Hơn nữa, ở trong mắt Hoàng Sơn Dương xem ra, nữ nhân chỉ là mạnh miệng, chỉ cần biến nàng thành nữ nhân của ngươi, như vậy mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ suốt đời đi theo ngươi!
Dù sao, một đêm vợ chồng cũng gắn bó tình cảm mặn nồng.
Uy lực của Bảo Khí quả nhiên thập phần kinh khủng! Cơ Ngữ Yên lần này đã bị trọng thương! Trong tiếng kinh hô lo lắng của đám đệ tử Băng Tuyết Môn, Cơ Ngữ Yên chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt vẫn bắn ra ánh quật cường, nhìn Hoàng Sơn Dương âm thanh lạnh lùng nói:
- Thua ở mặt Bảo Khí, ta không có gì đáng nói! Hoàng Sơn Dương! Nếu ngươi đáp ứng buông tha các đệ tử Băng Tuyết Môn này, đồng thời phát thệ, các ngươi cũng không người nào làm thương tổn bọn họ, ta sẽ đi theo ngươi!
Cơ Ngữ Yên lấy viên Hắc Độc Đan nắm chặt trong lòng bàn tay, nhìn trên mặt Hoàng Sơn Dương lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, trong lòng Cơ Ngữ Yên đồng dạng cũng cười lạnh!
- Ngươi sẽ không bao giờ dự đoán được ta đâu? Ta muốn cả bọn các ngươi này, một tên cũng không chạy thoát!
Hoàng Sơn Dương sao có thể nghĩ đến trong tay Cơ Ngữ Yên còn có vật đáng sợ như thế, hắn vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn thoáng qua Đoạn Mi bên kia, Đoạn Mi cười nói:
- Dù sao Thánh Hoàng bệ hạ cũng đã nói, chỉ cần Cơ Ngữ Yên cùng cái đầu của tên đại đệ tử kia, những người khác, giết hay không giết, cũng không có gì quan trọng!
Bên kia hai gã thanh niên mỉm cười, nói:
- Hết thảy lấy nhị vị cung phụng làm chủ!
Hai người này thực thông minh, ai lại chủ động đi trêu chọc hai cung phụng cao cấp trong môn phái, mà chính Thánh Hoàng cũng rất coi trọng chứ? về sau bọn họ đều có tư cách trở thành tân đảm nhiệm Thánh Hoàng, không nhân cơ hội này nắm bắt lôi kéo quan hệ, quả thực đầu óc bọn họ có vấn đề.
Quả nhiên, thấy hai thanh niên thân phận địa vị rất cao lại đối xử như vậy, Hoàng Sơn Dương cười ha hả nói:
- Được! Hoàng Sơn Dương ta phát thệ, ta lấy thân phận ta cùng với ba đồng bạn này, tuyệt đối sẽ không thương tổn tới đệ tử Băng Tuyết Môn trong trang viên này, như có vi phạm, bị một kiếm chém chết, trọn đời không được siêu sinh!
Hoàng Sơn Dương nói xong, nhìn Cơ Ngữ Yên:
- Thế nào? Ngươi vừa lòng chưa?
Lúc này hai mắt Cơ Ngữ Yên bắn ra hai tia hàn quang, dừng ở trên người Hà quản gia đang sợ hãi rụt rè núp ở phía sau, chỉ ngón tay ngọc về phía Hà quản gia:
- Còn nữa, giao người này cho chúng ta!
Hoàng Sơn Dương nhếch miệng cười:
- Được, một người bình thường thôi, chúng ta đối với hắn thật không có nửa điểm hứng thú, các ngươi tùy ý xử trí là được!
Bên này Hà quản gia "bùm" một tiếng quỳ sụp trên mặt đất, hướng về phía Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi không ngừng dập đầu:
- Đại gia! Các vị đại gia! Xem ở tiểu nhân dẫn đường cho ngài, tha cho tiểu nhân đi...buông tha ta đi!
- Nói nhiều lời làm gì! Cút!
Hoàng Sơn Dương tung một cước vào lưng Hà quản gia, đá Hà quản gia bay thẳng tới trước mặt đám Tây Qua, hắn dùng kình lực thực tinh xảo, gã Hà quản gia này không hề bị thương tổn chút nào!
Thấy mình bị một đá bay đến trước mặt Tây Qua, Hà quản gia sợ tới mức hồn vía lên mây, hô to:
- Không được giết ta...không được giết ta!
Giờ phút này đôi tròng mắt Tây Qua, đã là một màu đỏ thẫm. Hắn túm tóc Hà quản gia kéo tới trước mặt, lấy ra thanh đoản đao, một đao cắt đứt đầu Hà quản gia xuống. Sau đó hắn tung một cước đá thi thể Hà quản gia bay ra ngoài, máu bắn tung tóe, đồng thời ném mạnh cái đầu Hà quản gia xuống đất.
Sư phụ! Ngài không cần ủy khuất cầu xin. Nếu ngài không có kết cục tốt, chúng ta cũng sẽ không sống một mình! Quyết liều mạng với bọn chúng!
Tây Qua gào lên.
- Liều mạng!
- Liều mạng!
- Các ngươi...các ngươi làm gì vậy? Các ngươi không nên ngu ngốc như vậy, đều cút trở về cho ta!
Cơ Ngữ Yên tuôn rơi nước mắt, vừa rồi nàng quyết định đồng quy vu tận cùng Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi cũng không có quá kích động như hiện giờ.Nguồn: http://truyenfull.vn
- Sư phụ! Hiện tại ta đã là chưởng môn của Băng Tuyết Môn, ngài quản không được ta rồi! Đám nhỏ chúng ta mỗi người đều là ngài năm đó cứu về nuôi dưỡng, không có ngài chúng ta đã sớm chết rồi!
Tây Qua xúc động nói:
- Đúng vậy, chúng ta đa số đều không tính là thiên phú tốt gì, thậm chí có thể nói là rất tầm thường, nhưng sư phụ chẳng những không một chút ghét bỏ! Còn yêu thương chúng ta như người mẹ, hiện giờ mẫu thân gặp nạn, chúng ta những đứa con này sao có thể trơ mắt nhìn được chứ?
- Bốp! Bốp!
Truyền đến hai tiếng vỗ tay, Đoạn Mi cười ha hả nói:
- Ái chà chà! Còn có cảnh mẫu tử tình thâm nha! Ta nói, Cơ chưởng môn này! Ngươi cùng thấy đó? Chúng ta dường như toàn bộ không có vi phạm lời thề, mà là đám học trò nhỏ của ngươi này...chậc chậc...là thấy mình chết quá chậm, cái này trách không được người khác! Ha ha ha ha!
Tây Qua lớn tiếng nói:
- Sư phụ! Lựa chọn này cũng là của chúng ta! Xin ngài tôn trọng lựa chọn của chúng ta!
Cơ Ngữ Yên mở to hai mắt, nhìn lướt qua tình thế yếu kém vừa rồi, đưa tay lau máu tươi dính nơi khóe miệng, cười lạnh nói:
- Hoàng Sơn Dương! Giờ chết của các ngươi tới rồi!
Hoàng Sơn Dương lạnh lùng cười:
- Ha ha! Cơ chưởng môn! Con quỷ nhỏ ngươi quả rất chấp nhất, hù dọa Hoàng gia gia nhà ngươi sao? Hoàng gia gia nhà ngươi cũng không phải là dễ dọa!
- Súc sinh!
Trong hư không, từ nơi rất xa, truyền đến một tiếng quát lạnh, lập tức, một luồng ô quang chiếu sáng toàn bộ phía chân trời, làm cả bầu trời cao toàn bộ sáng rực, chiếu thẳng tới Hoàng Sơn Dương.
Hoàng Sơn Dương cười ha hả, Thúy Trúc Trượng trong tay quét ngang một cái, một luồng hào quang xanh biếc bay thẳng đến đón đường vầng ô quang kia, đồng thời hắn hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm!
Một tràng tiếng nổ vang lên trên không trung, luồng năng lượng khổng lồ đến cực điểm đó, trực tiếp đánh xuống mặt đất phía dưới tạo thành một cái hố sâu thật lớn!
Hào quang chói mắt màu xanh biếc thoáng cái bị đánh tan, tứ phân ngũ liệt, chỉ nháy mắt tan biến mất, mà luồng ô quang đó vậy mà không giảm ưu thế chút nào đánh tới Hoàng Sơn Dương tại đây.
Hoàng Sơn Dương kinh ngạc đứng sững tại chỗ, ánh mắt không tin lại lần nữa vung lên Thúy Trúc Trượng, lại là một vầng sáng xanh biếc càng thêm chói mắt, bay thẳng vào luồng ô quang. Lúc này tiếng nổ trên bầu trời càng thêm kinh người, ngay cả không gian đều như sụp xuống!
Luồng ô quang đó lần nữa phá tan vầng sáng xanh, tiếp tục bay tới Hoàng Sơn Dương!
Tới lúc này rốt cục Hoàng Sơn Dương hơi có chút luống cuống, một màn trước mắt vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn, hắn tuyệt đổi không thể nghĩ rằng, bản thân hắn đường đường là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, cầm trong tay Bảo Khí, không ngờ còn bị người ta làm cho chật vật như thế.
Chẳng lẽ...trong lòng Hoàng Sơn Dương đột nhiên máy động, thân mình hắn vội bật lui về phía sau.
Đáng tiếc, vẫn còn hơi chậm, tốc độ của luồng ô quang đó nhanh đến mức khó tin, ầm ầm đánh vào trên người Hoàng Sơn Dương. Cùng một lúc Hoàng Sơn Dương phát ra một tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa!
Thân thể của Hoàng Sơn Dương đã luyện được đao kiếm bất nhập, vậy mà vẫn bị ô quang đó, trong nháy mắt xuyên thủng đan điền của hắn, sau đó lại từ phía sau bay bổng lên, rồi từ trên cao hung hăng đập xuống đầu hắn.
Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Sơn Dương cứ thế tắt ngấm, đầu bị đập vỡ nát!
Mãi đến lúc này, từ rất xa ngoài chân trời người đó mới bay tới, giống như một pho tượng thần đứng giữa không trung, chung quanh hắn phạm vi mấy chục dặm, toàn bộ đều bao phủ trong bầu khí tràng đó.
Hai mắt bắn ra hai tia sáng đầy sát khí, nhìn về phía Đoạn Mi và hai gã thanh niên kia, không hề che dấu sát khí của hắn chút nào!
Tần Lập đã cảm giác được nguy cơ của Cơ Ngữ Yên, nhưng không nghĩ tới tốc độ của mình nhanh như thế, vẫn không tới kịp để người ta đánh Cơ Ngữ Yên bị trọng thương. Hắn không khỏi thầm hận chính mình tới chậm, càng thêm thống hận Thánh Hoàng nhất mạch.
Tần Lập vẫy tay một cái, cây Thúy Trúc Trượng trên mặt đất kia nhảy lên, vù một tiếng bay tới trong tay Tần Lập, cảm nhận được dao động năng lượng trên nó, trong lòng Tần Lập hơi động.
Không ngờ là Bảo Khí? Tần Lập nhiều ít có hơi kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên hắn thấy trừ hắn ra, còn có người khác sử dụng Bảo Khí, xem ra ở Thiên Nguyên Đại Lục, những thế lực siêu nhiên lưu truyền từ thời Thái Cổ tới nay, thật đúng là tồn tại không ít Bảo Khí!
Điểm ô quang mà Tần Lập dùng để giết chết Hoàng Sơn Dương, chính là Hắc Sắc Nghiễn Thai (nghiên mực) phẩm chất so với Ấn Chương còn cao hơn một bậc! Vốn trước đây Tần Lập nghĩ rằng mình đã bước vào cảnh giới Lôi Kiếp, tất cả bảo vật bên trong tầng 2 Hoàng Kim Cung, hẳn là đều có thể lấy sử dụng, thế nhưng không nghĩ rằng, trừ cái Nghiễn Thai phong cách cổ xưa này, Trấn Chi (đồ chặn giấy) màu đen tuyệt đẹp, còn có cây Mao Bút (cây bút lông) các thứ, hắn vẫn như cũ không thể lấy xuống được!
Nhưng cái Nghiễn Thai phong cách cổ xưa này, thần thông so với Ấn Chương còn lớn hơn rất nhiều!
Khoảng cách xa như vậy Tần Lập dùng thần niệm điều khiển, nhưng lại trực tiếp giết chết một cường giả cảnh giới Lôi Kiếp. Uy lực của Bảo Khí thật khiến cho người ta ngạc nhiên và thán phục!
Lúc này Tần Lập đi tới bên Cơ Ngữ Yên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tần Lập đầy vẻ đau lòng và tự trách, còn trong mắt Cơ Ngữ Yên lại là chứa đầy tình ý nói không ra lời.
- Huynh tới...đúng lúc...
Cơ Ngữ Yên còn chưa dứt lời, rốt cuộc chống đỡ không được hôn mê đi. Lúc trước hết thảy dựa vào một tín niệm trong lòng chống đỡ, lúc này thấy Tần Lập đã đến đây, đồng thời trực tiếp đánh chết Hoàng Sơn Dương, có chỗ dựa vào như vậy, tín niệm trong lòng Cơ Ngữ Yên kia cũng không tiếp tục chống đỡ được nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, trên bầu trời một đám người như ánh sao xẹt bay tới cực nhanh!
Đoạn Mi cùng hai gã thanh niên lĩnh vực Thánh Hoàng kia giương mắt nhìn như muốn nứt ra. Đoạn Mi bổ nhào vào thi thể Hoàng Sơn Dương lớn tiếng khóc, còn hai gã thanh niên cũng vẻ mặt rung rung như ngày tang cha mẹ. Hơn nữa, tròng mắt đảo tới đảo lui, đã bắt đầu nghĩ đến làm thế nào chạy trốn!
Lãnh Dao đi thẳng tới chỗ Tần Lập, đón lấy Cơ Ngữ Yên từ trong lòng Tần Lập, chỉ nhìn thoáng qua, liền nói:
- Thương thế của nàng rất nặng, cần lập tức trị liệu! Bạch Trung Tuyết, Xà Xà, các ngươi đi theo ta!
Lãnh Dao nói xong, nhìn thoáng qua Tây Qua, khẽ gật gật đầu:
- Tây Qua! Cho hai cô gái lại đây, nam nhân tuyệt đối không được tiến vào!
Tâm tình của Tây Qua, đã bị ngạc nhiên vui mừng hoàn toàn thay thế. Không nghĩ tới, cục diện hẳn phải chết không ngờ lại biến chuyển tốt như thế. Cho nên trong lúc nhất thời còn có chút phát mộng, nhìn thấy Lãnh Dao, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng Tây Qua chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn vội liên tục gật đầu, hấp tấp hỏi:
- Sư phụ ta, nàng không có việc gì chứ?
- Cần mau mau cứu trị, bằng không là có chuyện!
Tuy rằng Lãnh Dao không biết Cơ Ngữ Yên bị cái gi đả thương, nhưng kinh nghiệm của nàng vô cùng phong phú, tự nhiên nhìn ra Cơ Ngữ Yên hiện tại đã rơi vào tình trạng nguy cấp.