Đoạn Mi nói xong, thoáng nhìn sang hai người bên cạnh, nhẹ giọng nói tiếp:
- Hai người các ngươi xem cho kỹ, có thể nhìn thấy lão Hoàng liều mạng cũng không nhiều đâu. Có thể lĩnh ngộ ra được bao nhiêu còn phải nhìn vào các ngươi!
Hai người kia thoạt nhìn cũng chỉ mới thanh niên, đều nhất tề gật đầu, dường như đều rất tôn kính Đoạn Mi.
Hoàng Sơn Dương dặn dò rồi thân mình liên tục lao lên. Được xưng là cao thủ đệ nhất trong Thánh Hoàng lĩnh vực, thực lực của hắn cũng không phải do thổi phồng mà chân chính có bổn sự!
Hoàng Sơn Dương thuận tay chụp một cái vào hư không, một con hỏa long dữ tợn, giương nanh múa vuốt bay thẳng về phía Cơ Ngữ Yên.
Trên người con hỏa long này còn có thể thấy rõ lân phiến. Nhìn qua, nó giống như một con rồng chân thực.
Là Hoàng tộc trời sinh của các chủng tộc linh thú trên Thiên Nguyên Đại Lục, cũng rất ít người được nhìn thấy rồng. Nghe nói ở thời Thái Cổ, còn có chức nghiệp Long kỵ sĩ. Nhưng sau khi nền văn minh Thái Cổ bị hủy diệt thì Long tộc dường như cũng tan biến theo lịch sử. Theo thời gian, cũng chưa từng thấy có Long tộc xuất hiện.
Nhưng điều này cũng không cản trở được sự thích thú với Long tộc của hậu nhân. Ngay cả võ giả như Hoàng Sơn Dương cũng có thói quen ngưng kết nguyên tố phép thuật công kích hình thành bộ dáng của long phượng theo tưởng tượng.
Trong bàn tay trắng nõn của Cơ Ngữ Yên, một cỗ băng phong bạo màu lam trực tiếp cuốn về phía hỏa long.
Ầm ầm!
Một trận tiếng nổ rung trời vang lên. Không gian phía sau Cơ Ngữ Yên cũng theo đó sụp đổ.
Dù cảnh giới tăng lên nhưng Cơ Ngữ Yên quả thật vẫn còn thua kém Hoàng Sơn Dương một mảng lớn, bởi vậy, sau khi Hoàng Sơn Dương toàn lực thi triển bản lĩnh chân chính ra thì Cơ Ngữ Yên cũng có chút không địch lại hắn.
Tuy nhiên, hôm nay Cơ Ngữ Yên ôm tâm tính phải chết nên trong trận chiến này bộc phát ra hoàn toàn thực lực bản thân, phát huy tới hơn mười hai thành công lực. Hơn nữa rất nhiều chiêu nàng đánh ra với tâm ý một đi không trở lại cho nên nhiều lúc buộc Hoàng Sơn Dương không thể không thu chiêu thủ hộ.
Qua mấy chiêu, Hoàng Sơn Dương liền nhìn ra ý đồ của Cơ Ngữ Yên, không khỏi chửi ầm lên:
- Con quỷ cái, ngươi tưởng lão tử không dám liều mạng với ngươi sao? Con khốn, chờ vào tay lão tử rồi thì ta nhất định cho ngươi lên tận trời!
- Súc sinh, có bản lĩnh thì liều mạng với ta?
Trên mặt Cơ Ngữ Yên tràn đầy vẻ khinh thường, giọng điệu cũng rất mỉa mai nhưng những điều này cũng không có tác dụng gì nhiều với Hoàng Sơn Dương.
Hoàng Sơn Dương cười lạnh nói:
- Mắng chửi đi. Ta đối với mỹ nhân luôn rất khoan dung, hahahaha.
