- Bằng thực lực thân phận của ngươi, uy hiếp một thiếu niên như ta lại không cảm thấy có chút mất mặt sao?
- Mất mặt? Hì hì! Ta không cảm thấy gì cả!
Nữ tử cung trang cười hì hì, vẻ mặt lại giả như hồn nhiên ngây thơ:
- Tiểu tử kia! Không tới một trăm năm thực lực của ngươi sẽ vượt ta quá xa, không thừa dịp hiện giờ uy hiếp ngươi một chút, lẽ nào phải chờ tới khi thực lực của ngươi vượt qua ta mới uy hiếp?
Tần Lập cũng cười nói:
- Vậy vì sao Băng môn chủ không tiêu diệt ngay mối nguy này từ trong trứng nước chứ?
Nữ tử cung trang Băng Mộng Vân lộ ra nụ cười ngọt ngào, cố sức lắc đầu:
- Không được! Ta không dám giết ngươi, ta sợ sư phụ của ngươi!
Trong lòng Tần Lập bỗng nhiên giật mạnh, miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, không dám toát ra một chút dị dạng trên mặt, nhưng trong lòng lại dậy sóng tận trời. Nữ nhân này là hữu tâm hay còn vô ý? Sư phụ của mình vốn là lão đạo sĩ lôi thôi ở Địa Cầu, tự nhiên sẽ không phải nói đến lão. Như vậy, chỉ có thể là thượng cổ đại tài...Ô Quận Vương!
Như vậy, nàng ta làm sao biết được? Lừa mình? Hay là nàng nhìn ra mình sử dụng chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn?
Ngay lúc trong lòng Tần Lập đang suy tư cấp tốc, chợt nghe nữ tử cung trang Băng Mộng Vân tiếp tục mỉm cười, chậm rãi nói:
- Đừng đoán! Cửu Thiên Thập Địa, Duy Ngã Độc Tôn. Không phải chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn sao, trên đời này cứ cách ba ngàn năm mới xuất hiện một người như vậy. Không một ai không phải kinh tài tuyệt diễm, lấy tốc độ cực nhanh vươn tới đỉnh phong!
Lúc Băng Mộng Vân nói những lời này, Tần Lập cũng lưu ý tới nàng đã bố trí một kết giới cách âm. Chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, còn lại ngay cả Thượng Quan Thi Vũ cũng mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.
- Ngươi làm sao biết ta tu luyện thứ này?
Tần Lập khẽ hỏi.
- Biết ngươi tu luyện thứ này cũng không phải là ta. Ta cũng không thần kỳ như vậy, đừng đánh giá Chí tôn quá cao!
Băng Mộng Vân mặt mỉm cười nói:
- Mấy năm trước Diệp Thiển Dục đã từng nói qua chuyện này, lúc đó ngươi tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, ở thành thị thế tục nơi ngươi ở cũng đã không phải chuyện gì cơ mật nữa. Mà vừa lúc, ta lại biết một ít việc người khác không có khả năng biết, cho nên ta thật không dám giết ngươi! Chẳng những không dám giết ngươi, ta còn muốn ngươi trở thành người Tứ Quý Môn. Đáng tiếc, ngươi không muốn...Không bằng chúng ta đánh cược đi!
- Vì sao ta phải đánh cược với ngươi?
Tần Lập thần sắc đạm nhạt, bâng quơ nói:
- Nếu ngươi không dám giết ta, vậy thả ta đi. Chuyện ngày hôm nay xảy ra, ta cũng có thể coi như chưa từng xảy ra. Từ nay về sau, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, giữa chúng ta tốt nhất vĩnh viễn cùng không nên gặp nhau.
- Không! Con người của ta luôn luôn không thích bất cứ gì có thể uy hiếp tới sự sống của mình!
Nữ tử cung trang lắc đầu hết sức kiên quyết nói:
- Cho nên, đặt cược này ngươi phải đặt, ngươi không đặt ta cũng buộc ngươi phải đặt!
- Vẫn là dùng vị hôn thê của ta?
Trên mặt Tần Lập lộ ra một tia trào phúng.
- Không! Sao ta lại làm ra loại chuyện này? Tiểu Thi Vũ đáng yêu, diện mạo xinh đẹp ngay cả ta cũng phải hâm mộ. Hơn nữa nàng còn là hy vọng tương lai của Tứ Quý Môn, ta làm sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế!
Băng Mộng Vân nói năng nhẹ nhàng, như đang nói ra tiếng lòng của mình, tiếp tục nói:
- Nghe nói người tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, có bản lãnh chống lại uy áp cùng khí thế cực cao, ta không thể nào tin được. Cho nên, ta cá là ngươi không thể chống được! Nếu như ngươi có thể chống đỡ được, như vậy ta liền tuân thủ lời hứa thả ngươi cùng Thi Vũ rời đi. Nếu như ngươi không chống đỡ được, vậy xin lỗi, ngươi phải gia nhập Tứ Quý Môn, ngoan ngoãn làm môn chủ Tứ Quý Môn thôi!
- Ngươi sẽ không sợ sau khi ta trở thành môn chủ Tứ Quý Môn, sẽ phá sạch chút gia sản của các người hay sao?
Tần Lập mặt đầy trào phúng nói, có buộc người ta phải nhận lấy tiền tài, có ép người ta phải gia nhập thế lực, cho tới giờ chưa từng nghe nói có người ép buộc người ta đi làm lão đại của bọn họ.
- Không sợ!
Môn chủ Tứ Quý Môn Băng Mộng Vân cười rất vui vẻ:
- Thật không sợ! Cho nên, chúng ta bắt đầu đi!
Tiếp đó căn bản không cho Tần Lập bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, một cổ khí thế giống như những cơn sóng cao che trời hỗn tạp kèm theo uy áp nguyên lực, ùn ùn kéo đến đè ép về phía Tần Lập!
Con mẹ nó! Nữ nhân đáng chết này, thật sự là không nói một chút tình cảm, nàng sợ ta cái quái gì. Nàng ta đâu phải là đánh đố, rõ ràng là khi dễ người mà!
Trong lòng Tần Lập mắng to, đối mặt với người như thế chẳng khác nào tú tài gặp phải quan binh, có lý cũng không nói rõ được.
Theo cổ áp lực tới gần, khí xoáy tụ Tiên Thiên Tử Khí trong thân thể Tần Lập bắt đầu điên cuồng náo động. Ánh sáng ngân hà bên trong khí xoáy tụ giống như nham thạch nóng chảy núi lửa nóng chảy phun trào, bắt đầu sôi trào kịch liệt. Đồng thời Tiên Thiên Tử Khí sung mãn trong kinh mạch toàn thân Tần Lập cũng bắt đầu vận chuyển lưu động cực nhanh, chống đỡ lại cổ áp lực gần như thực chất này!
Khí thế - đích thật là Tần Lập không sợ, dù cho đối phương là một cường giả cảnh giới Chí tôn. Nhưng uy áp lại là nguyên lực áp bức, đừng nói Chí tôn, dù ngay cả loại cường giả Dung Thiên cảnh như bà già áo xám kia dùng nguyên lực liều mạng ép bức Tần Lập, cũng làm Tần Lập có một loại cảm giác khó có thể chống lại.
Duy Ngã Độc Tôn tầng thứ hai - cảnh giới tinh thần, ở thời khắc này phát huy tác dụng trọng yếu. Cổ uy áp kinh khủng này tuy rằng ép Tần Lập tới mức xương cốt toàn thân rung động kêu rắc rắc, nhưng thức hải tinh thần của Tần Lập vẫn cứ luôn luôn kiên cố. Hàng rào tinh thần của Tần Lập gặp phải loại áp bức điên cuồng này, vốn từ màu ngũ sắc liền chậm rãi biến đổi.
Tần Lập giống như một gốc cây tùng già cắm rễ trên vách đá, mặc cho gió đông nam tây bắc thổi mạnh, ta vẫn cứ bất động!
Thân hình Tần Lập cao lớn, bắt đầu chầm chậm lùn xuống!
Lúc này, ngay cả Thượng Quan Thi Vũ đứng bên cạnh cũng nhìn ra không đúng. Đầu tiên là sững sờ, lập tức nàng vọt tới bên cạnh Tần Lập, lại bị Diệp Thiển Dục kéo lại nhanh như chớp. Đồng thời Diệp Thiển Dục cũng mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn một màn trước mắt!
Hai chân Tần Lập bắt đầu chầm chậm lún xuống dưới, đất đai ở cốc khẩu Tứ Quý Cốc tuy rằng không coi như cứng rắn lắm. Nhưng mạnh mẽ ép một người lún vào trong đất, vậy phải là một loại lực lượng cỡ nào?
Mà người thừa nhận loại áp lực này, thân thể bền chắc ra sao?
Thượng Quan Thi Vũ ra sức giãy dụa, Diệp Thiển Dục cũng không buông tay. Tuy rằng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của nàng, cũng có thể nhìn ra hai người này đang làm gì.
Thượng Quan Thi Vũ thấy giãy dụa không ra, bắt đầu ác độc cúi đầu cắn lên tay Diệp Thiển Dục. Diệp Thiển Dục muốn vận công chống lại, nhưng sợ làm đồ đệ bảo bối của mình bị thương. Mặc kệ nói thế nào, trong lòng nàng vẫn hết sức lưu ý đồ đệ này!
Trên tay truyền đến một cổ đau đớn tận xương tủy, bị cắn ra một dấu răng thật sâu đã bắt đầu có chút sưng đỏ. Nếu dùng thêm một chút sức, chỉ sợ cũng có thể cắn hư tay.
Tê!
Diệp Thiển Dục đau đớn hít một hơi lạnh, mắng:
- Nha đầu chết tiệt này, con cắn thật sao, đau chết mất!
- Buông ta ra!
Giọng nói của Thượng Quan Thi Vũ cực kỳ lạnh buốt:
- Cho dù chết, ta cũng muốn chết chung với huynh ấy!
- Con biết cái gì! Nếu hiện giờ con qua đó chạm hắn một cái, có lẽ hắn còn chết nhanh hơn!
Vẻ mặt Diệp Thiển Dục bất đắc dĩ nói:
- Ta không phải dạy con rồi sao? Hắn đang chịu áp lực của môn chủ!
Thượng Quan Thi Vũ ngừng giãy dụa, nhưng lạnh nhạt nhìn thoáng qua môn chủ Tứ Quý Môn, bình tĩnh trở lại, trong lòng lại âm thầm thề: nếu như hôm nay ngươi thương hại tới hắn, sớm muộn có một ngày ta sẽ bắt ngươi nợ máu trả bằng máu, khiến ngươi hối hận chuyện đã làm hôm nay!
Nữ tử cung trang Băng Mộng Vân, môn chủ Tứ Quý Môn lúc này trong lòng cũng thật hết sức kinh hãi. Nàng đúng là có nhiều hiểu biết về chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, đó là bởi tổ tông Tứ Quý Môn từng có tiếp xúc với người tu luyện loại chiến kỹ Thần cấp này, lại còn sinh ra một ít giao tiếp. Bên trong những ghi chép của môn phái, nàng từng xem qua giới thiệu về chiến kỹ này.
Người tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, đều có khả năng khiêu chiến vượt cấp võ giả mạnh hơn bản thân, thậm chí còn có thể chịu được áp lực của võ giả thực lực mạnh hơn mình rất nhiều.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vốn Băng Mộng Vân không tin, nhưng hiện giờ nàng đã phải tin!
Còn Tần Lập từ khi tiếp xúc đến võ giả Phá Thiên cảnh, cũng sửa lại rất nhiều lý giải sai lầm trước đây!
Vốn hắn cứ cho rằng sư phụ cách đời của mình, một đời kỳ tài thượng cổ đại tài - Ô Quận Vương, là cường giả Phá Thiên cảnh. Hiện giờ xem ra thành tựu của ông ấy còn xa hơn thế. Dù là nữ nhân cảnh giới Chí tôn trước mắt này, dùng khí thế uy áp của nàng điên cuồng áp bức mình, Tần Lập cũng không cảm thấy nữ tử cung trang Băng Mộng Vân này có được một phần thực lực của Ô Quận Vương!
Hơn nữa, võ giả Phá Thiên cảnh cũng căn bản không sống tới tuổi thọ dài đến chín trăm tám mươi tuổi!
Một võ giả Thiên cấp, thọ mệnh dài nhất xem chừng cũng chỉ hơn hai trăm tuổi, tối đa không quá hai trăm năm mươi tuổi. Bình thường thì cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi sáu mươi tuổi mà thôi.
Còn Phá Thiên cảnh, hơn phân nửa sẽ không quá ba trăm năm mươi tuổi! Hợp Thiên cảnh cũng sẽ không quá năm trăm tuổi! Dung Thiên cảnh tối đa cũng chỉ sáu bảy trăm tuổi!
Muốn sống đến hơn chín trăm tám mươi tuổi, chí ít cũng phải có cảnh giới Chí tôn trở lên!
Đối mặt với một cường giả Chí tôn áp bức điên cuồng, Tần Lập dần dần sinh ra một cảm giác vô lực. Đây giống như một người bình thường, đứng yên đó thân không thể động miệng không thể nói, mắt mở trừng trừng nhìn một khối đá lớn ngàn cân, chậm rãi lăn về phía mình.
Loại xung kích hai mặt tinh thần và thể xác này, tuyệt đối có thể khiến con người ta sụp đổ!
Thật sự không thể chống cự sao?
Hai mắt Tần Lập bắt đầu chầm chậm trở nên đỏ sậm, thân thể cũng bắt đầu toát ra tử khí.
Khí xoáy tụ tử sắc trong đan điền cũng xao động điên cuồng, giống như tùy thời có thể tan vỡ.
Đồng thời, thân thể bị cổ lực lượng này áp bức dường như càng chặt, tất cả xương cốt giống như bị nén lại một chỗ. Loại đau đớn kinh khủng này, dù cho là Tần Lập cũng không nhịn được muốn hét ra tiếng.
Nhưng hắn đã không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào!
Ầm!
Khí xoáy tụ tử sắc trong đan điền Tần Lập cũng không chịu nổi loại áp lực này nữa, bùm một tiếng hoàn toàn vỡ ra! Tiếp đó chỉ thấy một viên tinh thể nhỏ bằng móng tay, hoàn toàn trong suốt như một viên bảo thạch, treo ở giữa đan điền!
Đồng thời, lực lượng bùng nổ mạnh mẽ kia cùng lực lượng nữ tử cung trang ép về phía Tần Lập, hoàn toàn hòa hợp một chỗ, điên cuồng tràn về phía gân cốt cơ thể của Tần Lập!