Người này tự nhiên là Tần Lập.
Cho dù bản thân Tần Lập chỉ sợ cũng không ngờ có một ngày mình cũng có thể nổi tiếng như vậy. Kiếp trước, Tần Lập bởi vì nguyên nhân thân phận, đối với chuyện náo động như này luôn luôn tránh né. Bởi vì những người cùng đường khác, kết cục sau khi nổi danh phần lớn chỉ có một từ: Chết!
Tuy vậy hiện tại, khóe miệng Tần Lập hơi nhếch lên. Danh tiếng chính là thứ tốt nhất để bảo hộ chính mình!
Từng là lão Đại một bang hội oai phong một cõi, Tần Lập biết rõ khi nào thì nên khiêm tốn, khi nào thì nên ồn ào nổi tiếng, bao gồm đối mặt với Tần gia mà không khuất phục. Bởi vì Tần Lập đoán chắc Tần gia cũng không dám làm gì hắn. Tuy rằng hắn xảy ra một lần ngoài ý muốn là Tần Thập Tam, tuy hiện tại Tần Thập Tam đã chết, mà hắn vẫn còn sống tốt!
Lúc trước đánh bị thương Tần Phong, nguyên nhân càng đơn giản. Bởi vì nếu không phải Tần Phong bị thương vậy thì hẳn là bản thân Tần Lập. Hơn nữa nhìn mức độ tàn nhẫn Tần Phong ra tay lúc đó, thực sự ngay cả cái mạng nhỏ của mình có còn hay không cũng khó nói!
Đối với người muốn giết mình, Tần Lập cho tới bây giờ cũng không khách khí. Tuy rằng từ huyết thống, hắn cùng Tần Phong coi như là thân huynh đệ. Nhưng người ta không coi hắn là huynh đệ, như vậy làm sao hắn lại đi dán bộ mặt nóng vào cái mông lạnh của đối phương?
Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết đã ra ngoài từ sáng sớm. Hai mẹ con gần đây luôn thần thần bí bí, cũng không biết họ muốn làm gì. Tần Lập hỏi hai lần, hai người đều vẻ mặt thần bí, nên cũng không hỏi nữa, yên lòng ở nhà tu luyện.
Về phần Tây Qua, hiện tại trên cơ bản đã chỉnh hợp tất cả các thế lực thành Bắc. Có người đứng sau bảo hộ như Tần Lập, Tây Qua như cá gặp nước. Theo Tần Lập đánh giá, Tây Qua so với mình càng thích hợp làm nghề này! Nếu có nhiều thời gian nhất định hắn sẽ trở thành một nhân vật đứng đầu thế lực ngầm của thành Hoàng Sa. Nếu có cơ hội, Tần Lập nhất định đi hồ Phượng Hoàng, nếu có thể chiếm được phương thuốc Thiên Huyền đan liền giúp Tây Qua vĩnh viễn giải trừ mối lo Niết bàn. Nếu không, theo địa vị Tây Qua tăng lên, kết thù là không thể tránh. Nếu có người có ý biết được chiến kĩ hắn tu luyện khảng định sẽ lợi dụng thời gian Niết bản để đối phó hắn.
Tần Lập cũng không ngây ngô cho rằng mình tìm được phương thuốc Thiên Huyền đan là có thể vũ trang một cỗ thế lực khổng lổ. Trước không nói bồi dưỡng người khác xong có thể bị phản bội hay không, có thể khiến cho các thế lực lớn khác khủng hoảng hay không. Chỉ nói riêng phương thuốc và chiến kĩ siêu cấp này đã tồn tại từ thời thượng cổ, vì sao không ai thành lập được một thế lực siêu cấp mạnh mẽ? Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù chiếm được phương thuốc đó, những dược liệu cần thiết chắc chắn là quý báu phi phàm, cấp bậc thiên tài địa bảo.
Vào lúc giữa trưa, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết mới trở về, còn mang về cho Tần Lập món ăn nổi danh nhất trăm năm nay của quán "Thúy Tùng lâu" thành Hoàng Sa.
Nhìn nhi tử ăn to uống lớn, bộ dạng ăn rất ngon, Tần Hàn Nguyệt trong lòng rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, thừa dịp Tần Tuyết thu dọn bàn, Tần Hàn Nguyệt gọi con vào trong phòng, cười mà như không cười nhìn Tần Lập:
- Nhi tử bảo bối! Hôm này ta đi ra ngoài mới nghe nói ngươi thật bản lĩnh. Ta cũng thực nở mặt nở mày!
Tần Lập nghe lời này như là lời nói mát. Đối mặt với nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhung quan tâm chăm sóc mình, Tần Lập vẫn có một loại tình cảm phức tạp.
Bởi vì linh hồn hắn là người trưởng thành, hơn nữa hắn có thể cảm giác được một trí nhớ khác trong thân thể đang có ảnh hưởng tới mình không ngừng yếu dần. Trừ phần không muốn xa rời đối với Tần Hàn Nguyệt, ở sâu trong linh hồn vẫn không có thay đổi.
Cho nên đôi khi Tần Lập mới cảm giác được có chút không tự nhiên. Loại cảm giác này thậm chí có xu thế càng ngày càng mãnh liệt!
Một phần khác nàng cũng không phải là mẫu thân thật sự của mình. Đời trước mình là trẻ mồ côi, căn bản không biết cha mẹ ruột là ai, vì sao vứt bỏ mình. Cho nên kiếp trước, Tần Lập vừa khát vọng tình thương cha mẹ, vừa thống hận phụ mẫu của mình. Về phần khác, sau khi dung hòa trí nhớ chủ nhân thân thể này, từ đáy lòng có một loại không muốn xa rời Tần Hàn Nguyệt. Đây đại khái chính là cốt nhục tình thân trong truyền thuyết! Đây là một loại cảm xúc bất kì người nào cũng không thể chống cự.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đồng thời Tần Lập hết sức rõ ràng, Tần Hàn Nguyệt vì con mấy năm nay chịu biết bao chua xót, toàn bộ dựa vào một tình thương của người mẹ vô tư, trả giá không oán không hối hận.
Chỉ bằng điểm này, Tần Lập không dám cũng không có khả năng không hiếu thuận với Tần Hàn Nguyệt.
Kì thật Tần Lập cũng không biết rằng: Đây chính là ảnh hưởng tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mang tới.
Trên trời dưới đất, Duy Ngã Độc Tôn! Những thứ mà chiến kĩ này mang tới xa xa không chỉ là tăng lên về mặt vũ kĩ, mà còn có một loại khí thế chưa từng có từ trước tới nay, nắm hoàn toàn vận mệnh vào trong tay của chính mình. Cho dù có Thiên Huyền đan trợ giúp, chiến kĩ này không phải ai cũng có thể tu luyện. Càng đến tầng cao cấp loại cảm giác này càng rõ ràng.
Mà hiện tại Tần Lập ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa đột phá! Chân chính Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn là có chín tầng!
Đương nhiên, chuyện này xa xa không phải trên bản phục chế vô số lần kia của Tần Lập có khả năng hiện ra. Bản gốc chân chính cho dù có chỗ thiếu hụt lớn thế nào cũng không có khả năng phân phát linh tinh như vậy.
Dù sao đây là chiến kĩ Thần cấp!
Người thần bí đứng ở đằng sau, mục đích phân phát chiến kĩ Thần cấp như vậy chỉ có một. Đó chính là xem ai có thể chiếm được phương thuốc Thiên Huyền đan, còn muốn xem trên đời này rốt cuộc có ai không cần Thiên Huyền đan cũng có thể tu luyện nó mà bình yên vô sự!
Việc này trước mắt Tần Lập không biết gì hết. Hiện tại hắn đang im lặng như một cục cưng ngoan ngoãn, ngồi tại chỗ nghe Tần Hàn Nguyệt quở trách không nhẹ không nặng, mang theo lòng yêu thương.
- Tiểu Lập! Mẹ vẫn cho rằng ngươi trưởng thành, là một người đàn ông. Nhưng ngươi xem, ngươi đã làm những cái gì? Giống như một người hồ đồ vậy!
Tần Hàn Nguyệt nhẹ nhàng nói, trên mặt cũng không có vẻ tức giận, mà càng nhiều là bất đắc dĩ.
- Tam thiếu gia Vương Thành của Vương gia bị ngươi bức quỳ xuống xin lổi, nói hai câu độc ác bị ngươi đánh gãy xương tay, xương sườn cũng gãy hai cái. Ồ! Chuyện này ta rất vui mừng, Vương gia căn bản không phải sợ, chỉ là một đám nhãi nhép mà thôi không gợn lên được sóng gió. Tuy nhiên, con gái Mạc thành chủ vì sao ngươi lại đi trêu chọc? Ôi! Tiểu nha đầu đó thiếu giáo dục tuy nhiên nó làm mất mặt người Mạc gia thì có quan hệ gì với chúng ta, ngươi lại làm cho người ta xảy ra việc xấu hổ như vậy. Tiểu nha đầu nói muốn cùng Tần Lập không chết không ngừng. Nhi tử bảo bối của ta, ngươi làm cho người ta mất danh tiết, việc này tuy không thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng ngươi phải có trách nhiệm trực tiếp. Nếu không xong ngươi...thu nàng làm thiếp là được!
Tần Hàn Nguyệt càng nói vẻ mặt càng phấn khởi, tươi cười hưng phấn.
Hai mắt Tần Lập càng mở lớn, miệng cũng há hốc, thật sự trợn mắt há mồm nhìn lão nương của mình. Đây...đây mà là mẫu thân tính tình dịu dàng hiền thục cao ngạo tài trí hơn người của mình sao? Không phải là kẻ thù đến giả mạo chứ?
Tần Hàn Nguyệt bị con trai nhìn có chút sợ, cố gắng nghiêm mặt muốn khôi phục sự nghiêm túc của người mẹ một chút. Nhưng nhìn vào trong mắt Tần Lập càng như một cô gái đầy linh động, giảo hoạt!
- Được rồi, được rồi! Ta biết tiểu nha đầu kia thích chính là Tần Phong, ngươi không muốn thì quên đi, đừng nhìn ta như vậy. Chúng ta nói một chút về chuyện ngươi đã làm.
Tần Lập ngây ngốc nhìn Tần Hàn Nguyệt, thật lâu sau mới cảm khái nói ra một câu:
- Nương! Thì ra năm xưa ngài cũng là một thiếu nữ có vấn đề. Khó trách...