Vẻ mặt của Cơ Ngữ Yên cũng rất bình tĩnh. Chớp mắt, hai người đã giao thủ hơn ba bốn mươi chiêu!
Lúc này, Hoàng Sơn Duơng bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, tên dã nam nhân kia của ngươi chạy đâu rồi, sao không thấy hắn ra đây trợ giúp ngươi? Chẳng lẽ thấy lão tử đến, hắn bị dọa cho thành rùa đen rụt đầu rồi!
Cơ Ngữ Yên vốn đã biểu hiện sắp thất bại nhưng nghe thấy những lời này của Hoàng Sơn Dương thì Cơ Ngữ Yên lại như đột nhiên lấy lại khí lực, điên cuồng công kích Hoàng Sơn Dương. Các loại phép thuật ầm ầm liên tục khiến cho Hoàng Sơn Dương nhất thời cũng cảm thấy ứng phó rất mệt mỏi.
Bên kia, đám người Tây Qua căn bản không nghĩ tới việc chạy trốn. Nguvên nhân đơn giản là Đoạn Mi và hai người kia đã dùng thần thức và khí cơ phong tỏa toàn bộ trang viên này.
Nếu ai muốn chạy trốn cũng phải qua một cửa là ba người bọn hắn.
Nhưng liều mạng với người có cảnh giới như Đoạn Mi thì cũng không khác gì với việc trực tiếp chịu chết cả! Cho nên, đám người Tây Qua vẫn hiểu rất rõ ràng không chạy thoát được. Hắn đã phân phát Linh Bạo Đan cho mọi người, chuẩn bị sẵn sàng chờ đón cái chết.
Thật ra trong tay Cơ Ngữ Yên còn có một đại sát khí siêu cấp. Tuy nhiên, không tới thời điểm bất đắc dĩ thì nàng sẽ chưa sử dụng thứ này.
Đó chính là Hắc Ma Đan.
Lực sát thương của thứ này khủng bố quá mức, nhất là những người ở trong trang viên cũng không có giải dược, nơi này lại rất gần trang viên cho nên tuyệt đối không phải là khoảng cách an toàn.
Cơ Ngữ Yên không muốn thấy tình huống ngọc thạch câu phần. Chỉ cần có nửa điểm cơ hội, nàng sẽ tranh thủ để các đệ tử của Băng Tuyết Môn thoát khốn.
Bên kia, Hà quản gia giờ phút này cũng đã nhìn ra thực lực của bổn người mà mình mang tới đều không phải là hạng người bình thường, không kìm nổi sự hưng phấn trong lòng, hô lớn:
- Tây Qua, ha ha...
Hà quản gia lớn tiếng nói:
- Hiện tại là quả báo đó! Đến nhanh quá phải không? Lúc trước ngươi đuổi ta đi, sau lưng lập tức đã gặp báo ứng! Tây Qua, tên súc sinh nhà ngươi nói xem điều này có đáng đời không?
Hà quản gia cũng không biết chuyện của Hoàng đế Triệu Tinh Hải và Bang chủ Lãnh Bình của Đại Thanh Bang. Nếu không hắn đã không dám kêu gào như thế! Bởi vì dù hôm nay bốn người này giết đi tất cả mọi người trong cả trang viên này thì nếu hắn vẫn dám ở lại chỗ này, bất kể là Hoàng đế Triệu Tinh Hải hay Lãnh Bình của Đại Thanh Bang đều sẽ không bỏ qua cho hắn!
Tây Qua đứng ở đại môn của trang viên nhìn Hà quản gia căn bản như nhìn một con chó! Trong mắt hắn, người như thế thì sống hay chết đều không có gì khác nhau cả!
Ầm ầm!
Cơ Ngữ Yên và Hoàng Sơn Dương đang đánh ra những chiêu mạnh mẽ, gây ra âm thanh vang dội.
Kỳ thật loại đấu đá này là hao phí nguyên lực trong cơ thể nhất nhưng cũng là loại đấu phép nhanh chóng nhất!
Bằng không, nếu hai cường giả siêu cấp Lôi Kiếp chiến đấu với nhau thì mất thời gian tới mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện bình thường.
Khóe miệng Cơ Ngữ Yên bị chấn ra một tia máu tươi, nhưng trên mặt cũng không đổi sắc.
Mặt khác, Hoàng Sơn Dương lại cảm giác khí huyết đang bốc lên trong lồng ngực, trong lòng lại thầm mắng:
- Đúng là một con điên!
Hoàng Sơn Dương cười lạnh nói:
- Con quỷ cái kia, ngươi như thế này thì càng nhanh thất bại mà thôi, không bằng ngươi đầu hàng đi. Nếu khiến ta đủ sung sướng rồi thì ta sẽ cho ngươi một kết thúc thống khoái. Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát được sự đuổi giết của Thánh Hoàng nhất mạch sao?
- Phì!
Đáp lại Hoàng Sơn Dương là thái độ và ánh mắt cực kỳ khinh thường của Cơ Ngữ Yên.
- Được, ngươi cứng rắn mà chống cự đi!
Hoàng Sơn Dương nói xong, một chiêu công kích có hỏa thuộc tính đánh về phía Cơ Ngữ Yên.
Thời gian gần đây, Lãnh Bình gần như ngày nào cũng đều đưa tin tới trang viên này. Hắn vốn không để những người tuổi trẻ của Băng Tuyết Môn này vào mắt, vẫn theo bản năng là nhìn mặt mà bắt hình dong.
Lúc ấy Lãnh Bình cũng phạm phải sai lầm này. Căn cứ theo kinh nghiệm của mình, hắn suy đoán thực lực của đám người trẻ tuổi này cùng chỉ bình thường thôi. Nhưng sau đó hắn mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm, đám người trẻ tuổi này có thực lực quá mức cường đại!
Bao gồm cả Tây Qua, người mà từng thua xa hắn!
Cho nên Lãnh Bình đã hoàn toàn kính phục, mỗi ngày đều khiêm tốn tiến tới thỉnh giáo. Tiến bộ của hắn cũng rất nhanh!
Lãnh Bình thậm chí chuẩn bị đưa nữ nhân và con mình tới nơi này để bọn họ cùng theo hắn tu luyện. Hắn rất yêu nữ nhân của minh, tự nhiên cũng không muốn mình sống thọ hơn mà cũng muốn nữ nhân của mình có thể sống thêm với hắn năm sáu mươi năm.
Buổi sáng hôm nay hắn có chút việc nên chậm trễ một chút. Khi hắn một người một ngựa chạy tới trang viên này, từ xa hắn đã thấy được nơi này đang diễn ra một tràng chiến đấu kịch liệt.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Loại dao động năng lượng vô cùng mãnh liệt này truyền đi rất xa khiến Lãnh Bình có cảm giác hết hồn. Hắn biết địch nhân nhất định là rất cường đại.
Cho nên, Lãnh Bình cũng không chút do dự trực tiếp đạp ngựa trở về, tùy tiện tìm một đường khẩu của Đại Thanh Bang, trực tiếp lao vào rồi hô lớn:
- Lập tức phát ra cảnh báo cao nhất toàn Đại Thanh Bang!
Những người ở trong đường khẩu còn tưởng rằng có kẻ điên nào lao vào nơi này, định lên tiếng quát đuổi thì thấy Lãnh Bình, lập tức quỳ rạp xuống hết. Những người này lúc này mới nhận ra người tới là ai, đều sợ tới mức suýt ngất. Tuy nhiên Lãnh Bình cũng không trách tội bọn họ, mà ra lệnh bọn họ lập tức phát ra mũi tên cảnh báo.
Đại Thanh Bang hiện giờ đã cường đại tới mức khiến người ta sợ hãi. Khi Thanh Long quốc mở mang quốc thổ thì không quá khoa trương khi nói ở nơi nào có người ở là ở đó có thành viên của Đại Thanh Bang!
Cho nên, sau khi mũi tên cảnh báo ở chi thứ nhất vang lên giữa không trung thì chi thứ hai, thứ ba...Hơn ngàn chi đều phát ra mũi tên cảnh báo đều bắn lên giữa không trung.
Mặc dù gần như không ai biết cảnh báo này là nhằm vào ai nhưng chỉ cần là thành viên của Đại Thanh Bang thì khi thấy mũi tên cảnh báo này đều bắn đi mũi tên cảnh báo trong tay.
Sau khi Lãnh Bình phát ra mệnh lệnh liền ngồi lại nơi này, trên đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh, cả lưng áo hắn cũng bị ướt đẫm. Hắn cũng chỉ có thể làm được như thế. Còn Tần Lập có thể thấy được hay không, có thể kịp thời chạy về hay không, thậm chí có thể xử lý được hay không thì hắn không thể nghĩ nhiều như thế được!
Tóm lại, hắn đã làm việc tốt nhất mà mình có thể. Hắn cũng nhắc nhở những thành viên Đại Thanh Bang phải hết sức cẩn thận.
Đoàn người Tần Lập lúc này đã tiến nhập vào trong cảnh nội của Thanh Long quốc. Hiện giờ Thanh Long quốc đã rộng lớn tới độ Thượng Quan Thi Vũ và Lãnh Dao cũng phải kinh ngạc.
Thượng Quan Thi Vũ nói:
- Không nghĩ tới Triệu Tinh Hải thật sự có vài phần bản lãnh. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà không ngờ lại tạo ra được cục diện thế này, cũng coi như một đời minh quân!
Lãnh Dao thản nhiên cười khẽ:
- Cái gì mà minh quân, còn không phải là dựa vào danh tiếng của phu quân sao? Nếu không có phu quân thì những thế lực sau những quốc gia bị tiêu diệt kia đã sớm chém hắn thành bột phấn rồi!
Thượng Quan Thi Vũ nghĩ chút rồi gật gật đầu nói:
- Cũng đúng. Tuy nhiên, hắn mượn danh tiếng của phu quân cũng coi như lẽ thường mà thôi...
Lãnh Dao cũng như muốn nói cái gì, khóe miệng hơi động, lộ ra vẻ tươi cười.
Tần Lập cười khổ, tự nhiên hiểu được hai người này đang nghĩ tới Triệu Thiên Thiên nhưng cũng không thể giải thích điều gì cả! Cho tới bây giờ, gần như mọi người đều cho rằng Bộ Vân Yên và Triệu Thiên Thiên là nữ nhân của Tần Lập.
Lúc này, ở trong một tòa thành nhỏ xa xa, đột nhiên bắn lên một tên lệnh. Phạm vi mười mấy dặm đều có thể nghe thấy. Ngay sau đó, mũi tên thứ hai, thứ ba, thứ tư từ bốn phương tám hướng bắn lên.
Với cảnh giới của đám người Tần Lập tất nhiên không khó khăn nghe được thanh âm liên tiếp vang lên của những tên lệnh này.
- Ồ, có ý gì? Là một loại truyền tin sao?
Lão viên Bạch Trung Sơn híp mắt lại, thuận miệng hỏi.
Ánh mắt Tần Lập lại lóe lên, chân mày hơi nhăn lại. Đột nhiên hắn biến sắc! Bởi vì hắn nhận ra tên lệnh này chính là mũi tên cảnh báo cấp cao nhất của Đại Thanh Bang. Hắn thốt lên:
- Không ổn, bọn người Tây Qua có thể đã xảy ra chuyện. Mọi người đẩy nhanh tốc độ.
Tần Lập nói xong, thân mình lóe lên, nhìn như thong thả nhưng lập tức đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, giống như súc địa thành thốn vậy!