- Quả nhiên vẫn bị một ít người theo dõi. không biết lần này đến đây là người nào.
Cơ Ngữ Yên nhíu hàng mi, nhỏ giọng nói:
- Lẽ nào bài học lần trước còn chưa khắc đủ sâu sao?
Thượng Quan Thi Vũ lắc đầu cười khẽ:
- Trước lợi ích to lớn mê hoặc, không có chuyện gì là những người đó không đám làm. Chỉ cần có thể cướp được một đan dược, cũng đủ để cho một môn phái nhỏ trực tiếp quật Khởi. Loại dụ hoặc này, không mấy ai có thể chịu được!
Bạch Trung Tuyết cười lạnh nói:
- Không chịu được? Hừ. ta muốn xem bọn họ làm sao cướp từ trong tay chúng ta! Ta muốn bọn họ đến một chết một người, tới hai người chết một đôi!
Tần Lập cười khẽ nói:
- Không sai. lân này chúng ta sẽ làm một lần ôm cây đợi thỏ!
- Ôm cây đợi thỏ?
Chúng nữ đều có vẻ khó hiểu nhìn Tần Lập, bình thường có một số một từ ngữ mà các nàng khó có thể hiểu được, lọt ra từ miệng Tần Lập.
Mà lần này, các nàng càng khó có thể hiểu.
Thượng Quan Thi Vũ có vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Như vậy là có ý gì?
Tần Lập cười giảng giải chuyện xưa ôm cây đợi thỏ cho các nàng Thượng Quan Thi Vũ. sau đó giải thích hàm nghĩa thành ngữ này một lần. chúng nữ đều dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Lập.
Nhất là Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên. hai nàng từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, thiên tính thông minh, đều là hạng tài nữ chân chính. Những chính vì như thế. các nàng mới càng cảm thấy khâm phục năng lực của Tần Lập. Có thể cùng loại chuyện xưa hình tượng như vậy, làm ra một loại thành ngữ, còn cần nghi ngờ thực học nữa sao?
Nhìn trong mắt chúng nữ đầy sao nhỏ. ngược lại làm cho Tần Lập có chút xấu hổ. Nhưng cũng không có biện pháp giải thích, cũng để mặc cho chúng nữ nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, dù sao da mặt cũng dày...ừ. không sao cả.
Tần Lập khuếch tán thần thức ra ngoài, thần thức cường đại vô hình giống như làn sóng nước lan tràn ra bốn phương tám hướng. Làn nước mềm nhẹ lướt qua dòng sông nhỏ. nhẹ nhàng nhủ hòa. nhưng thế không thể đỡ!
Thần niệm cường đại như vậy, đủ để cho các võ giả cảnh giới Lôi Kiếp nhìn mà cảm thấy xấu hổ.
Thần thức mơ mơ hồ hồ. cám giác được có vài cỗ dao động hết sức cường đại, dù cả Tần Lập cũng cảm thấy có chút âm thâm kinh hãi!
Tần Lập thầm nghĩ: đây đúng là một thời đại gió nổi mây quần mà, dạng Cường giả gì cũng có thể xuất hiện trước mắt. Nếu đổi thành mấy năm trước, tuyệt đối không thể tường tượng được có nhiều võ giả Lôi Kiếp như vậy, kẻ trước người sau chạy tới thành Hoàng Sa nơi thế tục này.
Bởi vậy có thể thấy được siêu cấp đại phái nơi cực Tây nội tình thâm hậu ra sao. thậm chí hiện giờ Tần Lập cũng hoài nghi gia tộc như Hải gia. không nhất thiết yếu hơn Thánh Hoàng nhất mạch!
Nguyên nhân rất đơn giản, cho tới nay các cường giả Hải gia đi ra hầu như đều là nhất mạch gia chủ. Một cái gia tộc to như vậy, đã có mấy trăm vạn con cháu, nhất định có rất nhiều đám lão gia thọ nguyên gần cạn khô!
Cỗ lực lượng này ở trong bất cứ một thế lực xa xưa nào đều sẽ là nội tình gia tộc. tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng. Trừ khi gặp phải cảnh gia tộc diệt vong, bọn họ mới xuất hiện.
Xem ra, phương đông Thiên Nguyên đại lục vẫn luôn bị người ta khinh thường, cũng không phái không có cường giả. Một khối đại lục ở thời đại văn minh Thái cổ có được thành tựu huy hoàng nhất, tuyệt đối không thể chỉ có phương tây và phương bắc cường thịnh được.
Hơn nữa lúc phương đông bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn gần như không chịu ảnh hướng lan tràn. Nói như vậy, sẽ không khó tường tượng sẽ còn một ít thế lực văn minh Thái cổ truyền thừa hoàn hảo không tôn hao. mãi cho đến ngày hôm nay.
Trong đó. có một ít gia tộc hoặc môn phái, vừa lúc bị vây trong nơi thần bí. như vậy tốc
độ phát triển của bọn họ sẽ không thể nào tường tượng!
Chỉ là những người thế lực này, cho đến này đều không xuất thế. ở mãi bên trong nơi Thần bí, trái qua sinh hoạt ân cư ngăn cách nơi thế ngoại đào nguyên.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chẳng qua một khi đại thế thiên hạ bắt đầu xuất hiện rung chuyển, những võ giả bên trong nơi Thần bí nhất định sẽ không chịu làm người cô đơn đi ra tham dự vào thời đại gió nổi mây quần này.
Nghĩ đến đó. Tần Lập không khỏi âm thầm lắc đầu. Thế giới này. thật đúng là cường giả như mây mà! Mình trước đó thật xem thường đại đa số võ giả thế giới này, cười nhạo người khác ếch ngồi đáy giếng, còn mình sao lại không phái vậy chứ?
Chín chín tám mươi mốt ngày!
Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan. ngày thành đan!
Trên bầu trời đóa đóa mây lành, trời giáng điềm lành, ở trên trời cao. phảng phát như có từng đợt tiên âm. gột rửa tâm linh mọi người.
Dù là người thường trong thành Hoàng Sa. cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng làm cho người ta vô cùng thoải mái. Rất nhiều người bệnh nặng sắp chết, kỳ tích khỏi bệnh, bọn họ đều đi ra cửa. rơi lệ đầy mặt quy xuống, ngân đâu nhìn một màn Thần tích trên bầu trời.
Vô số người đều cho rằng đây là Thần linh hiển linh, nếu không làm sao có thể giải thích được những người bị bệnh liền khỏe mạnh chỉ trong chớp mắt?
Đám Cường giả nghe tiếng gió đi đến lại không cho rằng thần linh hiển linh gì cả. Bọn họ rõ ràng hơn ai hết. đây căn bản là dấu hiệu tuyệt thế thần dược xuất lò!
Lập tức, có không biết bao nhiêu người nhắm thẳng hướng bầu trời phủ đệ A Hổ tân thành Hoàng Sa bay đến.
Oong!
Một tiếng kim loại ngâm rung bất chợt vang lên. giống như tiếng chuông lớn vang rền làm mọi người nghe mà biến sắc!
Một đạo quang mang bảy màu từ phủ đệ A Hồ xông thẳng lên tầng mây!
Giống như trong thiên địa xuất hiện một bậc thang trời, quang mang bảy màu này tản ra một cỗ năng lượng kinh người, hoàn toàn bao phủ phủ đệ to lớn trong quang mang bảy sắc.
- Không hay, Thần dược có linh tính, muốn chạy trốn!
Tần Lập kinh hô một tiếng, thân hình chợt lóe biến mất. Hắn biết bằng thực lực của Lãnh Dao. cân bản không trấn áp được những Thần dược cỏ được linh tính này!
Sau khoảng khắc, Tần Lập liền lao vào giữa quang mang bảy màu, hơn nữa đồng thời có không biết bao nhiêu võ giả thực lực mạnh mẽ cũng theo sau lao vào trong quang mang bảy màu.
Rất nhiều người đỏ cả mắt, nếu có thể cướp được thần được vào trong tay, lo gì không thể tăng lên cảnh giới? Lo gì gia tộc không có người kế thừa?
Ầm Ầm ầm!
Mấy tiếng nổ ầm ầm liên tiếp, ở giữa quang mang bảy màu đã có người trực tiếp ra tay.
Từng đạo lực lượng khổng lồ đủ để xé trời phá đất. nhưng kỳ quái là không có một tia lực lượng nào có thể lọt khỏi quang mang bảy màu!
Tần Lập trực tiếp đi tới bầu trời mật thất luyện đan chỗ Lãnh Dao. vừa lúc thấy bảy viên đan dược bảy màu tạo thành một vòng tròn đang muốn giãy khỏi đan lô Lãnh Dao đi ra ngoài!
Làm một luyện đan sư cảnh giới tông sư. Lãnh Dao làm sao không có một chút thi thố dự phòng. Từ lúc trước khi bắt đầu luyện đan. liền khắc bảy tám trận pháp, chính là sợ những đan dược này luyện thành muốn bỏ chạy.
Chẳng qua Lãnh Dao vẫn còn có chút đánh giá thấp những đan dược gần như có được linh trí này. Bảy tám trận pháp, lúc này đã bị trùng phá hết bốn năm. mắt thấy mấy trận pháp còn lại cũng sẽ bị phá thành mánh nhỏ.
Tình thế, tràn ngập nguy cơ!
- Trấn!
Tần Lập quát to một tiếng, một cỗ Tiên Thiên Tử Khí khổng lồ đánh xuống bảy viên đan
dược, lập tức trấn trụ bảy viên đan dược này. Những trận pháp bị phá thành mảnh nhỏ. giờ phút này cũng hoàn toàn tan vỡ.
- Thu!
Tần Lập khẽ quát một tiếng, trực tiếp thu bảy viên đan dược này vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Đúng lúc này, một cỗ sát ý sắc bén lao thẳng đến Tần Lập. Tần Lập hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Trở tay đâm ra một kiếm, kiếm khí từ Bàn Long Thiên Tử Kiếm liền đem võ giả nhắm về phía Tần Lập một kiếm chém làm hai. lập tức chấn trụ các võ giả khác muốn xông lên.
Bọn họ nhìn lão nhân này kinh nghi không thôi, không biết lão giả này là ai. có được thực lực cường đại như vậy.
Lúc này Lãnh Dao bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tinh Thần liền uể oải không phấn chấn được. Vừa rồi vì trấn trụ bảy viên đan dược, nàng gần như hao hết toàn bộ lực lượng.
Tần Lập truyền âm cho nàng:
- Mau nhanh dùng đan được!
Lãnh Dao nhìn lão nhân trên bầu trời nóc nhà, dù cho Tần Lập không truyền âm với nàng, nàng cũng nhận ra được lão nhân này là Tần Lập hóa trang.
Lãnh Dao khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp lấy mấy viên đan dược cho vào miệng nuốt xuống, lập tức bắt đầu điều tức.
- Lão già kia. giao ra Thần dược, tha cho ngươi không chết!
Một giọng nói trẻ tuổi xuyên thấu quang mang bảy màu truyền vào trong tai Tần Lập. Giọng nói này giống như ẩn chứa một cỗ lực lượng thần kỳ, gần như chấn tan quang mang bảy sắc này!
Tiếp đó. một cỗ kiếm ý chỉ hướng mi tâm Tần Lập. một đạo quang mang màu trắng chợt bắn về phía Tần Lập.
Tần Lập khẽ cau mày, có thể trực tiếp dùng kiếm ý đả thương người, thực lực người này không thể đoán được!
Một cỗ lực lượng tinh Thần khổng lồ theo tinh thần thức hải Tần Lập trút ra như thác đổ. ở xung quanh thân thể Tần Lập ngưng kết thành một đạo hộ thể cương khí kiên cố vô cùng!
Ầm!
Cỗ kiếm ý này trực tiếp đánh lên hộ thể cương khí, bị bắn ngược ra.
Bên kia phát ra một tiếng kêu khẽ, có vẻ hết sức giật mình, lập tức cười lạnh, một tiếng:
- Chút tài mọn cũng dám bêu xấu. xem kiếm ý vô địch của ta đánh bại ngươi!
Xoạt xoạt xoạt!
Lại ba đạo kiếm ý phân biệt từ ba phương hướng bất đồng, nhẹ nhàng phóng về phía Tần Lập.
Nhưng ở phía sau nhẹ nhàng thành thoi kia, lại che giấu sát khí vô hạn!
Tần Lập nhiều năm qua mới lần đầu tiên gặp đối thủ cường đại như vậy. Hắn không thể biết cảnh giới đối phương, nhưng từ vài đạo kiếm ý này mà xem. nhất định đối phương tu luyện chiến kỹ vô cùng cường đại.
Tần Lập cầm trong tay Bàn Long Thiên Tử Kiếm, ở trên bầu trời vung lên nhìn như tùy ý. lại vẽ ra một đạo kiếm khí hình rồng. Thoáng cái. Tần Lập đánh một tia tinh thần lực vào giữa đạo kiếm khí hình rồng này, đạo kiếm khí liền như sống lại. giương nanh múa vuốt, phát ra một trận rồng ngâm, rít gào một tiếng liền chấn tan ba đạo kiếm ý.
Sau đó, nó liền lao về phía đối phương. Lúc này, quang mang bảy sắc trong thiên địa cũng vì đan dược bị Tần Lập thu đi mà bắt đầu dẩn dẩn tiêu tán.
Mấy trăm bóng người liền lao lên.
Lúc này. người giao thủ với Tần Lập cũng hiện ra thân hình, nhìn bề ngoài cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. một thân áo trắng, phong thái như ngọc, một tuyệt thế mỹ nam tử không hơn không kém.
Một đôi mắt như hồ sâu. giống như bao hàm tang thương muôn đời lúc này trong mắt hắn mang theo vài phần hoang mang, nhìn Tần Lập hỏi:
- Các hạ là ai? Lại có thực lực như vậy?