đại Tề quốc này biết, các ngươi là ai!
- Chúng ta là Ngự Tiền Thị Vệ binh sĩ Tam Đại Doanh!
Gã binh sĩ kia cũng nhìn ra Tần Lập hoài nghi thực lực của bọn họ, cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng cũng nói lớn hơn một chút. Vừa lúc bị đám người vây xem cách đó không xa nghe thấy, lúc này cả đám người đều co rụt đầu lại phát ra một trận kinh hô.
Tần Lập không quá rõ ràng, chẳng qua lời bàn tán xôn xao của đám người vây xem bên kia lập tức lọt vào trong tai hắn.
- Trời ạ! Lại là người của Tam Đại Doanh, phái bọn họ tới đây làm gì? Làm thủ vệ cho người kia sao? Khó tin quá!
- Tam Đại Doanh, đó là đội quân át chủ bài của Thanh Long quốc chúng ta mà! Năm đó lúc giao chiến với Đại Tề quốc, đánh cho quân đội Đại Tề đến tơi bời tan tác. Không ngờ tới hôm nay lại đến trông cửa cho một quý tộc Đại Tề sa sút, thật là không thể tin nổi.
- Hứ, các ngươi đều lạc hậu cả rồi hay sao. Hiện giờ Đại Tề, Đại Sở, Tư La, Thanh Khâu cùng Thanh Long chúng ta năm nước kết minh, thân như huynh đệ, đều là người một nhà cả.
- Người một nhà cái chó má gì chứ, còn không phải bị Tân Tần quốc bức ra.
- Được rồi, ngươi nói nhỏ một chút, cái này có liên quan gì đến ngươi?
Tần Lập bất chợt hiểu được, thì ra gác cửa này cũng không phải ở chỗ thực lực mạnh yếu, mà là vấn đề thân phận. Đứng ở chỗ này, liền đại biểu thái độ của Hoàng đế, chí ít ở trong giai đoạn hiện tại, thật là sẽ không có ai dám công khai khiêu khích Hoàng quyền.
- Vậy đa tạ các vị huynh đệ rồi!
Tần Lập chắp tay về phía các binh sĩ kia, hắc hắc cười nói. Sau đó quay đầu lại nói với Đóa Đóa:
- Những người này đều là Hoàng đế lão nhân gia phái tới bảo hộ các ngươi, buổi trưa nói với phòng bếp làm thêm mấy bàn, món ăn phải ngon, phải có thịt!
Đám người vây xem kia toàn bộ đều không biết nói gì nữa, vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Lập, trong lòng thầm nói: ngươi coi Ngự Tiền Thị Vệ người ta chưa ăn thịt bao giờ sao? Đại Tề nhà quê, ngu ngốc mà!
Lý công công cũng vẻ mặt trầm lặng, nhìn phía Tần Lập nói:
- Tần công tử, mời!
Lên xe ngựa, Tần Lập mới phát hiện thì ra chiếc xe ngựa này thoạt nhìn bề ngoài bình thường, nhưng bên trong lại cực kỳ sang trọng. Xa hoa mà không lãng phí, khí thế trầm trọng mà không mất vẻ thoải mái.
Trên xe ngựa, đầu tiên Lý công công giảng giải cho Tần Lập một đống quy củ tiến cung gặp Hoàng thượng. Tuy rằng hắn rất chán ghét cái tên gọi Tần Lập này, nhưng cũng không còn cách nào. Người này là Hoàng Thượng nhìn trúng, những người như bọn họ đều biết rõ chuyện xảy ra ở Đại Thanh Bang. Sợ rằng hiện giờ Lãnh Bình bang chủ Đại Thanh Bang chỉ còn cách dậm chân bực bội mất thôi! Lá gan hắn có lớn, chẳng lẽ còn dám đối nghịch với Hoàng Thượng? Đêm hôm nay Đại Thanh Bang đã định sẵn phải mất hết mặt mũi trước tất cả các bang hội ở Thanh Long!
Xe ngựa tiến thẳng một đường vào trong hoàng cung, lúc dừng lại Lý công công nhẹ giọng nói:
- Tần công tử chớ quá lo lắng, bên Nhị điện hạ đã an bài tốt rồi.
Nói xong, còn nhìn Tần Lập thật sâu.
Tần Lập sững sờ, không nghĩ tới Lý công công này lại là người của Nhị hoàng tử, hơi gật đầu. Vốn hắn cũng không có gì phải sợ, một thân thực lực đã đạt tới Thiên cấp. Diện tích Thiên Nguyên đại lục quá sức rộng lớn, quốc gia lớn nhỏ nhiều như lông trâu, các vùng đất thần bí có ở khắp mọi nơi, không lẽ còn không tìm được chỗ sinh tồn?
Lý công công đi rồi, tự nhiên có người tới dẫn Tần Lập tiến vào đại điện Thanh Long - trung tâm chính trị tối cao Thanh Long quốc!
Ở đây cũng không có khí tức xa hoa như trong tưởng tượng của Tần Lập, thậm chí dường như còn không trang hoàng nguy nga lộng lẫy bằng đại sảnh yến hội của Thượng Quan gia. Nhưng khắp chốn lại lộ ra một cổ khí thế trang trọng, làm cho người ta đi vào trong này không kìm nổi sẽ sinh ra một cổ kính nể trong lòng.
Nên biết rằng, người ngồi trên ghế rồng ở nơi cao nhất của đại điện, chính là vua của một nước, đế vương chân chính đó!
Dù là Tần Lập, cũng là lần đầu tiên gặp được loại tràng diện này, trong lòng thoáng có chút khẩn trương, chẳng qua hắn nhanh chóng thích ứng lại. Đi theo phía sau một thái giám, sau khi vào đại điện, Tần Lập tự giác đi vào trong một góc.
Phía trước chừng hơn trăm người đông nghịt đứng thành hai hàng. Những người này chính là kẻ nắm quyền quốc gia chân chính.
Ở trong mắt mấy người bọn họ, võ giả chỉ là một công cụ lợi dụng mà thôi!
Tuy rằng Thanh Long quốc dùng võ lập quốc, Thiên Nguyên đại lục vô cùng tôn trọng truyền thống võ học, chú ý thực lực làm đầu. Nhưng ở trong triều đình này, chân chính nắm trong tay quyền cao, thật không có bao nhiêu võ giả cao giai.
Tần Lập đến đây cũng không khiến bao nhiêu người quan tâm tới, chỉ có một ít người đứng trong đội ngũ cuối cùng, hiếu kỳ quan sát hắn vài lần, lập tức xích lại gần hắn.
Triệu Nguyên Lễ là một hoàng đế coi trọng nhân tài, cho nên bình thường sẽ có một chút người mang năng lực đặc thù được tiếp kiến, cũng ban cho quan tước nhất định, sau này cả đời hầu như không có cơ hội đứng ở chỗ này lần thứ hai.
Cho nên, đối với việc Tần Lập đến đây, không ai cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, có thể có người nói cho Hoàng đế là Tần Lập đã đến. Triệu Nguyên Lễ ngừng các sự tình khác, giọng nói sang sảng:
- Tần Lập đã tới rồi chứ?
Lúc này Tần Lập chỉ có thể đi ra từ góc phòng, quay về phía Hoàng đế hơi khom người:
- Quý tộc Đại Tề quốc, Tần Lập ra mắt bệ hạ.
- Lớn mật! Nhìn thấy bệ hạ sao không quỳ bái!
Ở phía xa xa bên trên truyền đến một tiếng quát lạnh lùng.
Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng ánh mắt của Tần Lập vẫn liếc thấy người vừa nói. Đó là một quan văn hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, một đôi mắt âm trầm. Hắn đứng cách Hoàng đế không xa, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Lập.
Tần Lập híp mắt nhìn người này cười ngạo nghễ:
- Tại hạ có thân phận quý tộc Đại Tề, thấy Hoàng Thượng tự nhiên có thể không quỳ bái!
- Quý tộc Đại Tề, lẽ nào đến Thanh Long chúng ta cũng là quý tộc sao? Đáng cười!
Gã quan viên mặt trắng kia như nghe được một chuyện quá sức buồn cười, bĩu môi nói.
- Vị đại nhân này, tuy rằng ta không rõ ràng vì sao ngài lại nhằm vào tại hạ cho lắm, chẳng qua cũng không sao cả. Có thể ngài đố kỵ diện mạo ta anh tuấn hơn ngài, nhưng có một chút tại hạ thật không rõ, mời vị đại nhân này giải thích cho: Đại Tề, Đại Sở, Thanh Long, Tư La cùng Thanh Khâu năm nước kết minh, cùng nhau tiến lùi, thân phận quý tộc có hiệu lực ngang nhau giữa các quốc gia. Làm sao đi đến nơi này, thì lại không được thừa nhận? Dựa theo ý của ngài là Liên minh năm nước ở chỗ của ngài vô hiệu sao, vị đại nhân này, ta nói có đúng không?
- Ngươi...ngươi ngậm máu phun người!
Quan viên mặt trắng kia không ngờ rằng Tần Lập lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói mấy câu đã chèn ép hắn vào góc cũng không nói, lại còn có thể trả đũa. Loại chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, bởi vì rất dễ khiến cho hai nước tranh chấp.
Tần Lập nhún vai:
- Ta dùng ngữ khí ôn hòa như thế nói chuyện với ngài, làm sao thành ngậm máu phun người được? Tuy rằng ngài lớn tuổi, râu mép nhiều hơn ta, diện mạo...ấy, diện mạo so với ta kém một chút, nhưng cũng không thể nói xấu một quý tộc Đại Tề được chứ!
Khẩu âm Đại Tề quốc tương đối cường điệu, Tần Lập vừa so sánh vừa làm động tác, nói xong những lời này, cả triều đình đã truyền đến những tiếng cười lớn. Gã quan viên mặt trắng kia bị tức đến mặt đỏ tận mang tai, chỉ vào Tần Lập nói không ra lời.
Bóng người bên kia chợt lóe, Tần Lập chợt phát hiện một khuôn mặt quen thuộc đang cực độ phẫn nộ căm tức nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy sát khí. Cũng không phải ai khác, chính là Thái tử Triệu Tinh Hà.
- Được rồi!
Triệu Nguyên Lễ lạnh lùng quát, một màn vừa rồi làm cho hắn cực kỳ thất vọng. Người vừa nói chính là Lễ bộ Thị Lang, bình thường rất thân cận với Thái tử, hắn làm khó dễ lần này cũng là do Thái tử bày mưu đặt kế. Dù sao Đại Thanh Bang kia cũng là do Thái tử nắm giữ, mà cách làm của mình sẽ làm cho Thái tử ngậm một cái bồ hòn, sợ rằng phải mất mặt trước mọi người. Trong lòng Triệu Nguyên Lễ lạnh lùng hừ một tiếng: Trẫm còn chưa chết mà! Ngươi đã dã tâm bừng bừng trang bị lực lượng của mình, coi ta không biết gì sao?
Chẳng qua nhìn thấy Lễ bộ Thị Lang lại bị một thiếu niên quý tộc ngoại quốc bắt bẻ tới á khẩu không nói gì được, trong lòng Triệu Nguyên Lễ cũng sẽ rất khó chịu. Dù sao đây là liên quan đến thể diện một quốc gia, trong lòng không nhịn được mắng: thật là xấu mặt còn bày đặt ra ngoài!
- Tần Lập phải không? Người tiến lên trước, để trẫm nhìn ngươi.
Giọng nói của Triệu Nguyên Lễ rất là ôn hòa, văn võ bá quan cả triều nghe vậy đều nghi hoặc không ít, giữa bọn họ còn có không thiếu người căn bản không biết Tần Lập này là người ra sao. Thừa dịp cơ hội này, không nhịn được chụm đầu ghé tai tìm hiểu.
Tần Lập trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, ngẩng đầu lên tiến phía trước, khoảng cách đến Hoàng đế ở trên cao còn khoảng sáu bảy thước, Tần Lập dừng lại đứng yên.
Triệu Nguyên Lễ thấy thiếu niên này hồn nhiên không hãi sợ đánh giá mình, không nhịn được mỉm cười:
- Quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
Tiếp đó hắn chợt biến sắc, vỗ bộp lên trên bàn một cái. Đám người đang chụm đầu ghé tai bên dưới không nhịn được cả người run lên, giật nảy mình ngưng thần nhìn Hoàng đế.
- Trẫm nghe nói ngươi mới tới Đế đô không bao lâu, liền chọc ra rất nhiều tai họa! Làm nhục Tướng quân quốc gia của ta, sau còn tàn sát bách tính. Tuy rằng Tần Lập ngươi là quý tộc Đại Tề, nhưng lại phạm pháp trên quốc thổ Thanh Long ta, trẫm vẫn có thể trị tội ngươi! Ngươi còn có gì để nói?
Vừa đánh vừa xoa? Trong lòng Tần Lập cười lạnh, ngang nhiên quay về phía Hoàng đế nói:
- Bệ hạ! Chẳng hay là ngài nghe nói, hay là nghe người khác nói?
- Lớn mật!
Lúc này là một người khác, hơn ba mươi tuổi mặc trang phục võ tướng nhảy ra, chỉ vào Tần Lập quát:
- Ngươi dám chất vấn bệ hạ, đây là tội đại bất kính. Bệ hạ! Xin cho thần lập tức bắt lại!
Tần Lập quay đầu lại, vẻ mặt hàm hậu cười với người nhảy ra kia:
- Bệ hạ còn chưa nói gì, ngươi đã nhảy ra. Là muốn tranh công? Hay là muốn cướp hàng đầu của bệ hạ?
Mọi người trong đại điện không nhịn được hít vào một hơi lạnh, trong lòng nói: con mẹ nó tiểu tử này thật là độc, bản lãnh chụp mũ đúng thật là hạng nhất.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Võ tướng này nhất thời nghẹn họng, hung hăng trừng mắt với Tần Lập, lui trở lại.
Tần Lập xoay người lại, nhìn Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ cười tủm tỉm xem náo nhiệt, giơ hai tay, vô cùng đau lòng nói:
- Bệ hạ! Ngài nên chỉnh đốn lại kỷ luật triều đình mạnh một chút, người của ngài thật quá không biết quy củ. Thật là không biết bọn họ đặt ngài ở chỗ nào nữa!