Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lập nói ra làm cho các cô gái lộ ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười, nhưng sao vẻ tươi cười ấy lại có cảm giác như trong nụ cười của các nàng có vài phần miễn cưỡng.

Tần Lập hỏi:

- Như thế nào, các cô có tâm sự gì sao?

- A...không...không có! Đúng rồi, chúng tôi còn chưa biết gì về ân công nữa!

Lý Cầm chăm chú nhìn Tần Lập, hỏi ngược lại một câu.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lập cười cười, nói:

- Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, gặp gỡ cần gì là phải quen biết? Biết ta là ai có ý nghĩa gì đâu?

- Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, gặp gỡ cần gì là phải quen biết? Nói thật hay!

Lý Cầm thì thào tự nói, không ít cô gái cũng đều có chút khó tin nhìn Tần Lập, không thể tưởng được, một người trẻ tuổi vũ lực mạnh mẹ tướng mạo hung ác như vậy, không ngờ cũng có thể nói ra lời nói triết lý cao xa như thế.

- Nhưng, nếu ngay cả tính danh của ân công chúng ta cũng không biết, chẳng phải là sẽ hối tiếc suốt đời sao?

Lý Cầm lấy dũng khí nói.

- A! Ta nhớ ra rồi, hai lão súc sinh kia, dường như kêu ân công là cái gì? Tần...?

Một cô gái cau mày cố gắng suy nghĩ, biểu tình thập phần đáng yêu, bởi vì lúc ấy phần nhiều bị bao phủ trong bầu không khí căng thẳng chết chóc, cho nên nhất thời có điều nghĩ không ra.

- Kêu là Tần Lập!

Một cô gái hơi lớn tuổi một chút, ước chừng gần hai mươi tuổi hưng phấn nói.

- Đúng...đúng chính là kêu tên này!

Vài người phía sau phụ họa nói theo.

Tần Lập cười khổ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ trên mặt, tuy nhiên trên đời này có nhiều người tên là Tần Lập, hắn cũng không định công khai thân phận của mình, bởi vì cái tên Tần Lập này ở Thanh Long quốc tuy rằng danh vọng như mặt trời ban trưa, nhưng đồng dạng có rất nhiều kẻ thù.

Tần Lập chưa bao giờ hỏi qua thân phận các cô gái này, nhưng nhìn từ trên cử chỉ của họ, đa số có thể đều xuất thân từ các đại gia tộc quyền quý!

Trong số này khảng định có tồn tại thuộc phe của Thái tử, một khi biết thân phận của mình, đối với một số người mà nói, có thể chỉ làm cho họ, thậm chỉ khiến cả gia tộc của họ thêm khó xử.

Thật sự không cần thiết.

Dọc theo đường đi mọi người có hơi bất ngờ chính là vốn trên đường lộ thường ngày luôn náo nhiệt, lúc này lại xuất hiện rất ít người đi lại, thỉnh thoảng gặp được một vài người, ai nấy cũng đều vội vàng ngó trước ngó sau, sau đó rất kinh ngạc đánh giá đội ngũ toàn bộ đều là thiếu nữ tuổi thanh xuân này.

Nếu như đội ngũ này xe ngựa xa hoa hơn chút nữa, chỉ sợ sẽ bị người ra cho rằng là triều đình tuyển chọn, bởi vì số cô gái này, cả đám đều nhan sắc thượng thừa, người có kinh nghiệm có thể từ những hàng lông mi chưa nở rộ của các cô gái, nhìn ra đều là tấm thân xử nữ. Tuy nhiên những người này cũng chỉ là tò mò với đám người Tần Lập mà thôi, cũng không có hành động gì khác.

Đừng nói Tần Lập, ngay cả các cô gái cũng đều nhìn ra có chỗ không bình thường.

Lúc này, ở phía sau từ rất xa xuất hiện một đội kỵ binh chừng hai ba mươi người: ngươi dũng mãnh ngựa khỏe, tốc độ cực nhanh từ rất xa bụi tung đầy trời. Trong nháy mắt liền chạy tới kịp bọn họ, vốn sắp chạy vượt mọi người, nhưng bỗng nhiên trông thấy cô gái tuổi thanh xuân trong đội ngũ này, vị kỵ sĩ kia liền ghìm cương chiến mã, chiến mã hí lên một tiếng, hai vó trước dựng đứng. Các kỵ sĩ phía sau cũng cùng một động tác như nhau, biếu hiện ra tố chất chiến đấu thật tốt.

Vị kỵ binh kia, xem ra chừng ba mươi tuổi, dường như hàng năm trải qua gió mưa sương tuyết, thần tình phong trần, hai mắt dường như cũng mang theo đầy vẻ tang thương, nghi hoặc đảo qua trên người chúng nữ, cuối cùng dừng lại trên người nam nhân duy nhất, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là ai? Sao có nhiều cô gái đi theo như thế?

- Thất ca!

Một cô gái ở trong đám người kêu lên đầy vui mừng. Cô gái mặc váy màu vàng rơi lệ đầy mặt chạy tới.

Lập tức kỵ sĩ đầu lĩnh kia sửng sốt, há hốc miệng nhìn cô gái chạy đến này, sau đó lập tức nhảy xuống ngựa, một tay ôm cô cái nhào vào trong lòng, trong đôi mắt hổ ứa ra hai dòng lệ, trong thanh âm mang theo vô tận vui mừng:

- Tiểu muội! Muội...muội còn sống, thật tốt quá...thật tốt quá! Muội còn sống, cha mẹ nhất định sẽ rất cao hứng. Muội biết không, từ sau khi muội mất tích, suốt ngày mẹ lấy nước mắt rửa mặt đấy!

Tất cả mọi người hai bên đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới dưới tình huống thế này lại xuất hiện trường hợp nhận biết nhau như vậy.

Tần Lập chú ý tới thời điểm đám kỵ binh này nhìn về phía cô gái, tuy rằng trong mắt mang theo vài phần kinh diễm, nhưng phần nhiều cũng là một loại ánh mắt thưởng thức. Theo khí thế trên người bọn họ có thể phán đoán thực lực không cáo, nhưng cũng đều là võ giả nhập phẩm, nhất là kỵ sĩ đầu lĩnh quen biết cô gái này cũng đã đạt tới cảnh giới Huyền cấp.

Tần Lập lập tức liền có suy tính trong lòng, những người này hẳn đều là binh sĩ Thanh Long quốc.

Quả nhiên, hai huynh muội này sau một hồi kích động, liền nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại. Cô gái này kéo ca ca nàng đi tới trước mặt Tần Lập, nói:

- Đám người chúng ta đều bị một môn phái tà ác bắt đi, nếu không nhờ có ân công này, chúng ta đã sớm bị người làm nhục đến chết rồi, làm sao còn có cơ hội thấy lại ánh mặt trời?

Gã đầu lĩnh kỵ sĩ lập tức cả kinh, ngay sau đó trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích, cúi mình thi lễ với Tần Lập:

- Tại hạ là Lý Thế Kỳ kỵ sĩ hoàng gia, đại biểu gia muội đa ta hiệp sĩ. Không biết tôn tính đại danh của ân công, Lý gia thành Sơn Hải nhất định sẽ có hậu lễ đáp tạ!

- Thất ca! Tần Lập đại ca là cao thủ tuyệt thế, huynh cũng đừng đưa tiểu gia tộc chúng ta ra, xấu hổ lắm!

Cô gái gặp được thân nhân trong lòng vui sướng cực độ, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe như tiếng châu rơi chậu ngọc.

- Cái gì...ân công tục danh là...Tần...ngài là Tần Hầu gia sao?

Lý Thế Kỳ vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Lập, thầm nghĩ Tần Hầu danh chấn Thanh Long kia hẳn phải là một thiếu niên mới đúng, chẳng lẽ hai người này không phải cùng là một người? Trời ạ! Chẳng lẽ trên đời này hễ tên Tần Lập thì đều là hạng người kinh thế hãi tục như vậy sao?

Tần Lập cười khổ một tiếng, từ trong giọng nói của Lý Thế Kỳ này hắn rõ ràng đã nghe ra một chút mùi vị khác: Rõ ràng dường như đế đô bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi? Lúc trước Tần Lập không để lộ thân phận là sợ phiền toái, hiện tại nếu bị người hỏi cũng không cần phải dấu đầu hở đuôi nữa.

Tần Lập gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Là ta! Thấy các ngươi xuất phát vội vàng hẳn là đã xảy ra chuyện gì sao?

- A! Đúng là Tần Hầu! Ta đã nói, trên đời này như thế nào có hai người có thể trùng tên trùng họ, hơn nữa đều là cường giả thực lực kinh người! Thật tốt quá! Ông trời có mắt! Thanh Long quốc không đáng lo rồi!

Đầu lĩnh kỵ sĩ Lý Thế Kỳ mặt đầy vẻ cảm khái, lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Lập, trong thanh âm mang theo chút nghẹn ngào:

- Tần Hầu! Cứu...cứu Thanh Long quốc! Cứu...cứu công chúa điện hạ với!

Lúc này tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm các thiếu nữ đều kinh ngạc về thân phận của Tần Lập. Mà Lý Thế Kỳ này vừa rồi nói lời cảm kích ân nhân cứu mạng của Tần Lập với muội muội, cũng chỉ là cúi mình thi lễ, nhưng trong nháy mắt sau khi biết thân phận của Tần Lập, không ngờ lại quỳ sụp xuống đất, cầu hắn cứu Thanh Long quốc, cứu công chúa điện hạ. Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra?

Tần Lập bước tới đỡ Lý Thế Kỳ đứng lên, nói:

- Đừng nóng vội! Ngươi trước tiên từ từ nói rõ xem: rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Lý Thế Kỳ thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã nói:

- Ôi! Một lời khó nói hết được! Tần Hầu đây là dịch dung phải không? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi! Đến cổ trấn phía trước chúng ta nói chuyện tiếp! Vốn chúng ta lần này cũng là chuẩn bị đi thành Hoàng Sa thỉnh Tần Hầu ra mặt, không nghĩ tới đúng lúc như vậy gặp được Tần Hầu.

Các thiếu nữ nghe nói Tần Lập là dịch dung, cả đám đối với thân phận chân thật của Tần Lập càng thêm tò mò, quấn lấy các kỵ sĩ phía sau hỏi về chuyện của hắn.

Các kỵ sĩ đó tuy rằng đều là binh sĩ rất nghiêm minh, nhưng cũng không chịu nổi một đám cô gái thanh xuân xinh đẹp như vậy không ngừng níu kéo, không lâu sao đều kể hết mọi sự tích về Tần Lập. Thời điểm đó các cô gái này bị bắt vào Cực Nhạc Thiên Cung, Tần Lập còn giấu diếm danh tiếng của mình, cho nên sau khi nghe kể lại đủ loại sự tích về Tần Lập, không ngừng phát ra tiếng kinh hô khó tin.

Tần Lập có thể được tất cả người trẻ tuổi Thanh Long quốc xem như thần tượng, ở trong mắt các cô gái này, lập tức từ ân nhân cứu mạng tăng lên sùng bái tới tột đỉnh.

Hơn nữa, có kỵ sĩ trong lúc vô ý nói ra, trên thực tế diện mạo của Tần Hầu cực kì trẻ tuổi anh tuấn.

Cái này lại khiến các cô gái kích động không thôi. Điều này cũng không phải nói họ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nếu ân công là một người anh tuấn bảnh bao còn trẻ, chẳng phải là tốt hơn sao?

Đoàn người đi vào cổ trấn, một hơi bao trọn hai nhà trọ. Sau đó Lý Thế Kỳ một mình đi vào phòng Tần Lập, vừa vào cửa lại quỳ gối trầm giọng nói:

- Tần Hầu! Tại hạ là người của nhị điện hạ!

Tần Lập đã từng nghĩ vậy, nếu là người của Thái tử cho dù có cảm kích mình đến mấy chỉ sợ cũng không biểu hiện thân thiết như thế. Tần Lập gật gật đầu, hỏi:

- Nói xem, mấy tháng ta không ở đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

- Bệ hạ băng hà rồi!

Lý Thế Kỳ nói ra một câu thật kinh người, lập tức khiến Tần Lập cả kinh đứng ngẩn người nơi đó. Sau đó thất thanh nói:

- Cái gì? Điều này sao có thể? Bệ hạ dù gì cũng là võ giả Địa cấp mà! Còn có nhiều cung phụng hoàng gia như vậy, đang khỏe mạnh bệ hạ như thế nào có thể băng hà?

Tần Lập nói xong, ánh mắt chợt ngưng trọng, chậm rãi trầm giọng nói:

- Là Thái tử?

Lý Thế Kỳ gật gật đầu, thở dài nói:

- Việc này nón đến cũng có chút quan hệ với Tần Hầu: Thái tử cùng Tần Hầu không hợp nhau, từ lúc Tần Hầu đi rồi, Thái tử điện hạ liền...

Nói đến đây, Lý Thế Kỳ lộ vẻ mặt khó xử.

- Liền như thế nào?

Tần Lập thần sắc bình tĩnh, thản nhiên hỏi.

- Liền bắt đầu dốc sức chèn ép thế lực của Tần Hầu. Tiểu Tây tân thủ lĩnh thế lực ngầm thành Thanh Long, là người của Tần Hầu phải không?

Lý Thế Kỳ hỏi Tần Lập.

- Đúng vậy! Vậy thì sao?

- Thái tử điện hạ phái trọng binh bao bây tiêu trừ thế lực ngầm thành Thanh Long. Tiểu Tây bị thương chạy trốn, sau đó...Thái tử điện hạ vu hãm cửa hiệu Đan Dược Tần Ký của Tần Hầu, nói nơi đó chứa chấp nghi phạm, vì thế, lại cho người tới tịch biên nơi đó, toàn bộ những người ở cửa hiệu Đan Dược đều bị bắt hết. Tiếp đó lại nhằm vào phủ đệ Tần Hầu, tuy nhiên, Trần lão ra mặt bảo vệ phủ đệ Tần Hầu, cũng đón những người ở cửa hiệu Đan Dược về. Đồng thời công khai nói muốn gây khó dễ với Tần Hầu, phải bước qua xác của lão!

Tần Lập nhớ tới Trần Diệc Hàn, trong lòng cảm kích nói:

- Vậy bệ hạ là chết như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK