Mục lục
Duy Ngã Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi...Ngươi là ai?

Kim trưởng lão lấy tay đỡ lấy Thiết trưởng lão, sau đó đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm lão già đầu bạc phía đối diện chậm rãi đi ra, nói với giọng điệu lạnh lùng:

- Ngươi không phải người Tần gia? Cớ sao phải đến đây chứ? Đây là thù riêng giữa Thiên Sát Môn và Tần Lập!

- Ta là Lâm Dương, ta không quản ngươi có thù riêng gì với Tần gia, ta thì không thể giết ngươi nhưng ngươi cũng đừng mơ tưởng động đến một móng ngón tay nào của người Tần gia!

Lão già đầu bạc vẻ mặt lạnh nhạt, nói với vẻ bình tĩnh.

Người vây xem nghe thấy lời này, đều không kìm nổi hút một ngụm khí lạnh, không ít người đều kinh ngạc nhìn lão già đầu bạc này. Cũng không phải vì lão nói muốn bảo bệ Tần gia, bởi vì mọi người đều biết, Tần gia kết minh cùng Lâm gia và Thiên Cơ Môn, trong minh hữu thì trợ giúp lẫn nhau, cũng là chuyện bình thường. Bọn họ kinh ngạc, là lão già đầu bạc này tự báo danh tánh! Đó là một cái tên danh chấn Huyền Đảo sáu trăm năm trước!

Lâm Dương đã từng là gia chủ Lâm gia sáu mươi năm trước, một trong bảy thế lực lớn trên Huyền Đảo. Một bộ Lâm gia sát kiếm xuất thần nhập hóa. Một trăm ba mươi tuổi tiến vào cảnh giới Chí Tôn, có thể nói là một thế hệ thiên tài!

Nhưngngười có niên kỉ lớn hơn một chút trên Huyền Đảo gần như đều nghe truyền kỳ to lớn năm xưa Lâm Dương đã trải qua!

Sau khi tiến vào cảnh giới Chí Tôn, Lâm Dương vẫn hoành hành rất nhiều năm ở Huyền Đảo, cuối cùng mới mai danh ẩn tích. Rất nhiều người đều cho rằng, Lâm Dương năm xưa từng tung hoành mấy trăm năm, có thể sớm đã quy tiên, lại không nghĩ rằng, hôm nay không ngờ xuất hiện ở trên đỉnh Huyền Vũ!

Kim trưởng lão và Lâm Dương gần như là người cùng thời, giữa hai người cũng không xuất hiện bất kì xung đột gì. Nhưng danh tiếng luôn nghe qua, Thiết trưởng lão giận dữ muốn xông đến, trên gương mặt vàng như nến, tràn ngập vẻ giậ dữ, chậm rãi nói:

- Tốt! Tốt lắm! Lâm Dương ngươi có uy phong thật lớn, ta thật muốn nhìn xem, Lâm gia ngươi như thế nào can thiệp nhúng tay vào ân oán người khác, sẽ rơi đến kết cục nào!

- Đừng nên nhiều lời, nếu không sẽ giết ngươi đó!

Lâm Dương cũng không chút nhíu mày, lạnh nhạt nói.

Kim trưởng lão cười thảm vài tiếng, xách khung xương của Ngọc trưởng lão lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài:

- Các ngươi coi trọng gã Tần Lập kia, chỉ sợ không được bao lâu, cũng phải rơi xuống thôi!

Lời này rất độc, nhưng giống như một thanh búa tạ, mạnh mẽ đánh vào trong lòng tất cả người Tần gia. Sắc mặt Tần Hàn Nguyệt thê lương, ngẩng đầu nhìn lên phiến vách đá kia, trong lòng thầm cầu nguyện con trai ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.

Người của những gia tộc và môn phái phía dưới, một đám cũng đều có tâm tư khác nhau, có chút lo lắng cho Tần Lập, cũng có người vui sướng khi người gặp họa. Cao hứng nhất là đám người Thôi gia, trên mặt một đám đều lộ ra cảm xúc vô cùng vui sướng, còn kém một chút là không cười ra thành tiếng tại chỗ.

Thượng Quan Thi Vũ lặng lẽ đứng đó, giống như một đóa hoa sen yên lặng nở rộ, băng thanh ngọc khiết, một thân khí túc yên tĩnh khiến cho người ta đối với người con gái tuyệt sắc này, thậm chí không sinh ra bất cứ sự kinh thường nào trong lòng!

...

- Này! Ta nói cho huynh đệ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện hay không? Ta không lấy trứng của ngươi, thứ hai không xâm phạm lãnh địa của ngươi. Vì sao ngươi lại theo đuổi không bỏ chứ? Một chút thịt của ta, còn chưa đủ kẽ răng của ngươi đấy!

Tần Lập khó khăn di chuyển ở trên vách đá, vừa tránh né công kích luân phiên của con Kim Điêu to lớn này. Lúc này Tần Lập cũng không rõ lắm Ngọc trưởng lão thế nào rồi, hắn trái lại cũng biết Ngọc trưởng lão đồng dạng cũng gặp công kích. Tuy nhiên bây giờ làm sao còn có tâm tư nghĩ chuyện người khác, mình còn lo chưa xong.

Con Kim Điêu to lớn kia dường như cũng bị Tần Lập dây dưa, hai người một đuổi một chạy. Tần Lập đã lên tới độ cao hai mươi bảy, hai mươi tám dặm, vượt qua một nửa vách đá này!

Trời cao như thế, đã rất ít có mây trôi. Cho nên một chút tử sắc động lòng người phía chân trời kia, cũng xuất hiện ở trong đáy mắt Tần lập, đồng thời phát hiện một chuyện kinh người, thiếu chút nữa khiến Tần Lập bị một kích của Kim Điêu đánh trúng! Trong lòng lại dấy lên cơn sóng gió động trời!

Cho nên, Tần Lập mới có thể bỗng nhiên nói lời này với Kim Điêu. Tuy nhiên con Kim Điêu to lớn này hiển nhiên chưa từng có hứng thú câu thông với Tần Lập. Giờ phút này nó đang vô cùng tức giận. Một nhân loại có thực lực rõ ràng rất yếu, không ngờ có thể cứng rắn chịu công kích của mình, duy trì với thời gian lâu như vậy. Đối với vua trên không trung mà nói, đây quả thực rất mất mặt!

Cho nên, cho dù vì để bảo vệ tôn nghiêm của mình, hôm nay nhất định cũng phải đánh cho nhân loại đáng chết này thành mảnh nhỏ!

Tất cả linh thú trên đỉnh Huyền Vũ đều biết bảy mươi năm Hoàng Kim Cung mới buông xuống một lần, chúng nó đều rõ, vì người quá cường đại đó thương hại và chiếu cố nhân loại!

Cho nên, chúng nó không dám công kích những nhân loại đó trên Huyền Vũ đài. Nhưng đối với nhân loại có gan thoát khỏi phạm vi Huyền Vũ đài, bước vào lãnh thổ chúng nó, sẽ khiến cho tất cả linh thú trên đỉnh Huyền Vũ điên cuồng công kích không chết không ngừng!

Cho nên, phút giây đầu tiên phát hiện Tần Lập, Kim Điêu liền quyết định công kích gã nhân loại to gan lớn mật này. Chỉ là nó không nghĩ tới, nhân loại này quả thực đều muốn khó chơi hơn tất cả những đối thủ mà cả đời này nó gặp được!

Là một bá chủ trên bầu trời, thiên địch của Kim Điêu gần như không tồn tại! Hoặc là đánh không lại người cường đại hơn nó. Chính là người ta bị nó dùng móng vuốt cào chết, mà người giảo hoạt giống cá trạch như Tần Lập, chưa từng gặp qua.

Kỳ thật Kim Điêu cảm giác thấy mất mặt nhất, là hai cấp dưới của nó cũng đẫ hoàn thành nhiệm vụ, mà nó cao cao tại thượng, lại còn không giết chết nhân loại giảo hoạt này! Loại chuyện này làm sao có thể dẽ dàng tha thứ chứ?

Ầm!

Lại một luồng lực lượng khí thế dồi dào phát ra từ đôi cánh thật lớn của Kim Điêu kia, đánh hướng vào vách đá Tần Lập dựa vào.

Lập tức lại một trận đá vụn bay tán loạn, từng khối đá lớn nhỏ, hóa thành mưa đá đầy trời, ầm ầm vang lên. Tần Lập thu hồi Ẩm Huyết thần kiếm, hai tay trên không trung vẽ vòng tròn, một chiêu Thái Cực, tập hợp những cự thạch này lại, sau đó dùng sức thoáng nâng, thẳng đánh về phía Kim Điêu.

Kim Điêu phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, hai cánh lại hung hăng quạt, xem ra những tảng đá này lại theo đó nổ trở lại. Tuy nhiên thân hình Tần Lập lại ở ngoài mấy mươi thước.

Tuy nhiên những tảng đá trên vách đá không biết tồn tại mấy vạn năm ngã lớn, từng tảng lớn rơi xuống phía dưới, thân hình Tần Lập tiếp tục leo lên phía trên, đồng thời vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, từng luồng Tiên Thiên Tử Khí vô cùng rực rỡ tràn ngập mị hoặc phía chân trời kia, từng chút từng chút ngưng kết thành tia, phóng tới thân thể Tần Lập.

Luồng năng lượng dao động phong phú kia, khiến cho cự điêu màu vàng còn muốn tiếp tục công kích Tần Lập kinh ngạc một chút, lập tức đình chỉ công kích. Một đôi mắt ưng màu vàng kim, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể Tần Lập hiện lên Tiên Thiên Tử Khí, trong mắt bắn ra hào quang vô cùng tham lam! Cái gọi là linh thú, đối với năng lượng tinh túy nhất trong thiên địa, kỳ thật hơn xa sự hiểu biết của nhân loại.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Con Kim Điêu này xưa nay hấp thụ cũng chỉ là lực thái dương. Cho nên, đối với chuyện Tần Lập hấp thu loại Tiên Thiên Tử Khí này thèm nhỏ dãi ba thước, hận không thể thoáng một cái liền nuốt hết gã nhân loại này!

Phía dưới rất xa, lại truyền đến hai tiếng kêu to, đó là hai tiểu đệ của nó, kêu người hầu cũng được, thực lực yếu hơn Kim Điêu hơn nữa vô cùng trung thành. Nhưng Kim Điêu cũng biết, một khi có một ngày, khi thực lực hai con ưng khổng lồ kia đều có thể vượt qua mình, quan hệ giữa chúng nó sẽ đổi chỗ!

Cho nên, Kim Điêu cho tới bây giờ cũng không dám có chút lơi lỏng trong tu luyện. Nếu không gặp gã nhân loại này ở đây, nó nhất định uy phong ngồi một chỗ ở Huyền Vũ Phong, chuẩn bị hấp thu lực thái dương ẩn chứa trong hào quang vạn trượng từ thái dương phát ra.

Vốn nó muốn hai thuộc hạ của mình cùng giáp công gã nhân loại này, nhìn hắn còn có thể trốn ở đâu, nhưng mắt thấy tử khí phát ra trên người Tần Lập, nháy mắt Kim Điêu cải biến chủ ý, nó hướng tới phía dưới phát ra một tiếng kêu to tràn ngập uy nghiêm. Hai con ưng khổng lồ màu đen phía dưới, phân biệt hướng ra hai phía, vỗ cánh bay đi. Bởi vì lão đại đã nói với chúng nó: Ở đây không còn chuyện gì của các ngươi nữa, các người có thể đi.

Kim Điêu tham lam nhìn Tần Lập, vẫn duy trì thân thể cân bằng trên bầu trời, nơi đây đã là trời cao thật cao rồi, không trung thỉnh thoảng thổi qua một trận gió mạnh mẽ, nhưng đối với Kim Điêu mà nói, hiển nhiên là không có ảnh hưởng gì.

Tần Lập cũng cảm giác được Kim Điêu ngừng công kích, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc nãy thể năng của hắn đã sắp tiêu hao không còn. Tuy rằng hắn hấp thu linh khí với tốc độ cực nhanh, nhưng linh khí lại thua xa Tiên Thiên Từ Khí tinh thuần!

Hơn nữa Tiên Thiên Tử Khí ở độ cao này, quả thực khiến Tần Lập có loại cảm giác linh hồn bị chấn động run lên, đây là Tiên Thiên Tử Khí tinh túy nhất hút được mà từ khi hắn tu luyện Tiên Thiên TửKhí Quyết tới nay!

Lúc này mới ở lưng chừng núi, Tiên Thiên Tử Khí đã tinh thuần như vậy. Nếu như mình có thể ở nơi cao nhất của đỉnh Huyền Vũ, mỗi ngày tu luyện, tu vi của mình, sẽ lấy một loại phương tăng lên thực lực khủng bố như thế nào?

Tần Lập không kìm nổi cảm xúc mênh mông. Hơn nữa, ánh mắt hắn dừng ở phương xa, lúc nãy phát hiện kia khiến Tần Lập quả thực có loại cảm giác ngây như phỗng, thật sự là...Rất khó tin rồi!

Tiên Thiên Từ Khí điên cuồng tẩm bổ thân thể cho Tần Lập. Con Kim Điêu khủng bố kia, còn bay xung quanh trên không trung, đôi mắt gắt gao theo dõi hắn, nhưng Tần Lập lúc này cũng không đếm xỉa gì đến, tiếp tục hướng lên trên. Hắn không có biện pháp gì khác, bởi vì vách đá Huyền Vũ chết tiệt này, từ dưới lên cao không ngờ toàn bộ đều là loại vách đá như dao gọt! Nhẵn bóng, ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không gặp được!

Kim Điêu kia thấy Tần Lập không ngờ bắt đầu leo lên trên, lập tức phẫn nộ, vừa mới biến đổi duy trì khoảng cách công kích, như tia chớp bổ về phía Tần Lập.

Một luồng uy áp kinh thiên, theo đó mà đến, nếu không phải thân thể Tần Lập vô cùng mạnh mẽ và thần lực khổng lồ, chỉ riêng loại uy áp này hắn không thể kháng cự nổi. Nhưng Tần Lập chống đỡ, tránh né Kim Điêu lâu như vậy, cũng là một thân kinh công xuất thần nhập hóa của Tần Lập! Quả thực được Tần Lập vận dụng đến cực hạn!

Quá khứ Tần Lập cũng chưa từng nghĩ tới, khinh công kiếp trước mình mang tới, không ngờ được hắn đột phá liên tục, đạt tới cảnh giới gần như là huyền diệu!

Tựa như hiện tại, thân thể Tần Lập dán vào vách đá, nhưng ngẫu nhiên lấy tay hoặc chân, nhấc một số hòn đá trên vách đá rơi ra, phần lớn thời gian vẫn đang tiếp tục trèo lên trên!

Cho dù là một con thằn lằn mạnh mẽ nhất thấy Tần Lập cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt...Ặc, nếu thằn lằn biết đỏ mặt.

Thân thể Tần Lập không ngừng leo lên phía trên theo hình chữ (Z). Kim Điêu công kích hắn tựa hồ càng ngày càng nôn nóng, tần suất công kích cũng càng ngày càng cao, khiến Tần Lập ứng phó nhiều ít cũng có chút mệt mỏi. Đồng thời trong lòng cũng cảm giác được, dường như lại có một luồng khí tức cường đại khác xuất hiện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK