Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thưởng Quang Minh có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Tần Lập, gật đầu nói:

- Người biết thật không ít. Đúng vậy, Hậu Thổ chính là một trong những vị thần linh chưởng quản tứ đại nguyên tố pháp tắc địa thủy hỏa phong trong truyền thuyết Hoang cổ. Ngay từ đầu, chúng ta căn bản không tin điều này, nghĩ rằng người kia chỉ mượn thần linh lừa gạt, nhưng mà đã phải trả một cái giá thảm trọng.

Chu Vô Phong thấy biểu tình Thưởng Quang Minh, liền biết cái giá này nhất định cực kỳ thảm trọng, dù ngay cả Thưởng Quang Minh vẫn luôn quan niệm tông tộc cũng lộ ra biểu tình như thế có thể tưởng tượng ra cảnh thảm liệt khi đó.

- Chúng ta cùng Đại Hạ Quốc, còn có Đại Chu Quốc, ba nước nhiều phái ra một trăm vạn đại quân, không có bộ đội hậu cần. Một trăm vạn đại quân này, toàn bộ đều là võ giả tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Tần Lập khẽ kinh hãi, thầm nghĩ: coi nào...một trăm vạn võ giả cảnh giới Chí Tôn, đây là khái niệm gì? Còn có chỗ nào mà bọn họ không san bằng được sao?

Thưởng Quang Minh nói rồi, cười khổ:

- Kết quả, một trăm vạn đại quân kia, toàn quân bị diệt. Con mẹ nó...

Một câu thô tục phun ra từ miệng Thưởng Quang Minh thái thượng hoàng Đại Thương Quốc, nhưng không ai cảm thấy bất ngờ. Bởi vì ngay cả Tần Lập cùng lão đầu bếp, cũng rất muốn dùng ba chữ này biểu đạt cảm tưởng trong lòng.

- Làm sao lại thua?

Lão đầu bếp hỏi:

- Lẽ nào đám người kia sau khi thống nhất, liền có sức chiến đấu cường đại như vậy? Trang bị vũ khí của bọn họ, còn có công pháp chiến Kỳ, làm sao có thể so sánh với chúng ta?

- Hắc, đám người kia căn bản không ra tay, có biết vì sao huynh lại tin rằng cái tên thống nhất bộ lạc man di kia, là nhi tử Hậu Thổ hay không?

Thưởng Quang Minh thở dài nói:

- Bởi vì một trăm vạn đại quân kia, sau khi bị người dẫn vào trong một cái bồn địa lớn, bồn địa kia đột nhiên phát sinh sụp lỡ mãnh liệt, dung nham phun trào...Một trăm vạn người đó, ngay cả Đại nguyên soái dẫn quân. Đại Hạ Quốc Thường Thắng Tướng quân Ngô Thụy, đường đường Địa Tiên đại năng cũng không thể sống đi ra. Đương nhiên, trong nháy mắt đó, hắn cũng có thể trốn ra, nhưng mà hắn lựa chọn chết.

Tần Lập gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Loại tình huống này, nếu hắn sống trở về, sau này sẽ sống không bằng chết.

Lão đầu bếp gật đầu, làm nam nhân đều rõ ràng loại cảm giác này. Điều này giống như trên biển rộng, nếu như thuyền gặp phải bảo lốc, lúc xuất hiện nguy cơ, thuyền trường tuyệt đối sẽ là người cuối cùng rời khỏi thuyền.

- Người kia đã siêu việt cảnh giới Địa Tiên?

Lão đầu bếp nhìn Thưởng Quang Minh hỏi.

Thưởng Quang Minh gật đầu, nói:

- Sau đó, ba hoàng triều lại phái ra hơn ba mươi Địa Tiên đại năng thọ nguyên không nhiều, đều là lão tổ tông hóa thạch sống trong hoàng thất, thọ mệnh đều đã vượt quá một vạn hai ngàn năm, tùy lúc đều có thể tạo hóa. Các vị hóa thạch kia không có người yếu, đều là người thân mang bí thuật Thái cổ, hơn nữa kỳ nghệ lô hỏa thuần thanh.

- Sau đó thì sao?

Lão đầu bếp hỏi.

- Sau đó...Bọn họ một người cũng không trở về.

Thưởng Quang Minh cười khổ nói:

- Cũng chính bởi vì điều này, đám người chống lại ba đại hoàng triều ẩn nấp không biết bao nhiêu năm bắt đầu đứng ra, chỉ trích hành vi hoàng thất đương quyền thật ngu xuẩn, khiến cho quốc gia tôn thật quá lớn. Ba đại hoàng Triều hiện giờ đều đang rung chuyển, cũng là có người nói muốn thu hồi Bàn Long Thiên Tử Kiếm Trần áp số mệnh. Theo ý ta chuyện này không có tác dụng gì, những người đó đã chuẩn bị không biết bao nhiêu năm, cũng đều có huyết thống hoàng tộc, lý do của bọn họ cực kỳ đầy đủ. Lúc này đây, xem ra không dễ vượt qua rồi.

Tần Lập nhìn Thưởng Quang Minh nói:

- Bằng vào nội tình ba đại hoàng triều các ngươi, lẽ nào ngay cả một mình đối phương cũng không đánh lại? Điều này không hiện thực quá đi chứ

Thưởng Quang Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ:

- Nội tình ba đại hoàng triều không có khả năng đều lấy ra hết, một người đối phương liền làm cho ba đại hoàng Triều đều đốc hết nội tình, vậy ba đại hoàng triều cũng cách diệt vong không xa nữa. Huống chi, người tự xưng là nhi tử Hậu Thổ hết sức khôn khéo, căn bản không tìm được vị trí cụ thể của hắn. Địa phương thổ dân sinh hoạt, hoàn cảnh ác liệt, tràn ngập chướng khí, dù ngay cả Địa Tiên đại năng đi vào cũng có thể bị độc chết. Bằng không, ở thời đại Thái cổ thì vùng đất kia đã bị bình định rồi.

- Hậu Thổ...Hậu Thổ...

Tần Lập ở đó lẩm bẩm tự nói, trong đầu nhớ lại trên quyển Hoang cổ thần tàng, ghi chép một câu: Hậu Thổ, linh thổ, thần chưởng quản đại địa, Hậu Thổ tinh hoa, thổ tinh hoa thiên hạ.

Trên Hoang cổ thần tàng có vài thứ rất khó lĩnh ngộ, nhưng trong đó cũng có vài ghi chép về thời đại Hoang cổ. Những điều này rất dễ lý giải, chỉ cần có thể dịch được văn tự thời đại Hoang cổ là có thể xem hiểu mấy thứ này.

Ngoại trừ Hậu Thổ, trên Hoang cổ thần tàng còn ghi ghép Thái Âm Hỏa, Thái Dương Hỏa, Thủy Bổn Nguyên, Quý Thủy Mộc, Thiên Lôi Kim...rất nhiều loại nguyên tố ngũ hành.

Đó đều là những thứ tồn tại ở thời đại Hoang cổ, như là Thái Âm Hỏa Tần Lập có được, ở thời đại Hoang cổ từng cộng sinh cùng một loại Thái Dương Hỏa thuộc Hỏa Bôn Nguyên. Nhưng cho đến giờ. Thái Âm Hỏa cùng Thái Dương Hỏa đã sớm biến mất trong dòng sông thời gian, không ai biết hạ lạc của chúng nó.

Tần Lập bởi vì cơ duyên xảo hợp, rất may mắn chiếm được Thái Âm Hỏa. Cũng chính bởi vì Tần Lập rất rõ ràng mình may mắn cỡ nào, cho nên Tần Lập căn bản sẽ không nghĩ tới một loại dị hỏa Hoang cổ khác - Thái Dương Hỏa.

Thái Âm Hỏa vô hình, có thể đốt cháy vạn vật thế gian.

Thái Dương Hỏa hữu hình, có thể đốt cháy vạn vật thế gian, kể cả linh hồn người.

Thái Dương Hỏa cùng Thái Âm Hỏa hợp lại một chỗ, chính là Hỏa Bổn Nguyên, là ngọn lửa tinh túy nhất trong thiên địa.

Thủy Bổn Nguyên, căn cứ ghi chép trên Hoang cổ thần tàng, là ở Giới Thượng. Hoang cổ thần tàng có ghi chép: có dòng nước tới từ bầu trời, thành nước Giới Thượng, là đầu nguôn tất cả nước trên thế gian, có sinh linh cường đại canh giữ.

Mà Hậu Thổ này, là vật sống duy nhất trong ghi chép về ngũ hành trên Hoang cổ thần tàng.

Căn cứ vài nét ghi chép trên Hoang cổ thần tàng, Hậu Thổ này rất có thể là Thổ Tinh Hoa cỏ được linh tính, lại có nhân cách độc lập cùng trí tuệ, hình thành một đại thần Hoang cổ.

Ở thời đại Hoang cổ, chuyện tình ly Kỳ gì cũng có, có các loại chim bay cá nhảy tu luyện thành đại thần Hoang cổ, cũng có các loại đồ vật tu luyện thành đại thần Hoang cổ, ngược lại là nhân loại tu luyện thành đại thần Hoang cổ vào thời đại đó là chiếm con số ít nhất.

Chỉ là bên trên Hoang cổ thần tàng, cũng không nói Hậu Thổ có nhi tử. Theo Tần Lập suy đoán, rất có thể là ai đó chiếm được lực lượng nắm giữ đại địa do Hậu Thổ đại thần Hoang cổ truyền thừa, mới có thể làm ra loại hành động này. Nếu như thật là nhi tử đại thần Hoang cổ, trên đời này còn có ai là đối thủ của hắn?

Nói chung, Tần Lập sẽ không thể tin vào cách nói này, một đống đất thành tinh, có thể sinh con với ai? Sinh sản vô tính hay sao?

Tuy nhiên Tần Lập đột nhiên trở nên phi thường hứng thú với người tự xưng là nhi tử Hậu Thổ này. Ngũ hành nguyên tố, Tần Lập đã có ba thứ còn một loại là Thủy Bổn nguyên cùng một loại khác là Hậu Thổ Tinh Hoa. Nếu như có thể tìm được Hậu Thổ Tinh Hoa ở Đông Hoang, vậy thực lực của hẳn sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng được.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng phải đi xem thử.

Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, trên mặt lại không hiện ra bất kỳ biểu tình gì. Dù là muốn đi sang đó, cũng không thể để Thưởng Quang Minh biết. Bản thân bên mình vừa giết hai hoàng tộc nhà người ta. Tuy rằng không trực tiếp biến thành đối địch, nhưng ít ra hai bên đều không được tự nhiên Tần Lập không thích tiếp xúc với bọn họ.

Lão đầu bếp tiễn bước đoàn người Thưởng Quang Minh, xoay người trở về, mặt mang ưu sầu, nhìn Tần Lập muốn nói lại thôi.

Bởi vì các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên đã vây quanh Tần Lập, kể ra tương tư ly biệt, lão đầu bếp tự nhiên cũng không thể trực tiếp tới nói lời mất hứng.

Đa số cao tầng môn phái Viêm Hoàng đều đang trong bế quan, Tần Lập nhìn Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên nói:

- Viêm Hoàng Sơn không phải có cấm chế hay sao, lần sau người như vậy tới, dứt khoát đừng thả bọn họ vào, có trời mới biết bọn họ là địch hay bạn, muốn tìm ta vậy ở dưới chờ đi.

Thượng Quan Thi Vũ khẽ gật đầu, nói:

- Phu quân, chúng ta đã biết rồi. Lần này phu quân trở về, còn phải đi không?

Cơ Ngữ Yên đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Tần Lập, cười nói:

- Muội hãy nên hỏi chàng có thể ở lại nhà mấy ngày mới đúng.

Tần Lập mặt đỏ lên, có chút ngại ngùng nói:

- Lần này, ta ở cùng các nàng mấy ngày.

- Hay là quên đi, chúng ta cũng không muốn kéo chân của chàng, dù sao chàng nhớ kỷ nơi này là nhà của chàng là được rồi.

Thượng Quan Thi Vũ trợn trắng mắt sẵng giọng, suy nghĩ một chút, còn nói thêm:

- Chàng hắn đi xem cha và mẹ, bọn họ đều rất nhớ chàng.

- Huynh biết rồi.

Tần Lập gật đầu, nghĩ tới bản thân mình mấy năm qua, thật có chút thiếu quan tâm người thân.

Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, vẻ mặt lộ ra vài phần áy náy, bỗng nhiên thấy lão đầu bếp do do dự dự cách đó không xa, cười nói:

- Sao hả, lão gia hỏa này không phải giận ta chứ? Lão cũng có lúc như vậy sao?

- Ôi...

Lão đầu bếp không để ý Tần Lập đùa giởn, mà thở dài nặng nề, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Tần Lập nói:

- Chủ nhân, lão nô có một chuyện muốn nhờ...

- Lão nói đi.

Tần Lập có vẻ tùy ý. trên thực tế hắn đã có chút đoán ra lão đầu bếp muốn nói gì rồi.

- Ta vốn là Hoàng đế Đại Chu Quốc Đông Hoang, vốn trầm mê tu luyện, bị người ta phát động chính biến lật đổ, đồng thời phái người truy sát ta. Nhưng rất nhiều hậu nhân của ta vẫn là hoàng tộc Đại Chu, bọn họ ở Đại Chu Quốc cũng vẫn là thành viên hoàng thất. Tân hoàng lên ngôi, vì mục đích chính trị sẽ không có khả năng làm gì bọn họ, bởi vì bọn họ đều cho rằng ta đã chết. Hiện giờ có người biết ta còn sống, tin tức này nhất định sẽ lọt ra ngoài, hơn nữa hiện giờ đang vào lúc ba hoàng triều xa xưa đang rung chuyển, ta sợ rằng...Đương kim Hoàng đế Đại Chu Quốc sẽ hạ thủ với hậu nhân của ta, bởi vì chỉ cần còn có ta, hậu nhân của ta sẽ có ngày kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Tần Lập thoáng nhìn lão đầu bếp, cười nói:

- Lão nói nhiều như vậy, ta cảm thấy đều là lời vô nghĩa. Lão không cần phải giải thích nhiều như vậy, ta chỉ muốn nghe một câu, lão quay về Đông Hoang là muốn làm cái gì?

Lão đầu bếp ngẩn ra, tiếp đó nhìn Tần Lập, vẻ mặt nghiêm túc cắn răng nói:

- Nợ máu trá máu, ăn miếng trá miếng, báo thù rửa hận, nâng đỡ hậu nhân của ta trở thành đế vương Đại Chu.

- Ha ha, vậy không phải được rồi sao? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.

Tần Lập cười nói.

- Chủ nhân, ngài chịu giúp ta?

Lão đầu bếp cả kinh không phải nhỏ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK