- Tần công tử, xin ngài chờ một chút để ta đi vào thông báo một tiếng!
Lúc này, từ bên trong đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn:
- Ai nha, đây không phải là người mà gần đây nổi danh nhất Tần Lập Tần công tử sao? Thật sự hân hạnh, Tần công tử, chúng ta lại gặp mặt, a!
Một thanh niên diện mạo anh tuấn tươi cười từ bên trong đi ra nghênh đón. Đây chính là Thiên Sát Môn Thiếu chủ Bàng Kỳ!
Với cách ăn mặc của hắn vẫn như trước, một thân trường sam hoa mỹ màu lam, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, đầu đội kim quan. Ngay khi hắn thấy Thượng Quan Thi Vũ thì tiếng cười lập tức dừng lại, nhất là hai mắt lại tập trung vào khuôn mặt tuyệt sắc của Thượng Quan Thi Vũ, nhìn đến ngây ngốc. Trong lòng hắn vô cùng ghen tị với diễm ngộ của Tần Lập. Hai lần gặp Tần Lập là hai lần hắn thấy được bên người đối phương luôn có tuyệt sắc mỹ nữ!
Từ bé Bàng Kỳ đã gặp người nhiều không đếm xuể, tự nhiên nhìn ra Thượng Quan Thi Vũ và Lệnh Hồ Phi Nguyệt đều giống nhau là nữ tử băng thanh ngọc khiết. Trong lòng hắn lập tức trở nên sảng khoái, thầm nghĩ:
- Tần Lập ơi Tần Lập, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta! Lần gặp mặt trước ngươi mang đến cho ta một tuyệt sắc giai nhân, lần này không ngờ cũng mang tới một người như thế! Chờ ngươi chết đi, ta chắc chắn sẽ hậu táng cho ngươi. Không vì điều gì khác, chỉ riêng việc ngươi tống tặng cho ta hai tuyệt sắc mỹ nữ như thế này là đủ rồi. Ha ha ha!
Đối với loại ánh mắt như thế này của Bàng Kỳ, Thượng Quan Thi Vũ cực kỳ chán ghét. Đôi mắt nàng đã tràn ngập sát khí lạnh lẽo nhìn hắn.
Bàng Kỳ cũng không thèm để bụng. Đừng nói Thiên Sát Môn vốn là một đại phái cường đại hơn hẳn Tần gia, cho dù là một môn phái nhỏ tích luỹ từ muôn đời, nếu nói không có chút nội tình thì đến quỷ cũng không tin. Huống hồ nơi này lại là sân nhà của hắn.
Cho nên, trên mặt Bàng Kỳ khôi phục vẻ tươi cười bình tĩnh nói:
- Mời vào trong!
Tần Lập cũng thản nhiên cười cười, đi theo Bàng Kỳ tiến vào bên trong. Tới phòng tiếp khách, Bàng Kỳ sau khi mời mọi người ngồi xuống liền sai gia nhân mang trà ra. Lúc này từ bên ngoài có một lão già tiến vào. Lão già này râu tóc bạc trắng, hai mắt híp lại, nhìn qua như một lão già không có sức sống.
Thấy Tần Lập, cặp mắt của lão hơi mở ra, nổi lên một mảnh sát khí không chút che dấu. Lão khinh thường nhìn qua đám người Tần Lĩnh Sơn và Tần Hải Dương, thản nhiên nói:
- Tần gia chỉ có mấy người như thế này sao? Ta còn tưởng rằng lần này tới là một đám tinh nhuệ chứ? Hừ!
Tần Hải Dương lúc này mới cười cười nói:
- Thiên Sát Môn không phải muốn mời chúng ta đến làm khách sao? Chẳng nhẽ đây là đạo đãi khách của Thiên Sát Môn các ngươi?
Lão già kia từ trên người của Tần Hải Dương cũng không cảm thụ được chút dao động gì, biết đây cũng là một cao thủ có thực lực cường hãn. Tuy nhiên, Thiên Sát Môn sớm đã chuẩn bị chu toàn, cũng không tính toán tha cho bất cứ kẻ nào còn sống mà về.
- Ha ha. Dù thế nào cũng đều phải chết, các ngươi còn để ý đến đạo đãi khách của chúng ta làm gì?
Lão già râu tóc bạc trắng biểu tình hờ hững, nói thẳng:
- Khi các ngươi tới đây chẳng lẽ còn chưa chuẩn bị quan tài?
Nói xong, hắn lại chuyển đầu hướng về Tần Lập nói:
- Chính là ngươi sử dụng ám chiêu khiến đồ nhi của ta phát điên? Tốt lắm, lát nữa ta sẽ chậm rãi chế biến ngươi!
Biểu tình của Tần Lập vẫn không thay đổi nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không muốn đan phương kia?
- Đan phương? Tự nhiên phải có, nhưng các ngươi cũng đừng hòng còn sống mà rời đi!
Lão già đầu bạc nói tới đây, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ dữ tợn, cười lạnh nói:
- Đơn giản chính là, nói ra thì các ngươi bớt đi chút thống khổ. Còn không nói, Thiên Sát Môn chúng ta trải qua mấy ngàn năm, chiêu số để tra tấn thì nhiều vô số, chắc chắn sẽ khiến các ngươi dễ chịu!
- Ngươi không sợ chúng ta hiện tại sẽ giết ngươi?
Thần thức của Tần Lập kỳ thật sớm đã tập trung vào cường đại khí cơ trong phạm vi một dặm xung quanh. Hắn cũng không thể không cảm thán, Thiên Sát Môn đích xác rất cường đại. Võ giả cảnh giới Dung Thiên ước chừng có hơn mười người, võ giả cảnh giới Hợp Thiên cũng có hơn trăm người, đều mai phục trong phạm vi một dặm.
Hơn nữa Tần Lập biết đây là còn chưa tính đến toàn bộ thực lực của Thiên Sát Môn. Đại khái cảm giác thì cũng có thể thấy được chỉ cần những người này cũng đủ để tiêu diệt đám người mình.
- Xem ra sự tình hôm nay không thể nhân từ được rồi?
Tần Lập thở dài một hơi nói.
Bên kia Bàng Kỳ rốt cục cũng không kìm nổi hưng phấn trong lòng, cười ha hả nói:
- Tiểu tạp chủng, lại nói tiếp, ta còn phải cảm tạ ngươi! Ha ha, lần trước gặp mặt, ngươi đã tặng cho ta một mỹ nữ. Lần này đi tới chịu chết không ngờ lại còn mang theo một người nữa! Hơn nữa cả hai người đều một thân xử nữ! Ngươi quả thật là quá tốt! Nói cho cùng thì ta cũng có chút luyến tiếc phải giết ngươi!
- Ha ha, thật không?
Tần Lập mỉm cười nhìn về phía Bàng Kỳ.
- Nguy hiểm!
Lão già đầu bạc quát lớn một tiếng, trên người đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế cường đại.
Ánh mắt Tần Lập nhíu lại, thời điểm vừa muốn thi triển Trấn Áp Quyết thì thần thức cũng hơi hơi động, sau đó nghe được một âm thanh hùng hồn vang lên.
- Làm càn! Sao lại đối đãi khách quý như thế? Cút ra ngoài hết cho ta!
Theo thanh âm này vang lên, một trung niên nhân tướng mạo đường hoàng tiến bào, nhìn về phía Bàng Kỳ, giận dữ quát:
- Còn không mau cút ra ngoài cho ta!
Lại nhìn về phía lão già râu tóc bạc trắng kia trầm giọng nói:
- Sư thúc, lão nhân gia ngài sao lại đến đây?
Lão già đầu bạc thu liễm khí thế toàn thân lại, thản nhiên cười nói:
- Ta đến để xem kẻ biến đồ nhi ta thành như vậy tột cùng là như thế nào. Xem ra cũng thường thôi!
Bàng Uý Nhiên có chút bất đắc dĩ nói:
- Sư thúc, đây là khách quý, ngài sao lại như thế? Ai, lão nhân gia ngài hãy trở về đi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lão già đầu bạc hừ lạnh một tiếng, không trả lời mà xoay người đi thẳng.
Bàng Kỳ bên cạnh cũng nhìn Thượng Quan Thi Vũ một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.
Bàng Uý Nhiên nhìn về phía Tần Lập cười nói:
- Con ta không biết điều khiến cho các vị chê cười rồi! Lại nói, chút ân oán trước đó cũng không có gì đáng kể! Ha ha, tại hạ là đương nhiện Môn chủ của Thiên Sát Môn, hướng về chư vị khách quý có lời xin lỗi!
Đám người Tần Hải Dương cùng Tần Lĩnh Sơn cũng nao nao. Tuy bọn họ không có được thần thức biến thái như Tần Lập nhưng cũng có thể cảm giác được xung quanh có một số mai phục, thầm nghĩ lời này nói ra là có ý gì?
Nếu như lời nói đã đạt tới mức độ này thì làm sao lại có thể đột nhiên chuyển biến lớn như thế? Tiền hậu bất nhất là vì cái gì?
Tần Lập lạnh nhạt nói:
- Một khi đã như vậy thì Bàng Môn chủ, ta cũng sẽ không nhiều lời. Đan phương, nếu các ngươi muốn sẽ có! Nhưng các ngươi có phải là nên đem người thả ra trước đi, để chúng ta có thể nhìn thấy?
- Đương nhiên, đương nhiên!
Khuôn mặt Bàng Uý Nhiên lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng từ vẻ tươi cười của Bàng Uý Nhiên, Tần Lập cũng nhìn ra một tia không tự nhiên. Dường như đây cũng là một chuyện tình mà hắn cũng không cam tâm tình nguyện.
Trong lòng Tần Lập hơi động, thầm nghĩ hay là bọn người Lâm Hằng và Trầm Nhạc tạo ra áp lực đối với Thiên Sát Môn này? Không đúng, giao tình của mình và bọn họ cũng chưa thể đạt tới trình độ loại này.
Cái gọi là kết minh, minh hữu trên thực tế cũng chỉ là một loại trao đổi về mặt lợi ích mà thôi. Loại chuyện liều mạng như thế này có bao nhiêu người có thể thật tình giúp đỡ?
Trên đời này số người đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi vô cùng ít, đa số chỉ là dệt hoa thêu gấm mà thôi. Khi người ta gặp rủi ro, không bỏ đá xuống giếng đã coi như là bạn tốt rồi!
Thật sâu trong đôi mắt của Bàng Uý Nhiên lộ ra một chút không muốn! Hắn sao lại không muốn trực tiếp tiêu diệt hết những người này ở trong Thiên Sát Môn? Ngay khi đám người Tần Lập đặt chân tới, có người từ phía sau mang tới cho hắn một phong thư. Nội dung bên trong rất đơn giản, chỉ có mấy chữ, bút tích cũng rất lộn xộn, nhìn qua cũng biết là viết ra rất vội vã. Trên mặt viết:
- Nếu ngươi dám động tới một cái lông tơ trên người bọn họ thì mười ngày sau, trên Huyền Đảo này cũng chỉ còn một Thiên Cơ Môn!
Một lúc sau, lại có một người khác đưa tới một phong thư nữa. Chữ viết trên phong thư này cực kỳ tinh tế, hơn nữa vừa nhìn qua là biết người viết đã luyện qua thư pháp nhiều năm, bảnh lĩnh cực kỳ thân hậu.
Đồng dạng, trên phong thư này cũng chỉ viết có mấy chữ:
- Tần gia là minh hữu của Lâm gia. Kính gửi Môn chủ của Thiên Sát Môn!
Chỉ có vài chữ như thế nhưng khiến đáy lòng của Bàng Uý Nhiên nổi lên một cỗ hàn ý lạnh thấu xương!
Lâm gia, Thiên Cơ Môn, bất cứ một chỗ nào cũng là quái vật lớn mà Thiên Sát Môn không thể trêu chọc! Tuy nhiên trong lòng của Bàng Uý Nhiên đồng dạng cũng có đôi chút không phục! Hắn thầm nghĩ cho dù là siêu cấp thế lực thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể không chút kiêng dè gì áp bách Thiên Sát Môn ta? Chuyện này nếu là công khai ra, chỉ sợ đối với hai nhà các ngươi đồng dạng cũng không hề có lợi!
Cho nên, hắn quyết định lấy lùi làm tiến. Trước chỉ có thể để Tần Lập rời đi nơi này. Dù sao tôn chỉ của hắn chính là Tần gia không đáng sợ, nhưng hai quái vật kia thì không thể trêu chọc, cố gắng không mang vạ vào người!
Lúc này đã có người mang Lệnh Hồ Phi Nguyệt tới.
Lệnh Hồ Phi Nguyệt vừa nhìn thấy Tần Lập thì hai mắt không kìm được, bắn ra hai đạo quang mang vui mừng, đồng thời cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói:
- Tần Lập, thực xin lỗi đã làm liên luỵ đến ngươi!
Tần Lập mỉm cười, thấy tiểu Hồ ly cũng không bị bó buộc tay chân nhưng tinh thần lại có chút uể oải, hiển nhiên bị người ta hạ cấm chế, hoặc sử dụng dược vật. Xem bộ dáng của nàng thì chắc là bị hạ cấm chế!
- Ngươi không sao chứ?
Tần Lập ấm áp cười, khiến cho sống mũi của Tiểu Hồ ly cũng cảm thấy cay nồng, không kìm nổi, nước mắt lăn xuống nói:
- Ta không sao, đều trách ta...
- Không có việc gì, chúng ta mang ngươi đi!
Thượng Quan Thi Vũ tiến lên, ôm lấy thân mình có chút lạnh giá của Lệnh Hồ Phi Nguyệt, dịu dàng an ủi khuyên giải!
Điều này lại rơi vào mắt Bằng Kỳ đang âm thầm quay lại. Hắn ngây người khi thì nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt, khi lại nhìn Thượng Quan Thi Vũ, cảm giác được hai nữ tử này đều là cực phẩm mỹ nữ, muốn phân ra ai đẹp hơn ai thì là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- nếu được tay trái một nàng, tay phải một nàng thì mới không uổng phí cuộc đời nay!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ, đột nhiên như nhớ lại điều gì, kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là vị hôn thê kia của Tần Lập tiểu tử phải không? Ngươi thật là xinh đẹp!
Ở một bên, Tần Lập cũng phải trợn cả mắt, thầm nghĩ đây là lúc nào chứ? Quả nhiên tâm tư của cô gái này còn rất đơn giản.
Trên mặt Thượng Quan Thi Vũ cũng lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Ngươi cũng rất xinh đẹp!
- Bàng Môn chủ, cấm chế trên người bằng hữu của ta cũng mời ngươi cởi bỏ giúp!
Trong lòng Tần Lập cơ bản đã có kết luận vì sao mà thái độ của Bàng Uý Nhiên đột nhiên chuyển đổi, thầm nghĩ, mình đã khiếm hạ phần nhân tình này thì không bằng lợi dụng thêm một chút!
Bàng Uý Nhiên có chút hơi do dự, thầm nghĩ nữ tử này cũng không phải là một võ giả cảnh giới Hợp Thiên bình thường có thể sánh bằng. Ngày đó vì bắt nàng mà Thiên Sát Môn đã phải huy động tới sáu gã cảnh giới Dung Thiên mới có thể chế phục được nàng!
Ở phía sau, Bàng Kỳ giận dữ hét lớn:
- Tần Lập, ngươi nằm mơ à? Nhanh nhanh đem đan phương giao ra, nếu không ngươi không bước chân ra khỏi đại môn này đâu!
- Ngươi cút về cho ta! Ai cho ngươi trở lại đây?