Một câu nói này, giống như một tiếng sét đánh vào trong lòng Chu Vô Phong, đánh trái tim Chu Vô Phong vỡ thành mảnh nhỏ.
Đây là hậu nhân của mình mà.
Nếu như không đoán sai, hắn là chắt trai của mình, nhưng vào lúc này lại vẻ mặt cung kính hỏi mình là ai? Trên đời này, còn có chuyện gì làm cho người ta thương tâm hơn thế.
Nước mắt Chu Vô Phong không ngừng tuôn ra, đã bi thương đến mức không thể kìm chế được. Hắn ngồi xuống, hai tay đỡ lấy tay đứa bé trai này, khóc không thành tiếng nói:
- Ta có lỗi với các ngươi, có lỗi với các ngươi mà!
Phụ nhân kia lúc này đã hồi thần lại từ trong kinh ngạc, càng nhìn tướng mạo Chu Vô Phong càng cảm thấy quen mắt. Đột nhiên, trong đầu nổ vang một tiếng, nàng run giọng hỏi:
- Ngài là Vô Phong đại đế?
Chu Vô Phong mặt đầy nước mắt, nhìn thiếu phụ này, trầm giọng nói:
- Chu Hải là gì của ngươi?
- Hải Vương điện hạ là cha chồng của ta. Gia gia, thật là ngài, ngài còn sống, thật tốt quá!
Thiếu phụ quỳ xuống trước mặt Chu Vô Phong ôm đứa bé trai vào trong lòng, gào khóc lớn.
Phụ nữ trung niên bị Chu Vô Phong tát một cái chết khiếp, hôn mê nửa ngày ở bên kia, lúc này lại như điên lên. đột nhiên thét to:
- Hoàng thất phản...
Tiếng vừA Hổ lên, không đợi truyền ra, chỉ thấy Tần Lập trước tiên vung tay lên, bày ra một đạo kết giới ngăn trở tiếng nói này truyền ra, sau đó bắn ra một đạo chỉ phong chế trụ phụ nữ trung niên này.
Loại nữ nhân ác độc này, nên lưu lại cho lão đầu bếp thì tốt hơn. Ngoài cửa xảy ra án mạng, khẳng định sẽ kinh động tới hoàng thành, nhưng có thể kéo dài bao lâu thì tính bấy lâu.
Tần Lập cái gì cũng không sợ, hôm nay nhìn thấy thám cảnh nhà Chu Vô Phong, trong lòng đồng dạng cũng nghẹn một hơi. Nhà đế vương vô tình, xưa nay mọi người đều biết, nhưng loại tàn khốc này, không phải ai cũng muốn đối mặt.
Được làm vua thua làm giặc, mấy chữ này nói thì rất dễ, thật sự trở thành một bên thua, trong đó thê thảm ra sao, ngoại trừ bản thân thì có ai biết được?
Mấy người khác ở trong viện đều bị Tần Lập chế trụ, sau đó thân hình Tần Lập như một làn khói xuyên qua trong đại viện Vương phủ khống chế toàn bộ ba mươi hai người còn lại trong Vương phủ ném vào trong viện này.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này tâm tình lão đầu bếp đã bình tĩnh hơn một chút, thật sâu nhìn Tần Lập, giọng khàn khàn nói:
- Chủ nhân, làm ngài bận tâm rồi.
Tần Lập khoát khoát tay, biểu thị không cần nói lời này.
Lão đầu bếp chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy, vẻ mặt hiền lành nhìn thiếu phụ cùng bé trai nay, hỏi:
- Con tên là gì?
- Gia gia, con là Văn Tú, đây là chắt trai ruột của ngài, nó gọi là Chu Đồng!
Thiếu phụ nghẹn ngào quỳ ở đó, ôm chặt lấy bé trai nói:
- Đồng Đồng, còn không mau nhanh dập đầu với thái gia gia!
Đứa bé trai rốt cuộc chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt tinh thuần, lúc bị người ta khi dễ, nó vẫn luôn chịu đựng, nhưng hiện giờ nhìn thấy thân nhân, nước mắt cũng không nhịn được nữa, quỳ xuống:
- Đồng Đồng dập đầu với thái gia gia!
- Đứng lên, mau đứng lên!
Chu Vô Phong lập tức nâng đứa bé trai lên, ôm nó vào lòng, tay run run vuốt đầu gối bị trầy của Chu Đồng:
- Nói cho thái gia gia, có đau hay không?
Nói rồi nhìn thiếu phụ trẻ tuổi, nói:
- Tú nhi, con cũng đứng lên, không phải sợ, có chuyện gì. hôm nay gia gia làm chủ cho các con.
- Thái gia gia, không đau chút nào, Đồng Đồng không sợ đau. Chỉ cần thái gia gia làm cho mấy người đó không được lại khi dễ mẹ con, Đồng Đồng không sợ gì cả.
Giọng nói non nớt tràn ngập tính trẻ con của bé trai này, làm cho Bộ Vân Yên không nhịn được vành mắt đỏ lên.
Nàng đi tới, tiếp nhận đứa bé từ trong lòng Chu Vô Phong, sau đó lấy ra cực phẩm Kim Sang Dược bởi lên vết thương đứa bé, lại vươn tay bắt mạch cho đứa nhỏ, nhíu mày nói:
- Dường như có dấu hiệu trúng độc nữa, Tần Lập, huynh tới xem.
- Không cần nhìn, đúng là trúng độc.
Văn Tú mẫu thân đứa bé trai ở bên cạnh, buồn bã nói:
- Chúng ta có thể sống đến bây giờ, đã là một kỳ tích. Những người khác, từ nhiều năm trước đã dần dần chết đi rồi.
Chu Vô Phong hai tay nắm chặt, trên trán gân xanh phồng lên, một lúc lâu mới trầm giọng nói:
- Kể lại chuyện này cho ta nghe.
Thiếu phụ Văn Tú gật đầu, dáng dấp nhu thuận làm người ta trìu mến, nhẹ giọng nói:
- Năm đó gia gia mất tích trong chính biến cung đình, mọi người đều cho rằng gia gia đã...đã không còn nữa. Khi đó, tân hoàng vì trấn an lòng người, cũng không động thủ với Hải Vương Phủ chỉ là giam lỏng Hải vương cùng với các vương gia công chúa, cùng các phi tử hậu cung gia gia lúc đó ở trong trạch viện này, khi đó Hải Vương Phủ còn rất náo nhiệt. Sau này, không biết thế nào có mấy vị vương gia cùng công chúa, cùng với...cùng với Hoàng hậu nương nương và phi tử hậu cung gia gia năm đó, đều lần lượt nhiễm bệnh qua đời. Toàn bộ Hải Vương Phủ như bị lời nguyền bao phủ, người lớn ngày càng ít, thẳng đến mười năm trước, Hải vương cũng bị bệnh nặng, trong lúc bệnh khẩn cầu Hoàng thượng lưu lại cho chi ta một đường huyết mạch. Vì vậy Hoàng thượng đưa con chỉ hôn cho Hải Vương Phủ con thành thê tử tiểu nhi tử Hải Vương. Con vừa đến không bao lâu, vừa mang thai thì Hải vương điện hạ cũng qua đời...
Văn Tú Nói rồi, lau nước mắt, khổ sỡ nói:
- Truyền thuyết Hải vương điện hạ một thân thực lực đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, lẽ ra làm sao cũng không chết được. Nhưng chúng ta không dám nói gì, ngay cả suy đoán cũng không dám...
Lão đầu bếp gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Văn Tú, con là nữ nhi Văn gia làm tơ lụa phải không?
Văn Tú nao nao, nói:
- Khó được gia gia còn nhớ điều này, Văn Tú là nữ nhi Văn gia.
- Ừ, con nói tiếp.
Lão đầu bếp bình tĩnh nói.
- Lúc Đồng Đồng sinh ra, Hải Vương Phủ lớn như vậy cũng chỉ còn lại cô nhi quá phụ chúng ta, Đồng Đồng thừa kế vương vị Hải vương, nhưng đồng dạng từ nhỏ liền bị bệnh...
Văn Tú Nói rồi, buồn bã rơi lệ nói:
- Kỳ thật đến bây giờ, con cũng không sợ gì nữa. Con biết, đây đều là ý của Hoàng thượng, hắn sợ người đời nói hắn quá mức hung tàn, không trực tiếp đại khai sát giới, mà lựa chọn dùng biện pháp này muốn tuyệt hậu một chỉ nhà chúng ta. Gia gia, nhà đế vương...vì sao lại vô tình như vậy!
Chu Vô Phong khẽ than một tiếng, sau đó nghiêng tai lắng nghe một chút, hắc hắc cười lạnh nói:
- Tú nhi, con không cần sợ. Đồng nhi, con có muốn làm Hoàng đế không?
Bé trai này đã đứng ở bên cạnh mẫu thân, nghe vậy sửng sốt một chút, tiếp đó lắc đầu:
- Đồng nhi không muốn làm Hoàng đế.
- Ồ? Vì sao vậy?
Chu Vô Phong hỏi.
- Đồng nhi chỉ muốn có thể bảo hộ mẫu thân, sống cùng mẫu thân là được rồi, Đồng nhi không thích hoàng thất này.
Bé trai vẻ mặt ngây thơ nói.
- Vậy nếu như thái gia gia diệt trừ hoàng thất này, cho con nắm giữ thiên hạ, con có đồng ý không?
Chu Vô Phong nói, nháy mắt với bé trai:
- Vì tạo phúc an dân.
Đứa bé trai suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu nói:
- Nếu là như thế, Đồng nhi đồng ý. Bách tính Đại Chu sinh hoạt quá khổ, con nghe hạ nhân Vương phủ nói chuyện, hiện giờ có rất nhiều người sắp không có cơm ăn nữa.
Chu Vô Phong thở phào một hơi, khẽ thở dài:
- Đúng vậy, có người đã sắp không có cơm ăn nữa!
Văn Tú bên cạnh cũng vẻ mặt giật mình nhìn Chu Vô Phong, miệng hơi giật giật muốn nói gì, rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Theo nàng thấy, đây là một chuyện căn bản không có khả năng. Hoàng quyền Đại Chu bị Hoàng đế Chu Vô Tình nắm giữ mấy trăm năm, trên dưới trong triều đều là người của hắn, toàn hoàng tộc cũng đều ủng hộ hắn thống trị, muốn lật đổ nói chỉ bằng vào một mình gia gia năm đó từng thua trong tay Chu Vô Tình? Điều này sao được chứ.
Lúc này, bên ngoài đã bắt đầu truyền tới tiếng động, có rất nhiều quân nhân chạy vào sân, dù là Văn Tú cũng nghe được.
Văn Tú sắc mặt tái nhợt, khẽ cắn môi, do dự một chút, vẫn lên tiếng:
- Gia gia, người bọn họ tới rời, ngài nhanh đi đi. Bọn họ sẽ không giết Văn Tú, chúng ta trúng độc đã sâu, chết chỉ là chuyện sớm muộn...
Văn Tú nói đến đây, lại không nhịn được rơi lệ.
Bé trai lại nắm chặt tay nhỏ, nói:
- Mẹ, không cần sợ, có con ở đây.
- Ừ, mẹ không sợ!
Văn Tú rơi lệ, ôm đứa bé vào lòng, thấp giọng mà khóc.
- Đồng Đồng, tới đây, nói cho thái gia gia, những ác phó này, ai khi dễ hai mẹ con con?
Chu Vô Phong căn bản không để ý tới đám quân nhân đã xông vào, đồng thời vây quanh bọn họ, chỉ vào đám người hầu bị Tần Lập ném ở trong sân nói.
Bé trai nhìn thoáng qua những người hầu bị chế trụ, chỉ vào mấy người, nói:
- Chính là bọn nữ ác nhân kia, mỗi ngày đều khi dễ mẹ con.
Mấy người nữ tử kia vốn thấy cấm quân tiến vào, sắc mặt mừng rỡ, thấy đứa bé trai chỉ vào bọn họ, bởi vì không thể nói chuyện đều dùng ánh mắt ác độc nhìn đứa bé.
Bé trai căn bản không bị dọa sợ, lớn tiếng nói:
- Nhìn cái gì, mấy tên cẩu nô tài các ngươi.
- Tốt, không hổ là chắt trai Chu Vô Phong ta.
Chu Vô Phong nói một câu này, triệt để chấn động đám cấm quân kia. Bọn họ không nhận ra lão đầu bếp, nhưng không thể không nghe nói qua cái tên Chu Vô Phong. Lúc này không ai nói gì, tất cả đều đang ngây ngốc ở đó, sau đó có người nhanh chóng rời đi.
Chu Vô Phong căn bản không thèm liếc nhìn những người đó, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, nhìn Chu Đồng nói:
- Vậy con có dám tự tay giết bọn họ hay không?
Bé trai do dự một chút, thân người rụt lui ra sau, có nói thế nào, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, không có tu luyện võ kỳ, càng chưa từng giết người.
Văn Tú vẻ mặt nghi hoặc nhìn gia gia nghe tiếng đã lâu, nhưng lần đầu gặp mặt này, nhìn người đã từng là đế vương Đại Chu, không biết ngài ấy muốn làm gì, nhưng không lắm miệng.
- Đồng nhi, muốn thành tựu con đường đế vương, đầu tiên phải học được thủ đoạn độc ác. Những người này đều là tiện nhân khi dễ mẹ con con, tự tay giết bọn họ, mới có khoái cảm báo thù.
Bé trai cắn chặt răng, do dự một chút, sau đó chậm rãi đi tới, tiếp nhận thanh đoản kiếm, tay khẽ run lên một chút.
Chu Vô Phong đưa một cỗ lực lượng nhu hòa vào trong thân thể Chu Đồng, Chu Đồng còn nhỏ, cảm giác toàn thân bỗng nhiên có một cỗ lực lượng khổng lồ, không khỏi có vẻ kinh ngạc. Nhớ tới mấy năm nay, những chuyện đám ác phó này đã làm với mẹ con mình, trong ánh mắt hôn nhiên, nổi lên một tia thù hận thật sâu.
Tay nâng đoản kiếm, chậm rãi bước về phía mấy nữ tử kia...